"Tôi cần cô giúp.".
Bóng dáng người con gái vẫn mờ ảo, Quyên không thể nhìn rõ mặt người đó. Không thể nói, không thể cử động, lại phải cố gắng duy trì không để mình bị rơi vào giấc ngủ đã được sắp đặt sẵn, Quyên chỉ có thể nghe tiếp.
"Chỉ có cách này tôi mới có thể nói chuyện với cô đường đường chính chính. Cô có thể nghe rõ và nhớ rõ từng từ tôi nói."
Giọng nói khá trầm, đều đều bên tai khiến Quyên không còn cảm giác sợ hãi như lúc đầu.
"Tôi là Vân. Tôi sống đầu thế kỷ 20. Làng tôi bị giặc Pháp xâm chiếm. Già trẻ, trai gái đều bị giết hết. Tôi và em trai tôi may mắn thoát được, thế nhưng..."
Quyên bỗng thấy khung cảnh trước mắt thay đổi, thân thể thì nhẹ bẫng, không còn cảm giác cố gắng phải kháng cự lại cơn buồn ngủ.
Khung cảnh này có hơi quen thuộc, dường như Quyên đã từng gặp ở đâu đó...
Trời tối u ám, những ngôi nhà lán tranh mờ mịt và vắng lặng ẩn sau làn khói đang dần bò lên từ những đám rạ tàn. Mùi ẩm ương của rơm rạ sau gặt xộc thẳng vào mũi Quyên, vô cùng chân thật. Người con gái mặc đồ trắng cũng biến mất. Một cô gái mặc áo màu nâu xám, đôi mắt sáng quắc như hai ngọn lửa ma trơi chạy rất nhanh về phía trước như đang trốn tránh một thứ gì đó. Quyên dần nhận ra mình đang ở đâu. Rõ ràng đây chính là giấc mơ ngày hôm trước đã ám ảnh cô. Hiện tại, không phải là mơ nữa, bằng cách nào đấy Quyên đã bước vào ảo cảnh do người phụ nữ bí ẩn kia tạo nên.
Những tiếng chân chạy rầm rập phía sau, những bóng người dần hiện ra rõ hơn. Đó là lính Pháp với những khẩu súng to dài trên tay. Gã đi đầu còn cầm trên tay một cục gì đấy màu đen và hình như đang nhỏ máu...
Quyên suýt ngất khi nhìn thấy cục đen ấy. Đó là đầu người, đầu của một bé trai đã bị chặt đứt, mắt trợn ngược, máu từ cổ thì chảy liên tục trên đường. Chúng đang đuổi theo cô gái. Tên đầu hàng ra lệnh bằng tiếng Pháp, sau đó tất cả đồng loạt chĩa súng vào cô gái.
Pằng pằng pằng pằng... Người sống sót cuối cùng của ngôi làng cũng không thể thoát khỏi bàn tay của những tên ác quỷ. Chết không nhắm mắt, đôi mắt cô gái mở trừng trừng nhìn thẳng vào bọn lính Pháp đang cười hả hê trong sự vui sướng tột cùng. Những con ác quỷ đội lốt người.
Thống kê cho biết, chiến tranh giữa Việt Nam và Pháp đã làm tổn thất nhân mạng lên tới bốn triệu người, chưa kể còn trận đói năm 1945 đã trở thành thảm họa của lịch sử Việt Nam cũng như của nhân loại vì chiến tranh.
Khung cảnh bỗng nhòa mờ dần, Quyên thấy một người con gái mặc đồ trắng, tóc đen dài, ngồi quay lưng lại trên một miệng giếng đã phủ đầy rêu. Cô gái vẫn ngồi đó, còn mọi thứ xung quanh thì liên tục thay đổi hình dạng của nó. Từ những căn nhà lá đơn sơ, rồi nhà gỗ, người ta dần xây dựng lên những căn nhà gạch mái ngói đỏ tươi, nhà cấp bốn. Con người cũng thay đổi. Dần dần không còn lo lắng về chiến tranh, nhưng những bà mẹ Việt Nam anh hùng vẫn ngày ngày ngóng trông con trở về, hàng năm, rồi đến hàng chục năm... Những đứa con xa bố từ nhỏ đã lớn nhưng vẫn chưa một lần được gặp lại người thân, kể cả tung tích cũng không có. Những đau khổ trên đời này, thật khiến cho lòng người đau nhói.
Rồi thế kỉ mới, thời đại mới, xã hội cập nhật công nghệ 4.0, thanh thiếu niên không còn lo cái ăn cái mặc như hồi cha, hồi ông, mà thay vào đó các tệ nạn cũng dần được hình thành nhiều hơn. Bạo lực học đường, con nghiện smartphone, thói quen nói xấu người khác, đánh giá người khác một cách phiến diện... Tất cả đều hiện lên một cách rõ ràng và chân thực. Mọi thứ đang dần thay đổi, thế nhưng thứ duy nhất không bao giờ thay đổi chính là cô gái mặc đồ trắng vẫn ngồi trên cái giếng cũ xì ấy. Cô ấy đã ngồi đó hơn một thế kỷ rồi. Cô không thể đi, vì cô còn thù hận. Lòng thù hận ấy sẽ không bao giờ bị dập tắt đi. Cô hận những tên ác quỷ đội lốt người đã giết cả gia đình cô, giết em trai cô, giết hàng xóm láng giềng thân thiết của cô và giết cô một cách tàn bạo. Món nợ này cô không bao giờ có thể quên được.
Cô gái quay đầu lại, hình ảnh rõ ràng mà không mờ ảo. Tuy mặc đồ trắng nhưng vô cùng xinh đẹp, mái tóc dài đã không còn che khuất nửa khuôn mặt nữa. Cô nói với cái giọng trầm, mà trong đó không hề có một tia đối địch nào với Quyên cả.
"Tôi muốn trả thù, nhưng tôi không biết phải trả thù như thế nào. Tôi muốn trả thù, nhưng chúng đã chết, tôi không thể tìm thấy chúng và siết cổ từng đứa. Tôi muốn trả thù, nhưng tất cả mọi người đều đã đi rồi, giờ chỉ còn mình tôi, tôi muốn có bạn cùng trả thù với tôi. Cô hiểu không Quyên?"
Quyên chỉ lặng im và lắng nghe. Nếu đã là hồn ma vất vưởng trên đời hơn một thế kỉ, tức là cô ta không còn là hồn ma bình thường nữa, mà đã chuyển hóa thành quỷ nữ mất rồi...
"Tại sao lại là tôi?"
Quyên không biết tự bao giờ bản thân đã có thể nói chuyện lại được.
"Cô chỉ cần biết, cô là người thích hợp."
"Thích hợp" là như thế nào? Một đứa mất cha mất mẹ mất chị trong một đêm, bỗng được nhận nuôi, bỗng nhiên có cuộc sống mới, rồi vô tình nhìn thấy ma... Chẳng nhẽ cô đã trở thành người trung gian giữa âm và dương rồi?
"Tôi không biết giúp cô."
Chuyện đã xảy ra hơn một thế kỉ rồi. Tất cả đều đã lên thiên. Cô ta lỳ lợm ở lại mà không chịu đi siêu sinh, thậm chí đánh mất cơ hội siêu sinh, để trả thù ai mới được chứ?
"Cô phải giúp tôi."
"Tôi chỉ là một đứa trẻ con."
Cô gái nhìn Quyên bằng ánh mắt thâm thúy.
"Trẻ con? Cứ cho là vậy đi."
"Cô có ý gì?"
"Tôi không muốn nói đâu, nhưng nếu tôi nói, thì cô phải đồng ý giúp tôi."
Trong đầu Quyên có hàng ngàn dấu hỏi chấm. Sự tò mò dấy lên. Đương nhiên, phi vụ làm ăn gì cũng phải có sự trao đổi. Đành đánh liều một phen vậy thôi. Cứ cho là cô ta nói láo đi, thì cũng coi như cô giúp người vậy. Giúp đỡ một con quỷ cũng không phải là ý tưởng tồi.
"Cô đừng sốc nhé. Thực ra kẻ khiến cả nhà cô chết đi... không ai khác, chính là cô thôi, Quyên ạ!"