Tâm Ma - Jim Maryal

Chương 56






Bị bóp cổ, nhưng ma nữ cũng không hề sợ hãi hay lép vế trước người phụ nữ này. Ma nữ nhẹ nhàng đưa hai tay lên, dùng toàn lực tích tụ một ngọn gió màu đen trên tay rồi đẩy mạnh người phụ nữ kia ra.

Trong làn khói đen, hình ảnh người phụ nữ bị đẩy ra nhưng nét mặt cô ta vẫn không hề thay đổi. Giống như cú đẩy vừa rồi không hề hấn gì đến cô ta, chẳng qua chỉ là một cơn gió nhẹ nhàng lướt qua.

Lê Thị Thương cười khẩy, sau đó dùng sức đẩy làn khói đen trong người ra ngày một đậm đặc. Bằng mắt thường, tất cả mọi người đều có thể thấy những gương mặt hình người đang la hét thảm thiết trong làn khói đó lao về hướng con ma nữ như muốn đòi mạng đối phương. Ma nữ cũng chẳng phải kẻ yếu gì cho cam, nó cũng nhanh chóng tạo một rào chắn bao quanh thân thể, mà rào chắn này lại cũng được làm từ những mặt người có đủ các cung bậc cảm xúc khác nhau như khóc, cười, giận dữ, hạnh phúc.

Đã chứng kiến không ít những trận chiến giữa ma với ma, hay giữa người với ma, nhưng trận chiến này đã khiến Quyên mở mang tầm mắt rất nhiều. Một trận chiến quy mô, với những đòn tấn công liên tiếp từ hai phía bằng những làn khói đen đặc quánh và những mặt người quỷ dị.

Thế nhưng trong trận chiến này, Lê Thị Thương rõ ràng mạnh hơn ma nữ rất nhiều.

Cô ta cười khẩy, liếc nhìn ma nữ đang trong tình trạng hơi chật vật.

"Thế nào, nhận thua đi chứ?"

"..."

Ma nữ đang trong tình trạng lúc ẩn lúc hiện, giống như tuỳ thời cơ mà có thể biến mất bất cứ lúc nào.

Nó nhìn cô gái đang nở nụ cười đắc ý trong làn khói đen trước mặt, sau đó cắn răng nói.

"Không, tao sẽ đánh mày đến khi sức tàn lực kiệt."

Đùa cái gì đấy, kẻ trước mặt là người đã hại chết nó, và bây giờ còn muốn nuốt luôn cả linh hồn của nó! Thử hỏi nỗi hận này lớn như thế nào?

Lê Thị Thương ngừng cười, hai mắt mở lớn long sòng sọc.

"Chơi đùa thế đủ rồi, mày nhìn cho kĩ vào!"

Cô ta nhấc tay một cái ra đằng sau, mắt vẫn không rời khỏi con ma nữ.

Chỉ thấy phía sau, người đàn ông đang ngồi trên mặt đất đột nhiên lắc đầu nguầy nguậy, sau đó cả thân người đột nhiên bị nhấc trên không trung, lao ra khỏi cabin. Người đàn ông cắn chặt răng, dằn xuống nỗi sợ hãi khi đang ở trên một độ cao cách mặt đất cả chục mét, hai mắt nhìn chằm chằm vào con ma nữ đang ở phía đối diện người phụ nữ tóc vàng.

Đó là linh hồn của vợ hắn! Cảm xúc trào dâng, từng hình ảnh khi người con gái ấy còn sống như ùa về trong tích tắc.

Thời gian học đại học cùng nhau, từng khoảnh khắc ngây thơ vui vẻ, sau đó là quá trình cả hai cùng nhau trưởng thành, rồi đi đến hôn nhân.

Mọi người đều nói rằng cả hai sẽ chẳng đi đến đâu, vì tuổi của hai người thuộc tứ hành xung, dễ không bền lâu. Nhưng mà khi còn trẻ, còn bồng bột, ai mà để ý đến mấy thứ đó?

Người đàn ông chỉ cảm thấy chua sót. Người con gái hắn yêu khi còn sống xinh đẹp biết bao nhiêu, đáng yêu biết bao nhiêu, vậy mà bây giờ chỉ vì hắn mà biến thành bộ dáng ma không ra ma, quỷ không ra quỷ!

So với nỗi sợ hãi có thể rơi xuống đất bất cứ lúc nào của hắn, thì cảm xúc không nói nên lời khi nhìn thấy con ma nữ kia lại càng mãnh liệt hơn, giống như một ngọn núi lửa sắp trào ra lấn át hết tất cả. Khoé mắt cay cay, hai tay đang bị trói chặt không tự chủ được mà run rẩy kịch liệt, dòng nước nóng ấm trào ra từ khoé mắt, biểu thị cho ngọn núi lửa cảm xúc bắt đầu tuôn trào.

Lê Thị Thương không thèm nhìn người đàn ông đang bị cô ta nhấc bổng lên khôgn trung từ phía sau, cô ta cười khẩy nhìn con ma nữ trước mặt, giọng nói thập phần khiêu khích.

"Hay là bây giờ, tao để cho vợ chồng chúng mày đoàn tụ cùng nhau nhỉ?"

Ma nữ vô cùng kích động, hai mắt hằn lên những tia máu màu đỏ quỷ dị.

"Mày, thử, xem!"

Nó gào lên, khiến cho bốn người gần đó cũng phải vội vàng bịt tai lại. Chỉ thấy ma nữ dùng một tốc độ nhanh nhất phóng tới nơi người đàn ông kia đang treo lơ lửng giữa không trung, nhân dạng cũng dần có sự chuyển hoá rõ rệt từ hình dáng đáng sợ vừa rồi trở về thành hình ảnh lúc trước khi chết.

Người đàn ông dưới ánh trăng sáng mờ, bất chợt phát hiện ra gương mặt vẫn còn xinh đẹp hồng hào của vợ mình phía đối diện, ánh mắt thập phần kích động xen lẫn uỷ khuất.

"Hu hu..."

Cảm xúc như dâng lên đến đỉnh điểm, hắn ta bật khóc như một đứa trẻ. Điều này không chỉ làm chấn động người phụ nữ tóc vàng mà còn làm chấn động cả bốn người phía dưới. Người đàn ông này thế nhưng lại giống như một đứa trẻ bật khóc tu tu!

Con ma nữ lúc này đã ở dưới hình dáng xinh đẹp hồng hào trước khi chết, thấy thế thì bày ra đôi mắt cưng chiều, hai tay vỗ vỗ đầu của người đàn ông, dịu dàng nói.

"Ngoan, đừng khóc, chồng là ngoan nhất!"

Thấy thế, người đàn ông càng khóc to hơn, khịt mũi, giọng ngắt quãng.

"Chồng... đau tay... nhớ em..."

Chỉ thấy ma nữ nhẹ nhàng ôm người đàn ông vào lòng, sau đó vỗ vỗ vài cái.

"Anh giỏi lắm, bây giờ ngủ đi, còn lại để em lo nhé!"

Sợi dây thừng từ bao giờ đã bị tháo ra, còn người đàn ông ban nãy còn khóc nháo thì đã rơi vào giấc ngủ sâu.

Ma nữ nhẹ nhàng ôm lấy chồng mình, sau đó hướng bốn người phía Quyên mà bay đến. Chính lúc như thế này, ma nữ lại không biết được là mình đã mắc bẫy Lê Thị Thương.

Khi vừa ôm người đàn ông lại vừa đúng lúc quay lưng lại với Lê Thị Thương, một giọng nói cao vút cất lên.

"Đồ ngu, mày đã trúng kế, nhân lấy!"

Chỉ thấy một đạo ánh sáng màu đen đậm đặc cứ nhằm hướng ma nữ mà phóng tới, tốc độ cực kì nhanh.

Chú Quân đang trong trạng thái không ổn định về mặt tâm lý, nhìn thấy toàn bộ sự việc, và cả đạo ánh sáng đang hướng tới em gái mình, hét lớn một tiếng.

"Hương!!!"

Hét xong, chú Quân ngất bất tỉnh nhân sự, may mà người đàn ông bên cạnh kịp đỡ lấy.

Minh cũng hoảng sợ không kém, chỉ biết nắm chặt áo Quyên, hai mắt nhắm lại không dám nhìn. Không ai dám đảm bảo trúng một chưởng kia, cặp vợ chồng một người một ma còn có thể sống sót nổi hay không. Quyên đứng trơ trơ như trời trồng, hai mắt nhìn thẳng vào đạo ánh sáng đang hướng tới ma nữ với tốc độ chóng mặt kia. Thế nhưng đương sự, người lúc này đang ẵm chồng mình vẫn nhẹ nhàng đặt người đàn ông xuống đất, giống như không hề để ý đến đạo ánh áng sắp đánh tới kia. Ánh mắt trìu mến nhìn người mình thương, sau đó quay ngoắt lại biến trở lại hình dáng đáng sợ ban đầu, cười khẩy một cái.

Ma nữ đưa hai tay lên cao, ngửa cổ, hai mắt nhắm nghiền, từ bên trong người toả ra một thứ ánh sáng kì lạ khác hẳn với bóng tối trước đó. Ánh sáng ấy màu trắng, và ma nữ đang dần tan biến trong thứ ánh sáng ấy. Trước khi đạo quang màu đen chạm vào một khắc, ma nữ đã hoàn toàn tan biến trong thứ ánh sáng trắng kì ảo, chạm vào ánh sáng đen của Lê Thị Thương. Người phụ nữ tóc vàng đang cười một cách đắc ý thì nụ cười tắt ngúm, mặt biến sắc. Hai đạo ánh sáng trắng và đen hoà trộn lại với nhau, tạo thành một quả cầu khổng lồ, nhắm người phụ nữ kia mà phóng đến. Mọi chuyện xảy ra quá nhanh, Lê Thị Thương chỉ kịp "A!" lên một tiếng, khôgn kịp chạy trốn thì bị quả cầu nuốt chửng. Sau đó quả cầu lớn dần, rồi bùm, một tiếng nổ lớn làm long trời lở đất, mấy người phía dưới chỉ kịp bịt chặt lỗ tai mình lại.

Tiếng nổ ấy đã thành công đánh thức người đàn ông đang nằm dưới đất, hai mắt từ từ mở ra.

Sau khi làn khói dày đặc từ vụ nổ vừa rồi tản dần đi, tất cả mọi người đều nhìn thấy hai tia ánh sáng một trắng một đen đang quấn lấy nhau lờn vờn trước thân thể chính chủ của Lê Thị Thương đằng xa. Ai nấy đều hốt hoảng chạy tới. Sau khi nhìn kĩ thì từ trong tia sáng trắng, hình ảnh ma nữ mờ ảo hiện lên, nét thanh thản trên gương mặt hiện lên mà trước kia chưa từng có.

Chú Quân lúc này cũng đã tỉnh dậy, thấy thế thì khóc lóc không thôi.

"Anh trai, anh đừng khóc."

Cô nhẹ nhàng cười, sau đó chuyển ánh mắt qua người đàn ông đang đứng sững người, nhìn cô như không thể tin được.

"Ngoan, đừng khóc, không có em, anh vẫn có thể sống tốt, đúng chứ?"

Người đàn ông không nói gì, chỉ lắc đầu nguầy nguậy, bặm chặt môi, ngăn không cho mình khóc to hơn. Trên đời này, còn nỗi đau nào đau hơn sinh ly tử biệt?

"Em... không thể ở lại nữa sao?"

Cố kìm nén sự xúc động đang trào dâng như từng đợt lũ trong lòng, gằn giọng xuống, cố gắng thốt lên câu hỏi mà bản thân nó không có câu trả lời.

Ma nữ chỉ cười nhẹ nhàng, lắc đầu.

"Em phải đưa con quỷ này đi, đó là nhiệm vụ cuối cùng của em."

Câu trả lời này nửa dễ hiểu, nửa khó hiểu khiến lòng người thắc mắc, nhưng rốt cuộc chẳng ai có thể thốt lời gặng hỏi.

Quyên không biết phải nói gì. Người phụ nữ này đã chạy đến tìm kiếm sự giúp đỡ của cô, sau đó là một loạt những câu chuyện rùng rợn xảy ra. Nhưng bỏ qua tất cả những chuyện ấy, thì giờ phút này, cô có một cảm giác vô cùng khó tả. Chẳng qua chỉ là mấy ngày ngắn ngủi, nhưng người này đã luôn đi theo cô, và Quyên đã sớm coi đó là một người bằng hữu của mình.

Lại nhớ đến Xuân, cô khẽ khàng sờ sờ chiếc vòng bạc hình mặt trăng trên cổ mình.

Ma nữ dời tầm mắt đến Minh, rồi đến Quyên. Nó đã quyết định sẽ nói ra hết tất cả những gì mình biết cho Quyên, coi như là một món quà cảm ơn với tất cả những chuyện đã xảy ra.

"Cái kia, không biết cháu có muốn nghe một số điều mà cháu chưa biết không?"

Ma nữ hỏi, hướng Quyên mong chờ một câu trả lời.

"Điều mà tôi chưa biết ư?"

"Đúng vậy."

"Nó là gì?"

Ngừng một chút, ma nữ nói.

"Cháu có còn nhớ khi ở khu phố bên cạnh, chúng ta đã gặp ai không?"

Đó chẳng phải là bác bán hàng có gương mặt phúc hậu kể cho cô nghe về truyền thuyết con quỷ tóc đỏ sao?

"Ta sợ hãi nên mãi không thể ngỏ lời, người đó thực ra là thổ thần của khu phố đó, tồn tại đã từ rất rất lâu về trước."

"..."

"Khi còn sống, ta cũng đã từng nghe nói tới truyền thuyết con quỷ tóc đỏ. Ta chỉ biết nó tồn tại ở nhiều hình dạng, và hiện tại, nó đang ở rất gần với cháu."

"Tại sao?"

Quyên không hiểu, cô thì có liên quan gì đến truyền thuyết này kia chứ?"

"Cái đó..."

Ma nữ chỉ vào chiếc vòng cổ hình mặt trăng, nghiêm trọng nói.

"Nó đã tồn tại từ rất lâu rồi, và hiện tại nó đã quay về với chủ nhân đích thực của mình. Nhưng điều này cũng có nghĩa là, Quyên, cháu sắp phải đối mặt với nguy hiểm thực sự, thứ đã chờ cháu cả ngàn năm qua."

Chưa kịp hỏi thêm gì, trong mớ hoang mang hỗn độn, Quyên chỉ kịp thốt lên "đợi đã", hai tia sáng màu đen và trắng vụt bay lên trời cao, hình ảnh con ma nữ hoàn toàn biến mất, để lại tiếng gào khóc đau đớn tâm can của người đàn ông kia...