Tâm Ma - Jim Maryal

Chương 46




“Tại sao lại tìm đến tôi?”

Sự im lặng bao trùm không gian, làm lòng người nghẹt thở.

Minh len lén hỏi cô.

“Cái đó… Cậu không sợ con ma đó làm hại à?”

Quyên khẽ đáp lại.

“Có, tớ sợ, nhưng mà tớ muốn thử.”

“Cậu liều thật đấy.”

Quyên phì cười.

“Thế cậu ở đây làm gì nhỉ? Vệ sĩ của tớ đâu rồi ý nhỉ?”

Minh gãi đầu ngại ngùng.

“Tớ ở đây chứ đâu… Nhưng mà vệ sĩ của cậu yếu đuối lắm, cậu bảo vệ tớ nhé?”

Hết cách với cậu bạn này, cô trấn an.

“Không sao đâu, có tớ ở đây rồi.”

Cánh cửa đột nhiên bật mở, mặc dù trước đó đã được khoá kĩ càng.

Một bóng người đứng bên ngoài, tóc dài, mặc bộ quần áo xanh của bệnh viện. Quyên nhìn thế nào cũng không thể thấy được khuôn mặt của người đó.

“M… Ma kìa!!!”

Minh hoảng sợ hét to, rồi ôm cô thật chặt. Quyên hơi choáng ngợp.

“Con ma kia mau chút điii!”

Cô bật cười, con ma kia làm cô sợ thật đấy, nhưng mà cách bảo vệ trẻ con này của Minh càng làm cô thấy buồn cười hơn.

“Không sao đâu mà!”

Quyên trấn an Minh rồi từ từ buông tay cậu ra.

“Cô… muốn gì?”

“Giúp tôi.”

Con ma đó thốt lời, giọng nói lạnh lẽo đến tận xương tuỷ.

“Tại sao?”

Cô không hiểu, hết lần này đến lần khác, tất cả những con ma cô gặp đều yêu cầu cô giúp đỡ. Có phải từ sau bi kịch gia đình, ông trời đã trừng phạt bản thân cô bằng cách để cô nhìn thấy ma và phải giúp họ đi siêu thoát không?

Nếu như đây được coi là hình phạt vì đã sống sót, thì cô sẽ đành chấp nhận nó như một lẽ tất yếu từ bây giờ cho đến sau này vậy.

“Cô là người thích hợp.”

Lại là câu nói này.

Những con ma này trông chờ gì vào một con nhóc 10 tuổi thậm chí đến cả một chút tung tích của hung thủ cũng không có? Bao nhiêu tháng trời đã trôi qua, Quyên ngày càng mất hy vọng vào việc tìm kiếm hung thủ thực sự. Nếu thật sự không thể tìm được gì thì sao? Nếu cô mãi mãi không tìm thấy hắn, thì chỉ có thể sống một cuộc đời bình thường cùng với bà Vân thôi sao?

Đó không phải là điều cô muốn.

Thực ra, nếu có thể sống một cuộc đời vô lo vô nghĩ, có nhiều kỉ niệm tuổi thơ thì cũng đẹp đấy. Thế nhưng trong thâm tâm cô luôn cảm thấy có lỗi với người thân của mình. Họ chết không toàn thây. Họ bị con ác quỷ đội lốt người kia ăn thịt. Đáng lí ra họ đã có một cuộc sống hạnh phúc và bình dị.

Cô không thể tha thứ cho hắn, nhưng cũng dần mất hy vọng vào bản thân.

" Tôi có thể làm gì?"

Quyên cũng không chắc bản thân mình có thể giúp gì được cho con ma nữ này.

“Ngày mai, đến bệnh viện tầng thứ 13.”

Nói xong câu đó, con ma nữ biến mất. Quyên còn chưa kịp hỏi thêm câu nữa và chỉ có một ít thông tin được để lại.

Hôm sau, hai đứa nhóc đi đến bệnh viện trong tâm trạng thấp thỏm. Tầng 13 của bệnh viện sao? Rốt cuộc đã có chuyện gì xảy ra khiến cho con ma đó phải tìm đến tận cửa nhà tôi đòi giúp đỡ? Chuyện này có vẻ khá nguy hiểm.

Trước khi bước vào đại sảnh bệnh viện, Quyên dừng bước. Minh thấy thế liền dừng lại lo lắng hỏi.

“Sao thế? Cậu không khoẻ chỗ nào hả? Có cần đi khám luôn không?”

Quyên im lặng một lúc rồi níu lấy tay Minh.

“Minh à… Hay là cậu về đi? Chuyện này rất nguy hiểm.”

Cô thật lòng lo lắng cho người bạn quan trọng này. Không thể vì yêu yêu hận hận, oán niệm chưa mất của ma quỷ mà kéo cậu ấy vào nguy hiểm. Điều đó sẽ chỉ càng làm cô cảm thấy tội lỗi hơn mà thôi. Nếu có chuyện gì xảy ra, chỉ cần nó xảy ra đối với cô là đủ lắm rồi, không thể để Minh gặp chuyện gì nữa.

Minh nhìn cô một hồi rồi bật cười, hay tay nhẹ nhàng cầm lấy tay cô.

“Cậu bị ngốc à? Tớ đã thề là dù có chuyện gì xảy ra đi chăng nữa tớ cũng sẽ ở bên cậu, quên rồi sao? Cậu là một người bạn cực kì quan trọng đối với tớ, vậy nên tớ không thể để cậu rơi vào nguy hiểm được.”

Đây là những lời nói thật lòng xuất phát từ bên trong cậu, cũng là lần đầu tiên cậu bày tỏ sự quan tâm của mình tới một ai đó. Nếu như cô gặp chuyện gì xấu, thì cả đời này cậu cũng sẽ tự trách bản thân mình.

“Vậy… Cậu không sợ nguy hiểm à?”

Minh bày ra dáng vẻ nũng nịu.

“Tớ có sợ chớ… Nhưng tớ bảo rồi mà, vì tớ là một vệ sĩ yếu đuối của cậu nên cậu phải bảo vệ tớ đấy!”

Quyên phì cười.

Hai người bước vào trong thang máy, đang chuẩn bị nhấn nút tầng 12 thì một giọng nói truyền ra từ phía sau hai người.

“Để tôi nhấn nút.”

Đó chính xác là giọng nói đêm qua đã doạ hai đứa nhóc một phen hú hồn. Cả hai đều không dám quay đầu lại phía sau, càng thần kì hơn là không có một nút nào trên thanh bấm được nhấn nút, thế nhưng thang máy lại tự động di chuyển lên trên.

“Cái đó… Quyên ơi, chúng ta đang đi đâu đấy?”

Minh khe khẽ hỏi, tay vẫn nắm chặt tay cô.

Quyên lắc đầu tỏ ý không biết, sau đó cả thang máy lại rơi vào tĩnh lặng.

Ting…

Có vẻ như đã đến nơi cần đến, thang máy dừng lại rồi mở ra.

Bảng hiệu số 13 đối diện thang máy bị treo lệch.

Không sai, đây chính là nơi mà hôm trước cô bị lạc vào đây. Một người phụ nữ từ phía sau đi xuyên qua hai người rồi dẫn đường ở phía trước. Mái tóc dài, bộ đồ màu xanh, trên tay còn có một cái vòng đỏ.

Theo như cô biết thì trong bệnh viện, người ta sẽ đánh dấu người chết bằng một chiếc vòng đỏ trên tay. Người phụ nữ không quay đầu lại mà tiếp tục nói, giọng nói lạnh lẽo như từ tu la địa ngục truyền đến.

“Đi theo tôi.”

Hai đứa nhóc không biết phải làm gì, chỉ có thể đi theo.

Hành lang âm u không một bóng người, phòng nào cũng có một ổ khoá kĩ càng ở bên ngoài. Thi thoảng cô còn nghe thấy từ trong những căn phòng đó có tiếng gào thét của một người phụ nữ, tiếng khóc oai oái của một đứa trẻ con, tiếng mắng chửi ú ớ không rõ ràng của một người đàn ông. Không còn nghi ngờ gì nữa, tất cả đều là của những người chết oan. Minh sợ hãi nắm chặt tay cô. Dù sao, để có thể đi qua dãy hành lang đáng sợ đó, cậu phải chật vật lắm. Lần đầu thấy ma, lần đầu nhìn và nghe thấy những điều đáng sợ, một cậu nhóc như cậu làm sao mà chịu được.

Điều làm Quyên băn khoăn lúc này là tại sao ở một bệnh viện cấp thành phố như thế này lại có một dãy hành lang đầy người chết oan như thế.

Cuối hành lang có một căn phòng, và duy nhất căn phòng này là không khoá. Con ma nữ dừng lại trước cửa căn phòng này, sau đó biến mất vào bên trong mà không nói một lời nào. Hai người vừa sợ hãi vừa tò mò, cuối cùng quyết định mở cánh cửa ấy ra.

Khẽ khàng đóng cửa lại, hai người nhìn một lượt căn phòng và chẳng thấy con ma nữ đó đâu nữa.

Trong phòng có một cái giường phẫu thuật với một cái bàn chứa đầy đủ những dụng cụ phẫu thuật. Máu me xung quanh chiếc giường làm hai đứa hoảng sợ. Đây là nơi phẫu thuật bệnh nhân sao?

Đúng lúc này, hành lang truyền đến tiếng bước chân và giọng nói của người lớn, cùng tiếng xe đẩy rõ rệt.

“Ca này ổn không bác sĩ?”

“Yên tâm, vẫn như mọi lần thôi.”

Quyên hoảng hốt dẫn Minh tìm nơi trú trong phòng. Đây rõ ràng là tiếng của con người.

Nhìn thấy một cái bàn trong góc phòng có vẻ sẽ không ai đụng đến, hai người nhanh chóng kéo nhau chui xuống gầm bàn rồi nín thở. Minh khẽ hỏi.

“Sao mình phải trốn?”

Quyên ra dấu im lặng. Nếu như con ma chết oan kia tìm tới cô và dẫn cô tới đây, ắt hẳn có nguyên do. Một hành lang đầy rẫy người chết oan như thế, chỉ nhìn qua thôi cũng thấy bác sĩ ở đây có vấn đề. Nếu không cẩn thận để người khác phát hiện, không khéo cái mạng của cô với Minh đã không còn rồi…

Tiếng bước chân ngày càng gần, sau đó là tiếng cửa mở ra.

“Cậu lại quên khoá cửa à?”

“Dạ em… Lần trước vội quá em quên mất… Mà cũng có sao đâu ạ, có ai biết đến sự tồn tại của tầng này đâu mà phải lo ạ…”

“Cậu thật quá bất cẩn đấy! Lần sau không được quên nữa nhớ chưa!”

“Dạ vâng…”

Hai người đàn ông nhanh chóng đẩy chiếc cáng có chứa người vào trong, rồi khiêng người từ trên cáng lên bàn phẫu thuật. Phía bên trên truyền lên âm thanh yếu ớt của một đứa trẻ con.

“Cứu… cứu cháu với…”

Người đàn ông trẻ hơn có vẻ hơi hốt hoảng.

“Bác sĩ… nó còn sống…”

“Haiz… Nó còn sống thì biết sao được, chỉ tại số mệnh nó ngắn thôi. Nhanh lên, vẫn tiến hành phẫu thuật như bình thường.”

Quyên nghe thì đoán chừng có vẻ đây là giọng nói của một bé trai khoảng 6 tuổi. Nhưng hai người kia đang định làm gì cậu bé?

Cuộc phẫu thuật có vẻ như đã bắt đầu. Tiếng rên rỉ yếu ớt của cậu bé, tiếng lạch cạch của dao mổ.

Quyên sốt sắng. Cậu bé đó sẽ chết mà cô thì không thể làm gì được ngoài việc đợi. Nếu như bây giờ lộ mặt thì chưa chắc đã cứu được đứa bé, ngược lại cô và Minh sẽ bị liên luỵ. Hai đứa nhóc 10 tuổi thì làm sao đấu lại hai người đàn ông to cao lực lưỡng?

Lần đầu tiên chứng kiến một vụ giết người ngay trước mắt, Quyên chỉ muốn khóc. Tại thời điểm này, cô cảm thấy sự vô dụng của bản thân, cảm thấy ông trời đang trưng phạt mình. Bản thân chẳng thể làm gì để cứu người, ngược lại còn có thể rơi vào nguy hiểm. Minh ở bên cạnh đưa tay lên xoa đầu cô, rồi cười cười trấn an. Cậu cũng vậy, mang một tâm trạng bồn chồn bất an và sợ hãi, cũng thừa hiểu cậu nhóc trên bàn mổ kia không thể thoát khỏi nanh vuốt tử thần. Điều quan trọng bây giờ là không thể để hai con người gắn mác “bác sĩ” kia phát hiện ra, nếu không thì cả hai sẽ không giữ được mạng.

Ca phẫu thuật dài chừng 2 tiếng cuối cùng cũng kết thúc. Tiếng rên rỉ yếu ớt của cậu bé xấu số đã không còn, Thay vào đó là giọng nói vui mừng của hai tên bác sĩ.

“Chúng ta thành công rồi, lần này chắc chắn kiếm được bộn tiền! Giám đốc đã nói là sẽ thưởng cho chúng ta, chia cho ta 40%, tức là tôi 20%, cậu 20%.”

“Được thế thì còn gì bằng! Thế còn cái xác này thì sao hả bác sĩ…”

“Vứt vào trong một ngăn tủ nào đấy ở đằng kia đi…”

Quyên cực kì phẫn nộ. Bọn họ nói giống như vứt một thứ rác rưởi nào đấy chứ không phải là con người.

Người bác sĩ trẻ hơn hình như thấy có điều lạ thường ở chiếc bàn trong góc phòng, dần dần tiến đến…