“Sao… sao anh biết?”
Chú mặt lạnh cười thản nhiên, sau đó nhìn chú Quân lúc này đã mắt chữ A mồm chữ O, rồi lại phì cười.
“Cậu đừng bày ra vẻ mặt như vậy chứ. Tôi đã từng nói với cậu rồi, cái chết của cái Hương có rất nhiều điểm đáng nghi.
“Chú biết từ khi nào ạ?”
“Có một lần…”
Chú mặt lạnh kể rằng cách đây một tháng, trên đường đi làm về, chú thấy chồng cô Hương tay trong tay với một người phụ nữ lạ mặt trước cửa khách sạn gần nơi chú làm việc. Kể cũng lạ, cô Hương đã gọi điện cho chú Quân nói rằng mình cần đưa hồ sơ cho chồng gấp, nên sẽ về muộn. Sau đó, tai nạn đã xảy ra, và người chồng đó đã vội vã đến hiện trường ngay sau đó, khóc lóc tự trách mình không tốt.
Nếu là người ngoài, hay thậm chí người không biết gì nhìn vào thì đây đơn thuần chỉ là một vụ tai nạn giao thông, nhưng chú mặt lạnh thì lại cảm thấy có nhiều nghi vấn.
Người phụ nữ ngồi cạnh Quyên gương mặt trở nên u ám hơn, có vẻ như cô ấy đã thực sự lấy sai người.
“Nếu nói như vậy, thì có khả năng chồng cô ấy có liên quan trực tiếp đến cái chết của cô ấy, đúng không ạ?”
Minh giơ tay hỏi, cậu có vẻ rất chăm chú nghe từ đầu tới giờ.
“Chỉ là còn nhiều uẩn khúc. Sau cái chết của Hương, chú đã tới khách sạn đó kiểm tra băng camera an ninh nhưng đoạn băng ngày hôm đó đã biến mất.
“Vậy là có người đã xoá nó đi ạ?”
“Đúng vậy. Nhưng thay vào đó, chú đã tìm được bức hình này.”
Chú mặt lạnh lấy trong túi ra một tấm ảnh hơi mờ, trong ảnh là hình ảnh một đôi nam nữ đang đứng trước sảnh khách sạn, người đàn ông thì không nhìn rõ mặt, nhưng người phụ nữ thì có mái tóc màu vàng rất khác biệt, đi một đôi giày cao gót màu đỏ tươi.
“Hôm xảy ra tai nạn, có một nhiếp ảnh gia tới khách sạn đó chụp ảnh để quảng cáo khách sạn, may mắn thay, trong một khung hình, đôi cẩu nam nữ đó lọt vào bức ảnh này. Chú đã cắt những đoạn cảnh không cần thiết và zoom ảnh cho to lên.”
“Thật kì lạ.”
Minh thốt lên.
“Có chỗ nào kì lạ sao?”
“Đôi giày này.”
Minh chỉ vào đôi giày cao gót màu đỏ.
“Mẹ cháu cũng có một đôi như thế này. Đôi này thuộc hàng hiếm mà còn rất đắt. Cách đây đúng một tháng là ngày nó được tung ra thị trường, và chỉ có ba đôi duy nhất tính đến thời điểm hiện tại. Mẹ cháu đã canh giờ, thức đêm và mua được nó. Cháu nhận ra nó vì đế giày có hình bán nguyệt màu xanh lam, trên hình bán nguyệt đó có một ngôi sao màu vàng.”
“Nếu theo như lời cháu nói, thì người phụ nữ nào có đôi giày này có khả năng cao liên quan đến cái chết của Hương.”
“Nếu như đôi giày đó bị bán rồi thì sao?”
“Không thể đâu. Đôi giày đó là hàng hiếm, không một cô gái nào lại dại dột bán nó cho người khác cả.”
“Vậy là chúng ta đã có một chút manh mối. Người phụ nữ tóc vàng đi đôi giày đỏ trong hình này, chỉ cần tìm được cô ta là mọi chuyện sẽ rõ ràng.”
Hai người đàn ông cùng hai đứa trẻ quyết định sẽ tìm ra người phụ nữ lạ mặt kia. Bắt đầu từ việc tìm kiếm những đồng nghiệp nữ ở công ty chồng cô Hương.
Thật bất ngờ, chú mặt lạnh lại là một hacker ẩn danh. Chú truy cập vào máy tính của sếp người đàn ông kia, rồi làm một vài thao tác nhỏ, màn hình máy tính hiện ra một loạt tất cả ảnh của các đồng nghiệp, loại bỏ đồng nghiệp nam là còn khoảng hơn 120 đồng nghiệp nữ. Bốn người hai lớn hai nhỏ dí mắt nhìn từng ảnh một, mỗi file của một đồng nghiệp nữ đều có hàng chục tấm ảnh được chụp bởi camera tại văn phòng. Tính ra họ phải kiểm tra ít nhất gần 2000 bức ảnh. Như vậy thì quá lâu, nhưng cũng không còn cách nào khác.
Trong lúc cùng mọi người tìm kiếm, Quyên chợt rung mình, liệu vụ án này có liên quan gì đó đến bệnh viện kia không, hay đơn thuần chỉ là mâu thuẫn vợ chồng? Nói gì thì nói, khởi điểm xuất phát của chuyến đi này chính là việc gặp người phụ nữ ở tầng thứ 13 của bệnh viện. Hay là bệnh viện mới là nguyên nhân thực sự gây ra cái chết của cô Hương?
“Chú ơi… Cô Hương, cô ấy chết ngay lập tức khi gặp tai nạn ạ?”
“Ừ, đúng vậy. Theo báo cáo của các bác sĩ ở bệnh viện thì con bé đáng thương bị một mảnh vỡ cửa kính xe đâm thẳng vào tim.”
“Đâm… đâm thẳng vào tim?”
Minh mặt méo xệch, cậu nhóc có vẻ sợ xanh cả mặt.
“Ừ, thật sự đó là một cái chết thảm, nhỉ?”
Trong đầu Quyên nảy số, kí ức quay về cái hôm đi thăm cô Mai, khi trở về thì nhìn thấy một cái cáng, người phụ nữ trên chiếc cán đó là cô Hương, cô ấy ngồi bật dậy trong khi máu vẫn chảy ròng ròng xuống sàn. Có thể đó chỉ là ảo giác mà cô Hương tạo ra để Quyên nhìn thấy, tái hiện lại cái ngày mà cô chết. Có thể ngày hôm đó, cô Mai vẫn còn sống…? Thực ra mọi chuyện không chắc chắn, vì cô bé chưa có chứng cứ gì, và chân tướng sự việc cũng chưa từng được hé lộ.
Điều đầu tiên mà mọi người tìm kiếm người phụ nữ kì lạ kia là dựa theo mái tóc màu vàng. Nhìn vào profile của từng người và tìm kiếm một mái tóc vàng là điều không khó, nhưng nhỡ đâu cô ta đã nhuộm tóc sau khi chụp ảnh profile thì sao? Kết quả là sau khoảng hai tiếng, chẳng có người phụ nữ nào có màu tóc màu vàng như trong ảnh cả. Chỉ có hai người phụ nữ đáng nghi nhất vì màu tóc của họ cũng là màu vàng như không phải vàng óng nổi bật như người phụ nữ kia, vả lại tóc họ đều ngắn. Tuy nhiên sau khi tìm kiếm tất cả những bức ảnh của họ trong profile, tuyệt nhiên không có một đôi giày màu đỏ nào.
“Lê Thị Thương.”
Ma nữ bên cạnh Quyên thì thầm, cô bé nghe thấy rồi bảo chú mặt lạnh.
“Chú thử tìm một người tên Lê Thị Thương xem.”
Trong hàng trăm profile, cuối cùng họ cũng tìm thấy một người phụ nữ tên Thương, nhưng tóc đen và đeo kính cận. Trông cô gái này khác xa so với hình ảnh người phụ nữ sexy trong hình.
Bán tín bán nghi, Quyên vẫn tiếp tục xem từng bức ảnh của cô gái này. Bức ảnh đôi giày đỏ chót hiện lên màn hình, vì đôi giày khá nổi bật nên mọi người đều có thể thấy nó luôn. Bức ảnh này là hình ảnh cô gái ngồi làm việc cách đây gần một tháng, sau vụ tai nạn của cô Hương. Điều kì lạ là cô gái có mái tóc ngắn màu đen và đeo kính cận bản to.
Quyên rất muốn hỏi con ma nữ bên cạnh là tại sao cô ta lại biết họ và tên người phụ nữ này, nhưng nhìn mặt con ma thì cô bé từ bỏ ý định rồi. Gương mặt u ám ấy thật đáng sợ.
Vậy thì trước hết, cứ điều tra từ người phụ nữ này đã.
“Quyên, sao cháu biết người này?”
“À dạ… cháu đoán ạ!”
Quyên gãi đầu, cười hihi. Minh ghé sát vào tai cô bé hỏi nhỏ.
“Này, sao cậu biết người đó?”
Cô bé cũng ghé sát vào tai Minh, đáp.
“Nãy cậu không nghe thấy gì à?”
Minh lắc đầu.
Quyên bất lực, chỉ chỉ vào con ma nữ bên cạnh. Minh làm ra vẻ hiểu rồi, mặt quay đi hướng khác, đôi tai đỏ bừng. Quyên vừa thì thầm vào tai cậu bé mà lị, hơi nóng phả vào tai, đỏ là tất nhiên rồi.
Quyên không để ý đến cậu nữa mà tiếp tục nghe hai ông chú trẻ trước mặt nói chuyện.
“Không được đâu, điều đó quá nguy hiểm!”
Cô bé không hiểu gì bèn hỏi chú Quân.
“Nguy hiểm gì thế chú?”
“Cháu nói xem, ông chú trước mặt cháu này đòi đến tận nhà con gái người ta điều tra, nhỡ cô ta giở thủ đoạn mỹ nhân kế gì đó thì sao!”
Ông chú mặt lạnh cười hắt ra, hoá ra đó là “nguy hiểm” trong mắt Quân.
“Cậu yên tâm, tôi không sao đâu! Với cả…”
Ông chú ấy ghé sát vào tai chú Quân, thầm thì.
“Tôi chỉ có hứng thú với mỗi mình cậu thôi…”
Chú Quân mặt đỏ bừng, và hai đứa nhỏ chẳng hiểu chuyện gì xảy ra cả. Minh ngây thơ hỏi.
“Chú Quân, chú bị sốt ạ? Mặt chú đỏ thế!”
“À chú chú chú, chú hơi nóng, chú đi uống nước đã ha!”
Nói là làm, chú Quân đứng dậy đi vào bếp lấy nước, sau đó tiện thể thay sữa cho hai đứa trẻ. Sữa nóng mới ra lò nên khá ngon, nhưng chỉ có Minh uống thôi. Cậu nhóc thấy bạn không uống thì hỏi.
“Quyên, uống sữa đi cho nóng! Ngon lắm đó.”
“Lát tớ uống.”
Một mớ hỗn độn trong đầu Quyên lúc này như đang bị xáo tung lên, cô bé làm gì còn tâm trí uống sữa.
Như nhìn thấy sự lo lắng trên mặt Quyên, chú mặt lạnh cũng nghi ngờ hỏi.
“Cô bé, chú thắc mắc nãy giờ.”
“Vâng ạ?”
“Sao hai đứa muốn phá vụ này? Hai đứa đâu có họ hàng thân thiết gì với cô Hương đâu?”
Câu hỏi đánh trúng trọng tâm vấn đề. Từ con ma nữ, đến cậu bé Trương và cái chết của cậu ấy ngay trước mặt, mẹ hai của Trương có vấn đề, và tai nạn của cô Hương cũng có vấn đề nốt. Tất cả đều có vẻ như liên quan đến bệnh viện kia, nơi mà cô Mai đang được chữa trị. Quyên nhớ lại cái đêm hồn ma cô Hương đập cửa nhà mình, trước đó thì gặp cô ấy mấy lần liền. Người ta nói gặp lần thứ nhất là tình cờ, lần thứ hai cũng là tình cờ còn lần thứ ba là có duyên. Cô bé có cảm giác cô Hương biết một cái gì đó và cô bé thực sự muốn giúp đỡ hồn ma đó. Chết ở một độ tuổi trẻ như vậy, chắc chắn còn nhiều hoài bão và vương vấn.
“Cô ấy… là một người đáng thương.”
Quyên không để ý thấy hồn ma ngồi cạnh mình đang nhìn mình chằm chằm.
Có người nói cô đáng thương. Cô bé ấy không những không sợ hồn ma của cô mà còn chấp nhận giúp cô tìm ra nguyên nhân cái chết của mình… Cô bé đó, quả nhiên, là một cô bé đặc biệt. Ngay từ đầu, cô đã không tìm sai người giúp đỡ.
“Nhưng… các cháu còn quá nhỏ. Nếu tiếp tục, hai đứa chắc chắn sẽ gặp nguy hiểm. Bọn chú không thể lúc nào cũng ở bên cạnh bảo vệ các cháu được.”
Quyên nghe xong thì cười mỉm, sau đó cầm tay Minh giơ lên.
“Chắc chú không biết rồi. Minh là thần hộ mệnh của cháu đấy!”
Từng đoạn kí ức ngắn vụt qua. Ở trong lớp, cậu ấy đã không ngần ngại bảo vệ cô bé khỏi đám bạn nhà giàu.
“Đối với tớ, cậu ấy có quyền to nhất!”
Khi bị bắt cóc, đứng trước ranh giới của sự sống và cái chết, cậu ấy đã không ngần ngại ôm cô bé để đỡ một nhát dao hụt của tên sát nhân.
Trong ngày sinh nhật hôm đó, cậu ấy đã cố hết sức để làm cô vui.
Lần quay về ngôi nhà hoang từ thành phố Y, gặp được Minh, cô bé như trút hết những cực nhọc suốt mấy ngày…
Kể cả sinh nhật của cô bé mấy hôm trước cũng vậy, dù rất sợ ma nhưng Minh vẫn ở lại bảo vệ cô và đi tới những nơi nguy hiểm cùng cô bé. Minh, có lẽ thật sự là thần hộ mạng của Quyên.