TÂM LÝ PHẠM TỘI

Chương 2




TÂM LÝ PHẠM TỘI

Tác giả: Trường Nhị

Dịch: Mặc Thủy

Phần 1 // Một Hạt Cát

Chương 2 // Cát trắng

Hoành Cảnh là một thành phố cổ.

Điều này cũng có nghĩa là thành phố này đã chứng kiến quá nhiều sóng gió, dù nơi này có xảy ra chuyện lớn đến thế nào đi nữa, thì cũng không tạo thành gợn sóng nào nữa. Mặt trời sẽ vẫn mọc, học sinh vẫn dậy sớm, tiếng học bài buổi sáng cũng vẫn vang lên trong trường như thường lệ.

Khung cảnh này hoàn toàn không có gì khác biệt với ngày thường.

Lâm Thần đi kiểm tra ký túc xá học sinh hàng ngày, anh đánh dấu lên ô trống cuối cùng của tờ danh sách, sau đó lật ra trang phía trước, nhìn cái tên duy nhất chưa được đánh dấu.

Làm một quản lý ký túc xá, tình huống này là đáng sợ nhất.

Năm phút trước, anh nhận được điện thoại của giáo viên trong trường, nói rằng Trịnh Tiểu Minh lớp 1-3 không vào lớp trong tiết học buổi sáng sớm, yêu cầu anh đi gọi thằng nhóc đang nằm nướng dậy.

Nhưng điều khiến anh thật sự thấy lạ là sau khi kiểm tra hết các phòng ngủ, anh không thấy có học sinh nào ở lại.

Rèm cửa sổ màu xanh hoa trắng trong ký túc xá bị gió cuốn lên, Lâm Thần thở dài, làm việc ở đây ba năm rồi, đây dường như là lần đầu tiên anh gặp phải tình huống học sinh mất tích.

Anh nhẹ nhàng xoay bút, trong ấn tượng của anh, Trịnh Tiểu Minh là một nhóc mập rất ít nói, không có dấu hiệu phản nghịch, hơn nữa cổng trường được trông chừng rất nghiêm, bảo vệ sẽ không dễ dàng để một đứa bé ra ngoài, vậy thì, có lẽ là do phụ huynh đưa đi, hay là khả năng bị bắt cóc lớn hơn đây?

Tựa như nghiệm chứng suy đoán của anh, tiếng chuông di động đột ngột vang lên.

Anh cầm điện thoại lên, trên màn hình là một số điện thoại lạ, nhưng là số trong thành phố Hoành Cảnh.

Anh nhận điện thoại, bấm thêm phím ghi âm, sau đó nghe thấy một giọng nói biếng nhác được kéo thật dài truyền ra từ loa nghe: ‘Anh Lâm phải không, xin hỏi anh có quen học sinh Trịnh Tiểu Minh không vậy?’

“Có quen.”

‘Ừm, Tiểu Minh đang ở trong tay tôi, mời mang theo ví tiền, đến hẻm Nghiêm Gia cầu Thương Thủy nhận người, cảm ơn hợp tác.’

Đối phương nói xong thì dứt khoát cúp điện thoại.

Lâm Thần nhìn dãy số trên màn hình, không kịp phản ứng.

Ngoại trừ lần đầu tiên gặp tình huống học sinh mất tích, thì đây cũng là lần đầu tiên anh gặp phải “tên bắt cóc” thích gì làm nấy như vậy.

Thế nhưng anh cũng chỉ do dự trong chốc lát xem có nên báo cảnh sát hay không, rồi liền cầm ví tiền lên xe buýt.

Kẻ bắt cóc chọn ngày rất tốt, cây xanh hoa đỏ, thậm chí nước sông bên dưới cầu Thương Thủy cũng trong veo như một tấm gương được lau sạch bóng.

Hình như bị định vị, anh vừa mới bước lên cây cầu đá thì chuông điện thoại lên réo vang.

Kẻ bắt cóc nói bằng giọng khàn khàn nhưng bình tĩnh: ‘Anh Lâm, mời rẽ trái, tôi đợi anh ở cánh cổng thứ sáu.’

Hẳn là tất cả những kẻ bắt cóc đều thích chỉ huy người khác, không đợi Lâm Thần suy nghĩ kỹ thêm về câu chuyện cười nhạt nhẽo liên quan đến “Lục Phiến Môn”*, cánh cổng nhà số sáu của hẻm Nghiêm Gia đã xuất hiện trước mắt anh.

Tường trắng ngói đen, cửa nhà cũ kỹ.

Cánh cửa gỗ mở ra vang lên tiếng cọt kẹt, anh ngẩng đầu lên, bên khung cửa là một người đàn ông râu ria xồm xoàm.

Tay trái kẹp điếu thuốc, tay phải chống trên khung cửa, ánh nắng rọi thẳng xuống, anh ta có vẻ mơ màng buồn ngủ, hốc mắt rất sâu, đôi mắt ấy vẫn còn ánh lên màu xanh thẳm như nước hồ, ánh mắt không kiêng nể ai, cũng chính vì thế nên càng có vẻ phóng khoáng và ngông cuồng, tựa như bầu trời này, mặt nước này, cả thành phố ngập tràn nắng xuân này cũng chỉ là món đồ chơi có thể dễ dàng vứt bỏ.

Một người đàn ông không để bất cứ thứ gì vào mắt, hẳn cũng không thật sự đi bắt cóc một nhóc mập nặng đến 40kg đâu.

Lâm Thần rất bình tĩnh lên tiếng: “Tôi đến đón nhóc quỷ trong nhà anh về, cảm ơn anh đã cho nó ở nhờ.”

Anh nói xong thì hơi cúi người, nhưng lại không nghe thấy câu trả lời khách sáo như trong tưởng tượng, anh ngẩng lên thì thấy đối phương nhét điếu thuốc vào miệng, ba ngón tay rảnh rỗi khép lại với nhau, nhẹ nhàng xoa xoa.

Hiển nhiên, câu nói “mang theo ví tiền” vừa rồi không phải là đùa.

Lâm Thần hơi bất đắc dĩ, nhưng vẫn thò tay vào túi quần đồng phục, lấy ra một tờ giấy bạc màu tím đậm đã thiếu mất một góc, nói: “Vừa hay có năm đồng.”

Người đàn ông nhận tiền rồi nhét ngay vào túi, không thấy xấu hổ chút nào, anh ta rít một hơi thuốc rồi mới nhích sang một bên, nhưng tay vẫn chống lên khung cửa.

Lâm Thần hơi cúi người tỏ ý cảm ơn, đi luồn qua dưới cánh tay kia vào nhà, sau đó tự đi thẳng vào trong.

Trên chiếc giường ván gỗ cạnh sông, anh nhìn thấy nhóc con đang chổng mông.

“Trốn học không phải là việc tốt đâu.”

Anh ngồi xuống bên mép giường, thò tay túm nhóc mập Trịnh Tiểu Minh đang giả làm đà điểu ra, đặt nó ngay ngắn lại, sau đó cúi lưng cầm giày trên đất lên đi vào chân cho nó, tiếp tục nói: “Đương nhiên, nếu là đàn ông thì thỉnh thoảng phạm sai lầm cũng có thể hiểu được.” Anh kiên nhẫn thắt giây dày, nói tiếp: “Nhưng vấn đề là, đầu tiên, chú không thích ra ngoài, thứ hai là chú rất nghèo, cho nên thay vì gọi điện thoại cho chú, lén lút chuồn mất mới là cách giải quyết thích hợp nhất.”

Giọng nói của anh rất nhẹ nhàng, nhóc mập nhìn lên người đàn ông đang hút thuốc ngoài cửa, nước mắt rơi lã chã.

Lâm Thần nhìn nó, rồi quay sang nhìn người đàn ông đang nửa cười nửa không đằng kia, sau cùng ánh mắt anh rơi xuống bộ đồng phục xanh đậm trong góc phòng.

Người dân tốt bụng bình thường nếu gặp phải trẻ con đi lạc thì phản ứng đầu tiên sẽ là đưa đến cục cảnh sát, vậy thì một người dân có thể tra hỏi được số di động của quản lý ký túc xá, đồng thời còn chờ người ta tự mình đến đón, rõ ràng không có ý tốt rồi.

Lâm Thần thôi nhìn, dắt tay nhóc mập, quay người định đi.

Ngay vào lúc anh vừa mới bước chân ra khỏi cửa phòng thì nghe thấy một tiếng rắc, sau đó cổ tay lạnh lạnh, một cái còng số tám màu bạc xuất hiện trên tay.

Lâm Thần nhìn bạn nhỏ bên chân mình, bất đắc dĩ nói: “Đương nhiên, nếu con mà chọc vào cảnh sát thì đừng chạy nữa, làm nũng ôm đùi sẽ thích hợp hơn.”

“Anh Lâm quả thực là người tài, hay là cùng đi uống trà nhé?” Ngài cảnh sát bên cạnh chậm rãi lên tiếng.

“Tôi không thích hợp bước vào cục cảnh sát.” Lâm Thần nghiêm túc suy nghĩ rồi trả lời như vậy.

“Đi vài lần là quen thôi.” Anh ta cười, nói.

———

Có nhiều người có lẽ cả đời cũng không có cơ hội bước vào cục cảnh sát, nói chính xác hơn thì rất nhiều người cả đời cũng chưa từng bước vào phòng thẩm vấn của cục cảnh sát.

Cho nên, nếu có thể giải quyết vấn đề bằng cách làm nũng thì tuyệt đối không được làm lớn sự việc, dù sao thì phòng thẩm vấn trong cục cảnh sát lúc nào cũng âm u và nặng nề.

Cửa sổ gắn song sắt, trên bức tường đối diện với bạn sẽ dán dòng chữ lớn Trung thực được khoan hồng, chống cự bị xử nghiêm, các cảnh sát với thái độ nghiêm nghị sẽ yêu cầu bạn phải khai hết mọi việc, đồng thời, bạn còn có khả năng bị rất nhiều người âm thầm quan sát.

Trương Tiểu Lung là nữ cảnh sát bình thường của đội cảnh sát hình sự thành phố Hoành Cảnh.

Lúc này cô đang đứng bên ngoài cửa kính một chiều, giám sát hành động của nghi phạm trong phòng thẩm vấn.

Thỉnh thoảng cô lại cúi đầu, ghi chép gì đó vào sổ, có lẽ là vì quá chuyên tâm, mãi đến khi giọng nói trầm thấp và khàn khàn vang lên, cô mới ý thức được bên cạnh mình đã xuất hiện hai người từ lúc nào rồi.

“Thế nào?”

Trương Tiểu Lung quay đầu, nhìn thấy nửa bên mặt anh tuấn của đội trưởng mới thì xấu hổ đỏ bừng mặt, nhưng là một học sinh được huấn luyện nghiêm khắc trong trường cảnh sát, cô nhanh chóng điều chỉnh lại trạng thái, báo cáo rằng: “Đội trưởng, người mà anh dẫn về đã ngồi đó một giờ ba mươi phút, anh ta chỉ nhìn ảnh chụp thế thôi!” Trương Tiểu Lung vội vàng nhìn đồng hồ, sau đó lật sổ xoàn xoạt, “theo yêu cầu của anh, không ai nói chuyện với anh ta, cứ nửa giờ thì có người đưa nước vào, nhưng anh ta không uống. À, anh ta nhìn tấm hình thứ ba nhiều nhất, thật kỳ lạ, đội trưởng, người này chắc chắn có vấn đề!”

Cô nàng ấn bút bi mấy cái, vừa nhìn thanh niên trong phòng thẩm vấn vừa kích động nói.

Thật lòng thì Trương Tiểu Lung không có ác cảm gì với thanh niên kia cả, dù sao thì anh cũng là mẫu người nho nhã thư sinh mà cô thích nhất.

Mái tóc người nọ rất đen, đôi mắt vừa đen vừa sâu không thấy đáy, anh hơi gầy, thân hình không quá cao lớn, nhưng có lẽ là nhờ nét mặt bình thản hoặc là ánh mắt chăm chú kia nên anh toát ra vẻ trịnh trọng mà yên ả, như tùng trên núi, như trúc bên hồ, gió thoảng qua sẽ cuốn theo hơi thở trong lành đến lạ.

Nếu chỉ có thể thì hoàn toàn không có gì đáng nghi, nhưng anh lại ngồi trong phòng thẩm vấn lâu như vậy, lại chỉ nhìn chằm chằm vào một tấm hình thứ ba, không làm ồn cũng không gây sự, ngay cả đầu cũng không buồn ngẩng lên, người thường làm sao có sự nhẫn nại đến thế?

Cho nên, quả nhiên là không bình thường!

Trương Tiểu Lung nghĩ vậy, ánh mắt cô cũng vì thế mà chuyển sang tấm hình thứ ba trên bàn.

Tấm thứ nhất là một cụ già với gương mặt an lành, cụ nằm trên giường, mặc bộ quần áo liệm màu lam sáng, trông có vẻ như chỉ vừa chìm vào giấc ngủ.

Tấm hình thứ hai thể hiện rõ, ông cụ này nằm trong một nhà xác, vì bên cạnh ông là hàng loạt những xác chết được phủ vải trắng.

Nếu hai tấm hình đầu mang đến cảm giác âm u lạnh lẽo, thì tấm hình thứ ba lại có vẻ rất quỷ dị.

Ông cụ trong hai tấm hình đầu đang nằm trong một cửa tiệm, hai mắt nhắm nghiền, mặc một bộ đồng phục xanh thẫm cũ kỹ, ông nằm trên mặt đất, bên cạnh có vết máu lấm tấm, nếu nhìn kỹ còn có thể phát hiện trong túi quần bên hông của ông đang chảy đầy cát trắng ra đất.

……

Nếu ba tấm hình đang được bày theo đúng trình tự thời gian thì có nghĩa là ông cụ vốn dĩ nằm trong nhà xác của bệnh viện, nhưng không biết vì sao lại được đưa đến một con đường ồn ào như vậy.

Người bình thường hiển nhiên sẽ không có sở thích này, nếu không phải là những kẻ chuyên gây chuyện trong bệnh viện, vậy thì đây là một rắc rối lớn.

Nhưng dù là rắc rối gì đi nữa, thì đây cũng là vấn đề của cảnh sát, hình như không hề có liên quan đến một quản lý ký túc xá bình thường như anh?

Lâm Thần trầm ngâm, cửa phòng thẩm vấn đột nhiên bị đẩy ra đánh kẹt một cái.

Anh ngẩng đầu lên, thấy một nữ cảnh sát ngồi đối diện với mình.

“Lâm Thần, từ 1 giờ đến 3 giờ chiều ngày 7 tháng 9, anh đang ở đâu?”

Nữ cảnh sát có giọng nói trong trẻo, thậm chí còn không kịp lật hồ sơ ra, cô đã bắt đầu hỏi.

“Trong phòng quản lý ký túc xá của trường Tiểu học Thực Nghiệm Thành phố.” Lâm Thần lại nhìn hình chụp, sau đó quan sát nữ cảnh sát trước mặt, rồi chậm rãi trả lời.

Nữ cảnh sát rất xinh đẹp, tóc dài đen mượt, vành tai trắng nõn, mà trong vành tai tròn trịa xinh xắn kia có một chiếc tai nghe không dây nhỏ nhắn.

“Có người làm chứng không?” Nữ cảnh sát vội vàng ngắt lời anh, rồi tiếp tục bổ sung, “anh nói anh ở trong phòng quản lý ký túc xá, ai có thể làm chứng?”

“Trong khoảng thời gian mà cô nói, tôi ở trong phòng quản lý ký túc xá một mình, học sinh đều đang lên lớp, đúng là không có ai làm chứng.”

Lâm Thần trả lời xong, thấy rõ ràng là nữ cảnh sát kia hơi khó hiểu, cô cúi đầu bấm bút, tiếp tục chiếu theo câu hỏi ghi trên sổ, cất giọng: “Vậy thì, gần đây anh có từng đi Bệnh viện số 3 không?”

Hiển nhiên, có người đã viết sẵn câu hỏi, rồi cử cấp dưới đến lấy khẩu cung, vậy thì chắc chắn lãnh đạo đang đứng đằng sau kính một chiều kia quan sát từng hành động của anh.

Chỉ vì một cái xác bị di chuyển, hiển nhiên là không cần phải vẽ chuyện thế này.

“Cho tôi biết, vì sao bắt tôi?” Lâm Thần ngắt lời nữ cảnh sát.

Mắt nữ cảnh sát đảo đảo, vô thức nhìn sang một bức tường kính trong phòng thẩm vấn.

Lâm Thần ngả người về trước, đại khái đã hiểu ra nguyên nhân cụ thể là gì: “Tôi nghe nói, gần đây trong nhà xác Bệnh viện số 3 thường xuất hiện những xác chết nam ăn mặc rất chỉnh tề, luôn luôn có một nhúm cát trắng bên cạnh cái xác.” Anh nhìn thẳng vào mắt nữ cảnh sát, sau đó lại dựa lưng lên ghế, “việc này cực kỳ quái lạ, nếu như Cục cảnh sát thành phố gặp khó, thường sẽ cầu cứu hai loại người —— một là đạo sĩ, loại thứ hai là nhà tâm lý học…… Vậy nên, đơn vị hợp tác với các cô là Đại học H, đúng chứ?”

Trương Tiểu Lung trợn mắt, nhìn Lâm Thần như một tên biến thái, bỗng nhiên, cô ấn chặt tai nghe như đang nhận mệnh lệnh gì đó, cô đứng bật dậy, quay người bỏ đi.

Lâm Thần nghiêng người, nhìn thẳng vào kính một chiều, bình thản nói: “Ra đi, đừng có trốn nữa.”

Lát sau, cửa phòng thẩm vấn được mở ra lần nữa.

Một người có thân hình hơi mập bước vào, tay trái cầm một bình nước nóng, tay phải là một ly sứ vừa rửa sạch sẽ, hắn đặt cái ly lên bàn, rút trong túi áo ra một gói trà, đổ vào ly rồi nhanh chóng thêm nước nóng vào, động tác liền mạch. Làm xong hết thảy, hắn mới cúi người, cung kính đưa ly trà ra, nói bằng giọng run rẩy: “Đàn……đàn anh……”

“Thì ra là giáo sư Phó.” Lâm Thần không nhận ly trà, giọng nói còn hơi lạnh lùng.

“Đàn anh…… không phải em muốn bắt anh mà!” Là chuyên gia tâm lý học phạm tội ngoài biên chế duy nhất của Cục cảnh sát thành phố, Phó Hách rất hiếm khi lúng túng như thế này.

“Vì sao lại bắt tôi?” Lâm Thần hỏi rất ngắn gọn dứt khoát.

“Là một nhúm cát.”

“Cái này mà gọi là vật chứng?”

“Đàn anh, em không dám giấu anh đâu.” Phó Hách kề sát về trước, tỏ ra nịnh nọt, “gần đây Bệnh viện thành phố càng lúc càng trở nên hoang mang, cứ cách một thời gian thì trong nhà xác lại xuất hiện một cái xác được cho mặc rất chỉnh tề, góc giường luôn được rải cát mịn, cái này thì anh biết mà.”

Lâm Thần gật đầu.

“Sáng nay, đội trưởng đội cảnh sát hình sự gặp được một đứa bé đi lạc bên đường, thằng nhóc rướn người lên cửa xe, lấy ra một nắm cát, nói Chú ơi con muốn ăn KFC, có thể đổi bằng cái này không?”

“Thiên tài.” Lâm Thần gần như không dám tin vào tai mình.

“Hề hề.” Phó Hách cười nịnh, “sau khi đối chiếu với bên tổ vật chứng, cát mà thằng nhóc kia lấy ra là cùng một loại với thứ xuất hiện bên cạnh xác chết.”

“Thật trùng hợp.” Lâm Thần nhíu mày.

“Đâu chỉ là trùng hợp, đàn anh, anh biết không, ngay vào hôm qua đó, đường Xuân Thủy hỗn loạn, một ông cụ ngã xuống rồi không dậy nữa ngay trước mặt mọi người, khi xe cấp cứu đến mới biết thì ra ông cụ ấy đã chết mấy tiếng đồng hồ rồi.” Phó Hách hạ thấp giọng, nhấn mạnh từng chữ, “mà trong túi ông cụ lại rơi ra một nhúm cát.”

“Vậy rốt cuộc là loại cát gì?”

“Cát rất đặc biệt, rất trắng, nhưng bên tổ vật chứng vẫn chưa tìm ra là loại gì.”

Lâm Thần nghe xong thì lại cau mày: “Cầm ra đây tôi xem thử.”

Anh vừa dứt lời thì cửa phòng thẩm vấn lại bị đẩy ra, một người đàn ông râu ria cầm theo túi vật chứng, bước vào rất tự nhiên.

“Anh Lâm, kẻ hèn họ Hình, Hình Tòng Liên.” Không biết từ lúc nào, anh ta đã thay cảnh phục, cử chỉ ngay ngắn, thái độ cực kỳ tốt, so với cái vẻ xoa ngón tay đầy lưu manh lúc trước thì cứ như hai người, “tôi hy vọng anh có thể xác nhận một chút, anh đã từng nhìn thấy loại cát này chưa?”

Lâm Thần không buồn nhìn lên, chỉ thuận tay cầm lấy túi cát trên bàn.

Cả túi cát chỉ nặng khoảng 50 gram, anh mở túi vật chứng, cẩn thận nhón lấy một ít.

Cát rất trắng, mỗi hạt đều rất sạch sẽ, khác biệt rất rõ ràng với loại cát bị lẫn đá trên công trường hoặc cát trên bãi biển.

Lâm Thần thả cát trắng vào túi, anh nhìn Phó Hách, lạnh lùng hỏi: “Cậu chưa từng thấy qua loại cát này?”

“Hình như không có mà.”  Phó Hách thành thực trả lời.

“Cái này mà không nhận ra, vậy cậu tốt nghiệp thế nào hả?” Lâm Thần nghiêm khắc hỏi.

~*~