Một cuộc điện thoại ngắn gọn tới bà Vân đã giải quyết xong vấn đề tới nhà Minh giùm cô. Đương nhiên, sau giờ học, Quyên vẫn không khỏi ngạc nhiên và bải hoải với vẻ hào nhoáng của Minh hôm nay. Một hàng ô tô con đỗ trước cổng trường, trắng có, xanh có, đen có, đếm đi đếm lại thì có đúng 11 chiếc xe. Chẳng qua chỉ đến đón mà thôi, có cần phải phô trương như thế không nhỉ.
Quyên bỗng thấy nghi ngờ về gia thế của Minh. Nhưng cô không nói gì, chỉ lén vỗ vỗ vào chiếc cặp sách trên vai. Trong này có một thứ vô cùng vô cùng quý giá, cô đã tự tay chăm chút nó cả tuần nay rồi.
Minh vô tư cầm tay Quyên chuẩn bị kéo lên chiếc xe ở chính giữa hàng, màu đen, thì từ xa có một người chạy đến.
"Minh, Minh, cho Vân đi với, nha nha nha."
Quyên đang vui vẻ, chính xác là vui vẻ thực sự, nhưng không hề biểu lộ ra ngoài mặt, thì cảm xúc khi nhìn thấy nhỏ lớp trưởng chạy đến tụt xuống âm độ xê. Đôi mắt chứa băng. Chỉ có điều, hai người kia không nhìn thấy mà thôi.
Minh lại khác. Cậu không im ỉm như Quyên, cậu lạnh lùng ra mặt.
"Tránh ra, bữa tiệc của mình không sang trọng quý phái, không đáng để bạn lết tới đâu ạ."
Quyên nghe vậy chút nữa thì cười, may mắn thay cảm xúc của cô đã ổn định trở lại nhanh chóng. Cô lén nhìn vào bàn tay nho nhỏ đang nắm chặt tay mình kia, rồi thậm thụt quay mặt ra hướng khác che giấu vệt hồng hồng trên má.
Dường như Vân không hiểu "ý tứ" trong lời nói có phần thờ ơ của Minh, hay cố tình không hiểu thì ai mà biết được.
"Không, nó đáng chứ. Một vị tiểu thư sang trọng như tớ sẽ làm bữa tiệc của cậu tuyệt hơn rất nhiều mà. Chỉ có thành phần nào đó mới là không xứng đáng..."
Minh hình như không chịu nổi mấy lời bạn nói thì tự bạn nghe đi của con người trước mặt này, nên nhất quyết kéo tay Quyên vào trong xe, để mặc cô gái đang dần đen mặt lại bên ngoài với một câu nói hết sức lạnh lùng.
"Xin lỗi nha, vậy mà mình lại không hề biết có thành phần không xứng đáng như cậu cơ đấy! Bác tài, đi nhanh giúp cháu."
Cả đoàn mười mấy cái xe đồng loạt nhấn ga vọt qua người cô gái yếu ớt, gương mặt một phần xám xịt vì khói bụi, một phần đen lại đặc quánh vì bị bỏ lại, một phần thâm sì tức tối vì không được đáp trả yêu cầu của mình.
"Hừm, chờ đó, chờ đó, chờ đó!!!"
Vân giậm chân liên hồi xuống đất, mặt xị xuống, rồi ngay lập tức quay đầu chạy đi.
Yên vị trên xe, Quyên thoáng nghĩ đến hình ảnh khi nãy của Vân. Cô sẽ không nói giúp vị tiểu thư cao quý đó, khi mà cô không muốn cũng như không thích. Chẳng có lí do gì mà phải làm như thế cả.
"Minh này, cậu bảo mời mỗi mình tớ... là thật hay giả vậy?"
Nhìn đi nhìn đi, hàng xe xịn thế này, quy mô thế này mà bảo đón mỗi hai đứa thì làm sao cô tin được cơ chứ?
"Thật một trăm phần trăm."
Quyên không nói gì nữa. Cứ cho là thật sự như lời Minh nói đi. Còn Minh, cậu bạn lại huyên thuyên đủ thứ về sinh nhật của mình. Nào là bạn bè của bố mẹ tặng quà xịn, nào là bố mẹ cất công phái cả chục ô tô đi theo bảo vệ, rồi lại còn gì mà đặt khế ước kết hôn với vị tiểu thư con nhà nào có địa vị như thế nào.
Quyên giật mình. Kết, kết, kết hôn?
"Cậu bảo khế ước kết hôn?"
"Ừ. Hình như khế ước đã là truyền thống của hai nhà. Có từ thời ông cố nội của tớ thì phải."
"Nhưng chẳng phải không được lấy người cận huyết sao?"
"Thì người ta sẽ tìm kiếm hai đứa trẻ khác dòng máu trong hai họ, lập khế ước và kết hôn."
Nghe Minh kể cứ như chuyện đó chẳng có gì to tát cả, có lẽ cậu ấy chưa hoàn toàn hiểu hai chữ "kết hôn".
Quyên thì hiểu rất rõ. Có lần, chị cô bảo hai người phải yêu nhau, dành cả con tim cho nhau, rồi phải có trách nhiệm về cuộc sống và về mọi thứ với nhau thì mới được kết hôn. Ví dụ như bố mẹ vậy.
"Vậy tớ... đến bữa tiệc của cậu không phải là hơi không hợp lý rồi sao?"
"Kết hôn thì có gì to tát đâu? Dù sao trong lòng tớ cũng chỉ có mỗi cậu thôi mà."
Quyên bặm môi, không nói gì nữa. Minh thấy sự im lặng kì lạ đó thì cũng không dám nói nữa, nghĩ đi nghĩ lại cũng không biết mình đã nói sai ở đâu.
Kết hôn, chẳng qua chỉ là một cái khế ước truyền đời thôi không phải sao?
Căn biệt thự to đùng dần hiện ra trước mắt hai người. Xe lăn bánh qua cổng, lại vượt qua hai hàng cây cao vút nữa mới đỗ trước sảnh chính. Minh cầm tay Quyên bước xuống, cái cầm tay đó đem lại cho cảm giác ấm áp mà cũng khó chịu vô cùng. Quyên không biết tại sao lại khó chịu nữa, nên lắc lắc đầu cố gắng xua tan đi thứ cảm xúc không tên đó. Trong sảnh chính, có rất nhiều người lớn. Tất cả bọn họ đều ăn mặc vô cùng sang trọng. Quyên chỉ mặc một bộ đồng phục giống Minh, vô tình trong mắt người lớn lại trở thành đồ đôi.
"Gì thế kia? Sao tiểu thiếu gia lại dẫn về một cô gái?"
"Không phải có khế ước với nhà Trịnh Gia sao?"
"Cũng có thể chỉ là bạn cùng lớp thôi? Tiểu thiếu gia còn nhỏ mà."
"Không phải chứ? Nghe nói tiểu thiếu gia không có bạn mà, sao lại xuất hiện cô bé này?"
"Trông cũng dễ thương đấy chứ!"
...
Những lời bàn tán nổi lên khắp nơi. Quyên bối rối khi thấy người lớn bàn tán về mình. Cô tiến lại gần Minh hơn khi cậu cứ cầm tay cô kéo đi đâu đó.
"Sao nhiều người thế?"
"Đừng quan tâm họ. Đó là khách bố mẹ tớ mời. Còn người tớ mời đến chỉ có một mình cậu thôi."
Hai người ra đến sân sau. Minh kéo Quyên tới chỗ xích đu màu trắng được đặt giữa hai cây hoa anh đào. Hình như hoa này đúng là hoa anh đào, biểu tượng của Nhật Bản.
"Oa, đẹp quá."
Quyên như bị hớp hồn bởi hương thơm thoang thoảng dịu nhẹ của những cánh hoa màu hồng nhẹ nhàng rơi xuống đất, bèn không tự chủ được mà chạy đến ngồi lên xích đu. Quyên vừa khẽ đu đưa, vừa ngắm những bông hoa rực rỡ. Lần đầu tiên Minh nhìn thấy Quyên chân thật như thế. Nụ cười nhẹ trên môi làm bung nở khuôn mặt tươi sáng của cô, ánh mắt như si mê khi nhìn những cánh hoa rơi. Thật là một khung cảnh đẹp mê ly.
"Tớ biết Quyên nhất định sẽ thích nơi này mà. Mỗi khi buồn tớ đều ra đây ngắm hoa và bầu trời."
Minh vừa nói vừa tiến đến phía sau Quyên, tay khẽ đẩy chiếc xích đu.
Quyên cười rạng rỡ. Không biết là bao lâu rồi, Quyên không được cười tươi như thế. Cởi bỏ lớp áo lạnh lùng, cởi ra gương mặt luôn đanh lại che giấu những mệt mỏi mà cô phải chịu đựng, khoảnh khắc này đây sẽ khắc sâu trong tim cô. Làn gió khẽ thoảng qua hai người, làm hai trái tim non nớt hơi lung lay. Gió trời như gột sạch tâm hồn họ, tâm hồn của những đứa trẻ đã chịu quá nhiều tổn thương. Hương thơm của hoa anh đào như một sợi giây vô hình liên kết hai trái tim, và lần đầu tiên trong đời cả Minh và Quyên đều cảm thấy tầm quan trọng của đối phương, cảm thấy hình bóng của đối phương trong khối óc nhỏ bé.
Rốt cuộc, Quyên vẫn lên tiếng trước.
"Minh này, chúng ta mãi mãi là bạn bè được không?"
Quyên lần đầu tiên đưa ra yêu cầu với Minh, mặt đỏ ửng mà không dám quay đầu lại nhìn cậu bạn. Nếu như nhìn, thì có lẽ Quyên sẽ không thốt lên được lời nào mất.
Chỉ nghe thấy tiếng Minh cười nhẹ, tay vẫn không ngừng đẩy xích đu cho cô.
"Đương nhiên rồi. Không chỉ kiếp này, mà còn kiếp sau, kiếp sau nữa..."
"Nhớ đấy. Cậu hứa rồi nhé. Cậu mà quên thì mình sẽ tới tính sổ cậu!"
"Có hai cây đào này chứng giám. Có trời cao chứng giám. Tớ mà quên thì nguyện ý để cậu đè đầu cưỡi cổ tớ!"
Tiếng cười vang của hai đứa trẻ vang lên rất xa, xa tận chân trời, theo ngọn gió lành tản mát khắp thiên hạ...