Tâm Ma - Tiếu Kì

Chương 39




Nghe thấy những điều Thạch Vỹ nói, từng ánh mắt đổ dồn về phía Lý Vũ, âm thầm đánh giá.

“Thạch huynh quá lời rồi, Tiểu Vũ thật sự không có xuất sắc như vậy, các sư huynh đừng vội tin.”

Lý Vũ bình tĩnh ôm quyền, mỉm cười chào tất cả những người đang có mặt. Dù sao kiếp trước cũng từng là một người xuất sắc, nhiều lần phải đứng giữa vô số ánh mắt để nói chuyện, hắn cũng đã quen với việc này.

“Tiểu Vũ không làm phiền nhã hứng của các sư huynh nữa, mọi người cứ tiếp tục đi, không cần để ý đến Tiểu Vũ làm gì.”

Động tác này của Lý Vũ càng khiến cho đám người yên mến. Tuổi của hắn còn nhỏ nhưng tính tình lại rất trầm ổn, không khoe khoang, không kiêu căng ngạo mạn. Nhìn vào hắn, trừ kiểu tóc quái dị che hết nửa khuôn mặt ra thì mọi thứ đều hoàn hảo.

“Lý học đệ đừng như vậy.” Người mặc quan phục lên tiếng. “Chúng ta đều được sư phụ dạy dỗ, mười năm mới có dịp tụ họp một lần, sao lại nói là làm phiền chứ. Hôm nay có duyên gặp mặt, nhất định phải cùng mọi người giao lưu một phen.”

“Đây là Liêu sư huynh, Liêu Hồng.” Thạch Vỹ vỗ vai Lý Vũ nói. “Hiện đang làm thái thú quận Kim Châu, là một vị quan vô cùng thanh liêm, chính trực. Chúng ta hay gọi huynh ấy là quan Liêu.”

“Liêu sư huynh.” Lý Vũ gật đầu, ôm quyền nhìn Liêu Hồng. “Không biết giao lưu thế nào đây?”

Nhập gia tùy tục, người khác đã niềm nở như vậy, nếu có thể góp vui thì hắn cũng không chối từ.

“Đơn giản thôi.” Một thư sinh cầm quạt cười nói. “Chúng ta mỗi người một câu, miễn sao ghép lại thành một bài thơ có nghĩa là được.”

“Đây là Ngu sư đệ, Ngu Thế Cơ.” Thạch Vỹ chỉ vào thư sinh. “Tám năm trước lên kinh thi thố nhưng không được như ý, đành ở lại mở một lớp học, làm thầy đồ từ dạo ấy đến giờ. Chúng ta hay gọi đệ ấy là đồ Ngu.”

“Ngu sư huynh.” Lý Vũ chào thư sinh họ Ngu.

“Tiểu Vũ, đệ là người mới, chúng ta nhường đệ mở bài, xem như cũng không phải lấy lớn ăn hiếp nhỏ.” Một trung niên nam tử mặc áo gấm lên tiếng. “Được chứ?”

Theo Thạch Vỹ giới thiệu, nam tử vừa rồi tên Tôn Lam Ngọc, là một tài tử lừng danh ở vùng Giang Đông. Bởi vì cầm, kỳ, thi, họa đều vô cùng xuất chúng nên được mọi người gọi là Tôn tứ tuyệt.

“Tôn sư huynh.” Lý Vũ nghiêng người chào Tôn Lam Ngọc. “Đệ chưa quen thuộc lắm, các huynh có thể làm mẫu trước được không?”

“Này, này, mọi người cứ nhường nhau như vậy thì khi nào mới được chơi đây?” Người vừa nói chuyện chính là Thạch Vỹ.

“Chúng ta hiểu luật chơi, xem như là chủ nhà, đi trước cũng không tính ăn gian. Nghe nói phong lưu quận thú văn chương bá*, quan Liêu sư huynh lớn nhất ở đây, mời dẫn dắt tiểu sư đệ một đoạn.”

“Ta phong lưu?” Người mặc quan phục bật cười, khẽ nâng chén rượu lên nhấp môi. “Ta hay nhìn cây cao trước ngõ ngẫm lại quê nhà, kiều mộc năng liên ngã cố gia, không phải để tương tư mỹ nhân như Tiểu Thạch đầu ngươi đâu.”

“Quan Liêu huynh đừng nhắc đến việc này nữa.” Thạch Vỹ đỏ mặt nói. Lúc trước, hắn từng tương tư một cô nương ở kinh thành, bỏ cả thi cử để ngày đêm ngắm nhìn nàng bên dưới bóng cây. Nhưng cuối cùng thì đó lại là nơi nàng ta hẹn hò với tình lang của mình.

Thấy vẻ mặt của Thạch Vỹ, từng tiếng cười vang lên, hiển nhiên không ít người biết đến chuyện này.

“Quan Liêu huynh nhìn cảnh non nước liền có hứng làm thơ, tín mỹ giang sơn thi dị tựu, xem như cũng là một loại phong lưu đi.” Tôn tứ tuyệt góp lời.

“Đúng, đúng, Tôn sư huynh giải thích rất hợp lý.” Vài giọng nói vui vẻ vang lên.

“Thế nào, Tiểu Vũ đã nghĩ ra được gì chưa?” Thạch Vỹ cười ha hả nhìn Lý Vũ, rất muốn xem khả năng của hắn như thế nào.

Phong lưu quận thú văn chương bá.

Kiều mộc năng liên ngã cố gia.

Tín mỹ giang sơn thi dị tựu.

Nhẩm lại lời nói của từng người, Lý Vũ rút ra được ba câu như vậy. Tuy hắn không say mê thơ phú như đối với y thuật, nhưng chỉ đọc tiếp một câu thì không vấn đề gì. Nhìn những gương mặt có già có trẻ ở nơi đây, hắn suy nghĩ trong giây lát rồi nói:

“Vô tình tuế nguyệt nhãn tương hoa. Tiểu Vũ lần đầu góp vui, hi vọng không làm xấu mặt.”

Thanh âm không lớn, nhưng mọi người vẫn có thể nghe thấy rõ ràng. Từng cặp mắt quay lại nhìn Lý Vũ, ai nấy đều rung động tinh thần. Bởi trái ngược với suy nghĩ của hắn, trò chơi này thực chất không hề dễ chút nào.

Mỗi người đọc một câu, bốn câu tạo thành một bài thơ, nhưng cái khó ở đây là phải theo đúng niêm luật rõ ràng. Mặc dù không đánh giá thấp Lý Vũ, nhưng bọn họ không cho rằng hắn có thể tiếp thu nhanh đến như vậy.

“Hay! Hay!” Rung động nhanh chóng qua đi, từng tiếng vỗ tay khen ngợi vang lên, quanh quẩn khắp vườn hoa.

“Tiểu Vũ thông minh hơn người, tiếc là lại say mê y thuật, nếu không đã có thể trở thành một thầy đồ giỏi.” Lưu sư phụ ngồi tại một vị trí bắt mắt giữa đám người, khẽ cười tiếc nuối.

Hắn muốn tất cả các học trò đều đi theo con đường dạy học, dùng đạo của mình để giúp người khác ngộ đạo, mở ra thêm một con đường khai sáng tâm trí.

Quan niệm của hắn là giáo dục cũng giống như trồng cây, mỗi cái cây sẽ tượng trưng cho một con người. Để rừng cây có thể phát triển khỏe mạnh, cần phải mở rộng giáo dục nhiều hơn nữa.

Tuy nhiên, mỗi người có một chí hướng khác nhau, không phải ai cũng tiếp bước con đường dạy học của hắn. Lưu sư phụ không trách những người này, bởi hắn cho rằng đạo là không thể cưỡng cầu hay ép buộc.

Một thầy đồ mà không vui vẻ, không có hứng thú với việc giáo dục, thì dù là vô tình hay cố ý, chắc chắn cũng sẽ truyền lại cảm xúc này cho học trò của mình. Như vậy, đạo mà người sau lĩnh ngộ được sẽ là gì đây?

Dù sao hôm nay cũng là ngày vui, Lưu sư phụ không muốn suy nghĩ quá nhiều, tiếc nuối xong thì tham gia với các học trò của mình. Dưới ánh trăng, đám người say sưa uống rượu, đối đáp thơ văn đầy ngẫu hứng.

Lý Vũ không uống rượu, dùng trà để kính các sư huynh. Nhược Hà im lặng ngồi bên cạnh, không muốn bon chen. Nàng chỉ cần thấy phu quân tương lai của mình vui vẻ, được mọi người tôn trọng là đủ rồi.

Nhưng giữa lúc đám người đang cao hứng, đột nhiên bầu trời đen kịt. Ánh trăng vừa rồi còn tỏa sáng đêm đen, lúc này đã hoàn toàn mất dạng sau đám mây mù. Gió không còn êm đềm như trước, mà ầm ầm gào thét từng cơn, như muốn thổi tắt tất cả đèn lồng treo trong sân.

“Thời tiết kỳ lạ thật!” Lưu sư phụ ngẩng đầu nhìn trời, ánh mắt hơi híp lại nhưng vẻ mặt vẫn như thường, nói với các học trò của mình. “Xem ra, hôm nay chúng ta đến đây thôi. Cuộc vui nào cũng có lúc tàn, tàn sớm một chút cũng không khác là bao. Trời sắp mưa rồi, các con về sớm đi kẻo không kịp.”

“Vâng, sư phụ.”

Từng người, từng người tiến lên, cúi chào Lưu sư phụ rồi ra về. Bọn họ từng sinh sống tại Tiểu Trúc thôn, đều có nhà ở đây. Sau khi rời khỏi vườn hoa, đám người chia theo nhiều hướng khác nhau, theo lối nhà cũ mà đi.

Khi chỉ còn lại một mình Lưu sư phụ ở đó, mưa bắt đầu rơi xuống, khiến cơn gió lạnh lùng càng thêm ẩm ướt, mang theo một ít nước mưa bắn vào trong gian nhà. Lưu sư phụ đứng trước cửa, tà áo bay lên phần phật, nhưng chỉ chớp mắt sau liền yên tĩnh hạ xuống.

Trong suốt thời gian ở Tiểu Trúc, đây là lần thứ hai xảy ra việc nằm ngoài tính toán của hắn. Lần trước là một trận pháp cường đại, tính toán xảy ra sai lầm còn có thể chấp nhận được. Còn bây giờ, ngay cả thời tiết cũng tính không đúng thì chắc chắn có vấn đề.

Hơn nữa, cơn mưa này đem đến cho Lưu sư phụ một cảm giác quen thuộc.

Hắn đứng nhìn màn mưa, bóng dáng gầy gò nhưng cảm giác vô cùng vững chãi. Gương mặt trầm tĩnh như nước, ánh mắt thâm sâu không biết đang nghĩ gì, hay đang hoài niệm về một điều gì đó.

Trong màn mưa, một thân ảnh mơ hồ hiện lên, dừng lại trước vườn hoa. Những ngọn đèn lồng đã tắt, trời tối đen như mực, nhưng chút ánh sáng yếu ớt truyền từ trong nhà đủ để Lưu sư phụ nhìn rõ bóng hình kia.

Một nữ tử vô cùng xinh đẹp, mi mục như họa, lẳng lặng hướng ánh mắt về phía hắn. Kỳ lạ thay, xung quanh mưa lớn như vậy, nhưng áo quần nữ tử vẫn hoàn toàn khô ráo. Điều đó càng khiến cho vẻ đẹp của nàng tựa như không nhiễm phải một tia bụi trần.

Xuyên qua màn mưa dày đặc, Lưu sư phụ nhìn nàng rất lâu, muốn thu hết vẻ đẹp này vào trong đáy mắt, không muốn bỏ sót bất kỳ chi tiết nào. Đã bao lâu rồi mới lại được chứng kiến nhan sắc tuyệt mỹ của nàng, hắn cũng không còn nhớ nữa.

“Là muội sao?” Lưu sư phụ khẽ thì thào. “Nguyệt Nhi!”

Thanh âm không lớn, nhanh chóng bị cơn mưa nghiền nát, nhưng nữ tử vẫn nghe được rõ ràng. Hai vai nàng bất giác run lên, giống như có một cơn sóng đang ầm ầm đánh vào lồng ngực. Bàn tay nõn nà nắm chặt lại, móng tay như muốn đâm xuyên qua lớp da trắng như ngọc.

Mưa không ngừng rơi xuống. Không gian này chẳng còn âm thanh nào khác ngoài tiếng mưa. Còn trong lòng nàng thì chỉ có thanh âm quen thuộc vừa gọi tên mình. Nàng cắn chặt môi nhỏ, ánh mắt dần trở nên long lanh.

Trước khi giọt nước mắt rơi xuống, mưa ầm ầm phủ lên trên thân hình mảnh mai của nàng, che giấu đi cảm xúc thật sự bên trong. Nhan Nguyệt bước tới một bước, xuất hiện ngay trước mặt Lưu sư phụ.

“Lưu Manh khốn kiếp!”

Nắm tay nàng giơ lên, đấm thẳng vào ngực hắn.

Chú thích:

Trích bài thơ “Họa Tân trai vận” của Nguyễn Trãi.