Tâm Lý Học

Chương 42




ương 14: NHỮNG SỰ KẾT HỢP TẠO NÊN ĐỊA NGỤC

Bộ phim "Những kẻ sát nhân bẩm sinh" của Oliver Stone nói về một cặp vợ chồng hư cấu ham mê những hành động bạo lực để trút giận và thể hiện quyền lực. Bộ phim đã cho thấy làm thế nào mà các cặp đôi có thể phát triển một xung lực tàn sát cùng với nhau, pha trộn những cơn bốc đồng vào một loạt vụ bạo lực. Trách nhiệm được lan truyền giữa hai hoặc nhiều người, làm giảm nhẹ cảm giác tội lỗi nào có thể tồn tại và tìm kiếm sự khẳng định- thậm chí những ý tưởng – từ những hành động của người khác. Bất cứ khi nào hai (hoặc nhiều hơn) người cùng đi tàn sát, câu hỏi đặt ra là khi hành động một mình thì liệu họ có hành xử theo lối đó không. Nói cách khác, một người có thể ảnh hưởng đến người khác, người không có tính bạo lực, để thực hiện những hành vi mà anh/cô ta sẽ không làm? Hoặc chuyện gì khác xảy ra?

Chúng ta có tất cả bao gồm những nhóm nam sát thủ, nữ sát thủ và một nhóm kết hợp cả hai. Chúng ta đã nhìn thấy hai người phối hợp cùng nhau, ba, và thậm chí năm hoặc sáu. Đôi khi đó là một cặp vợ chồng hoặc người yêu, lần khác đó chỉ là bạn bè hoặc hợp tác với nhau có cùng mục đích. Trong mỗi trường hợp, sự tàn bạo thường được hướng dẫn bởi kẻ mạnh trong đội, với những kẻ yếu hơn có thể làm bất cứ gì để được cùng đội với kẻ mạnh. Trong một số trường hợp, kẻ mạnh cầm đầu trong đội thậm chí không phạm tội giết người nhưng những mơ tưởng của hắn được thực hiện thông qua một hoặc nhiều người đồng phạm.

CHỈ CÓ CÁI CHẾT CHIA LÌA CHÚNG TA

Trong suốt mùa hè năm 1991, một người phụ nữ trẻ sống ở Gloucester, Anh, đã đưa ra lời cáo buộc bị lạm dụng tình dục bởi cha cô Frederick West, người mà hàng xóm xem như một người đàn ông gia đình rất bình thường. Mọi người rất thích anh ta và vợ, Rosemary, nhưng các cô gái nhấn mạnh rằng "Rose" đã thực sự hỗ trợ Fred khi hãm hiếp. Khi cô từ chối làm chứng tại Tòa án, quá trình điều tra bị hủy.

Tuy nhiên, quá trình này đã phát hiện ra một số dấu hiệu bất thường. Nhân viên xã hội đã đến thăm nhà gia đình West, phát hiện ra một số dụng cụ tình dục và biết được rằng Rose bán dâm thông qua những quảng cáo trên tạp chí. Một số người trong số tám người con của cô ấy không phải là con của Fred, có vài dấu hiệu cho thấy sự loạn luân và bệnh hoạn. Các nhân viên xã hội cho rằng đứa trẻ nhỏ nhất của gia đình West đã bị chuyển đi. Tuy nhiên việc phá vỡ bức màn đạo đức xuất phát từ những tội lỗi của họ. Những đứa trẻ nói với một điều tra viên rằng chúng từng có một người chị, Heather, người đã biến mất cách đây bảy năm trước và cha mẹ chúng thường xuyên đe dọa sẽ chôn chúng dưới hành lang giống như đã làm với Heather. Các nhà điều tra biết Heather đã được cho là bỏ nhà đi từ lúc mười sáu tuổi, và từ lúc đó gia đình West không nhận bất cứ tin tức gì về cô.

Sau đó một số thông tin khác được thu thập cho thấy: trước năm 1972 khoảng hai mươi năm, khi Rose chỉ mười chín, hai vợ chồng đã bị bắt vì tấn công tình dục một cô gái khác. Họ đã mời cô ấy chuyển đến sống cùng như là một vú em cho ba đứa con của họ. Tuy nhiên, khi Fred thực hiện lời đề nghị và mô tả hành động phá thai mà ông ấy có thể làm, cô gái bỏ đi. Một thời gian sau đó, họ phát hiện ra cô ấy, bắt lấy cô ấy, và bị lạm dụng tình dục hàng giờ đồng hồ. Khi được họ thả, cô ấy đến báo cảnh sát. Các điều tra viên đã thuyết phục cô ấy không khởi kiện, vì vậy mà vợ chồng nhà West chỉ bị phạt hành chính. Tuy nhiên, lời khai của cô gái đưa viết vào biên bản, và đã có một mục đánh dấu chú ý: vợ chồng nhà West đã đe dọa sẽ chôn cô gái dưới sân lát đá. Với hai bản báo cáo như vậy, cùng với việc một cô gái mất tích đã đưa ra những nghi ngờ.

Vào năm 1994, cảnh sát đến nhà để khám xét hàng hiên nhà bê tông bên trong của gia đình Fred West. Ngay khi các cảnh sát viên tiến hành công việc, Fred đã thú nhận giết chết Heather. Rose tái diễn việc đó trong nỗi kinh hoàng và bất ngờ, nhưng điều này sớm đã bị phát hiện là một hành động đã có sự chuẩn bị trước. Các điều tra viên tiếp tục đào sâu và sớm tìm thấy hài cốt người, tài liệu nha khoa chứng minh bộ xương đó là của Heather. Tuy nhiên ở đó còn có một thi thể khác, Fred đã thừa nhận rằng anh ta đã giết nhiều hơn hai cô gái, trong đó có một người đang mang thai, và chôn họ trong sân. Khi cảnh sát thực hiện kế hoạch khám xét sàn nhà, anh ta thừa nhận rằng họ sẽ tìm thấy nhiều thi thể hơn nữa. Bây giờ họ thực sự đã có một ngôi nhà đầy ghê tởm, rùng rợn.

Phần còn lại của thi thể sáu người phụ nữ trẻ, hầu hết trong số họ bị trói bởi dây thừng, đã được phát hiện trong ngôi mộ vuông dưới hầm sàn nhà, phía bên dưới nơi vợ chồng West đặt giường ngủ của con họ. Xương cánh tay và bàn chân bị mất, rõ ràng chúng được giữ lại như kỉ vật. Fred cũng đã thú nhận rằng anh ta đã giết người vợ đầu tiên, con gái riêng của hắn là Charmaine và hai người phụ nữ khác. Trong khi phần còn lại của ba trong số bốn nạn nhân được tìm thấy, cái chết của Chairmaine được chứng minh một cách chắc chắn bởi các kết quả phân tích pháp y là do Rose gây nên. Theo một cách rõ ràng, Fred đã được bao che bởi cô.

Cô ấy phủ nhận bất cứ vai trò tham gia nào trong vụ giết người và từ bỏ chồng, nhưng không ai tin rằng anh ta có thể giết và chặt nhiều người phụ nũ trẻ ở trong nhà của chính mình mà người vợ không hề hay biết về điều đó. Cuối cùng Fred đã thừa nhận rằng anh ta đã không kể toàn bộ câu chuyện, sau đó vào ngày đầu năm 1995, hắn tự sát, để lại cho mọi người suy đoán hắn có thể làm nhiều việc hơn thế nữa. Rose đã bị buộc tội gây ra mười vụ giết người và kết án với mọi cáo buộc.


Một số nạn nhân sống sót sau sự tàn bạo của các cặp chồng, được phép làm chứng chống lại cô ấy trong đó có một đứa trẻ nhà West, Anne Marie. Cha cô cùng Rose đã lạm dụng tình dục cô, điều đó lặp đi lặp lại đã làm cho cô có. Như vậy cùng với các bằng chứng rõ ràng khi mà nhiều các cô gái đã chết bị trói chặt chỉ ra rằng Fred và Rose tra tấn tình dục nhiều phụ nữ trẻ trước khi giết chết họ.

Tội phạm học đã chỉ ra lịch sử của việc loạn luân, lạm dụng tình dục, sự cẩu thả của Fred và Rose và mức độ ra tay độc ác của họ trong khoảng thời gian gần hai thập kỷ có sự ảnh hưởng từ hiện tượng khác. Nhà tâm lý học thuộc ngành pháp y người Anh tên Paul Britton đã diễn tả hành vi của họ là "đồi bại kết hợp", hoặc ác dâm hỗ trợ lẫn nhau . Vợ chồng nhà West dường như rất kích động với những vụ hãm hiếp-giết người với những gì từng được cung cấp về hợp tác và tăng cường. Nói cách khác, càng đồi trụy, họ lại càng khuyến khích lẫn nhau. Họ tương tự như các cặp vợ chồng khác đó là làm người truyền cảm hứng cho điều tồi tệ nhất với nhau và khuyến khích biểu hiện tính cực đoan nhất của nó.

Trong một thời gian dài, khi những kẻ khác giết nạn nhân của họ cùng một lúc thì một số nhóm lại giết người trong sự điên loạn. Từ các cuộc phỏng vấn sau các vụ bắt giữ, một số thành viên trong nhóm đã thừa nhận ngay sau khi họp nhóm, họ đã có thể cảm nhận được tính chất tiềm năng cho quan hệ đối tác đồi trụy và đã háo hức mong chờ. Hoặc là họ đã từng cảm thấy có một sức thu hút lãng mạn cực kì mạnh hay họ đã từng sớm thiết lập một sự thân quen cho phép chia sẻ bí mật trong tưởng tượng, thậm chí là bạo lực hoặc lệch lạc.

Sự hòa hợp cảm xúc của một mối quan hệ nói chung là được thiết lập ngay từ đầu. Ở những đội như thế, kẻ mạnh luôn chiếm ưu thế dụ dỗ hoặc ra lệnh cho kẻ khác làm ra một hành động cụ thể. Ví dụ, James William Miller khẳng định anh ta chỉ giết người để giữ gìn tình yêu của Christopher Robin Worrell. Cuối những năm 1970 tại Australia, Worrell là người giúp hắn đến đón những cô gái, sau khi quan hệ tình dục hắn sẽ giết họ, hắn hướng dẫn Miller giúp hắn vứt những cái xác . Miller quả quyết rằng mình vô tội hoàn toàn trong vụ giết người, mặc dù rõ ràng là trong hầu hết các trường hợp, hắn đều biết rõ Worrell lên kế hoạch để làm việc gì. Người đàn ông đó đã giết bảy người phụ nữ trước khi Worrell đã chết bởi một tai nạn xe hơi. Nhờ có chỉ dẫn từ bạn gái của Worrell, cảnh sát đã bắt Miller, hắn nhận tội và chỉ ra ba của trong số những thi thể bị vứt đi. Nhưng hắn ta tin hắn có một tình tiết giảm nhẹ tội : Hắn đã yêu Worrell, hắn không thể trở mặt với anh ta và sẵn sàng làm bất cứ điều gì Worrell yêu cầu.

Những chuyên gia sức khỏe tâm thần đã hợp tác nghiên cứu trong lĩnh vực hình sự đã chỉ ra rằng khi mà bị một tâm lý thống trị , cái khác là thường dễ dàng thao túng và thậm chí có thể bị bệnh tâm thần. Trong số các rối loạn tâm thần thường tác động chủ yếu là rối loạn nhân cách- dễ uốn nắn, người hay mê tín với sự bất ổn định về cảm xúc, lo lắng xã hội quá mức, hoang tưởng, lối suy nghĩ kỳ diệu, và những cảm xúc cằn cỗi. Nếu nhóm nào thành công, kẻ cầm đầu thấy phấn khích, trong khi thực hiện có thể cảm thấy tội lỗi nhưng vẫn sẽ tiếp tục mà chối bỏ sự sợ hãi hay là một số nhu cầu sâu xa cần có ở người khác.

Một số phụ nữ đã cố tình dẫn dụ các nạn nhân để bạn nam trong nhóm hiếp dâm và giết. Charlene Gallego đã gài bẫy mười nạn nhân nữ cho chồng, và hai người Úc tên là David và Catherine Birnie hợp tác cùng nhau gây án với bốn nạn nhân trong nhà của họ. khi say thuốc Karla Homolka cùng với người chồng hơn mình mười lăm tuổi, Paul Bernardo, đã sát hại em gái khi đang say thuốc như một món quà Giáng sinh, vì vậy ông có thể cưỡng hiếp cô. Họ cũng đã giết chết hai cô gái trẻ trong nhà của họ ở Canada, chặt chân tay một trong số họ.

Mỗi cặp vợ chồng làm việc như một đội để cùng đối xử dã man với nạn nhân vô tội và nhiều chuyên gia đã suy đoán rằng với đối tác khác nhau, người phụ nữ sẽ không hành động như vậy. Một số người gọi những người phụ nữ này là "đồng lõa phục tùng". Cựu nhân viên đặc vụ đặc biệt FBI Robert Hazelwood và Tiến sĩ Janet Warren- một giáo sư y học lâm sàng chuyên về tâm thần, đã cùng tiến hành một nghiên cứu kéo dài sáu năm đối với hai mươi phụ nữ đã từng là vợ hoặc bạn gái của kẻ sát nhân tình dục tàn bạo. Bảy trong số những người đàn ông mà họ nghiên cứu đã giết người, và bốn trong số những người phụ nữ đã tham gia với những mức độ khác nhau. Những người phụ nữ tham gia nghiên cứ thuộc về tầng lớp trung lưu và hầu hết trong số họ không ai có tiền án, tiền sự. Họ không có dấu hiệu của bệnh tâm thần, mặc dù nhiều người có xuất thân có liên quan đến việc bị lạm dụng thể chất và tình dục. Sau khi gia nhập với các đối tác tàn bạo, Hazelwood và Warren xác định, họ đã không thể hình thành bản sắc riêng của họ, vì "tưởng tượng tàn bạo của nam giới sẽ trở thành một nguyên tắc được định hình trong hành vi của người phụ nữ." Nghiên cứu kết luận rằng những người đàn ông đã tiếp cận phụ nữ với lòng tự trọng thấp, sau đó cô lập và dần dần cải cách suy nghĩ của họ. Hazelwood xác định quá trình này có năm bước để biến những người phụ nữ này thành kẻ đồng lõa. Đó là:

Nhận dạng : xác định một người dễ bị tổn thương, dễ bị kiểm soát.

Quyến rũ: Khiến cho người phụ nữ đem lòng cảm mếm mình.

Tái định hình mức độ tình dục cho người phụ nữ: Giới thiệu cô ấy xem hình ảnh và hành vi tình dục, có thể xúc phạm hoặc cảm giác lo sợ nhưng mà cô phải làm để làm hài lòng người đàn ông và thu hút anh ta tham gia.


Cô lập xã hội: tách người phụ nữ ra khỏi gia đình và bạn bè.

Trừng phạt: thân thể, lời nói và tình dục là những vấn đề ăn mòn lòng tự trọng của người phụ nữ và thiết lập khả năng tự hành động của chính họ.

NHỮNG MỤC TIÊU GIỐNG NHAU

Nhóm nguy hiểm nhất là các cặp đôi nam-nam, và trong đó, năng nổ nhất là những người bạn cùng trang lứa, họ nhận ra rằng giờ đây họ đã có những người bạn cũng trụy lạc như mình. Không cần biết ranh giới luân lý, chúng làm việc cùng nhau để xác lập và mở rộng sở thích phạm tội của chúng.

Roy Norris và Lawrence Bittaker gặp nhau trong tù, nơi chúng phát cả hai có chung sở thích tra tấn tình dục dã man. Ngay khi được thả, chúng mua một xe tải ở Los Angeles, đặt tên cho chiếc xe là "Quý ngài giết người" (Kẻ giết người) và sử dụng nó để tìm kiếm những người phụ nữ trẻ.Vào ngày 24 tháng 6 năm 1979, chúng bắt được Cindy Schaeffer, 16 tuổi, chúng hiếp dâm cô nhiều lần trước khi siết cổ bằng một cái móc áo và đem vứt xác cô. Nạn nhân tiếp theo đã bị đâm xuyên não bằng dụng cụ phá băng. Sau vụ tấn công đó, những tên sát nhân này đã hành hạ, giết và vứt xác thêm 2 đứa bé thiếu niên từ một vách đá.

Sau đó, chúng hiếp dâm 1 đứa trẻ, và thả cô bé đi. Cô ấy đã tố giác chúng. Khi bị bắt giam, Norris đã tự thú, chỉ ra Bittaker chính là chủ mưu, và cho cảnh sát biết nơi chúng vứt xác. Cả hai bị kết tội với 5 vụ giết người. Norris được miễn hình phạt tử hình vì anh ta đã thành khẩn khai báo, bị tuyên phạt 45 năm tù, trong khi Bittaker thì được đưa đến nhà tù tử hình thuộc Bang California.

Tiếp theo là một bộ ba, tại Texas vào ngày 8 tháng 8 năm 1973, vụ án về ba người đàn ông cùng nhau giết người trong cùng một khoảng thời gian đã được đưa vào điều tra. Một trong số chúng, Elmer Wayne Henley, 17 tuổi đã đầu thú, khai nhận rằng kẻ cầm đầu bọn chúng là Dean Corll, 34 tuổi, tên gọi trong nhóm là Candy Man. Henley nói rằng hắn đã bắn ông ta (6 phát) để tự vệ và đồng ý đưa cảnh sát đến nơi chúng thường chôn xác nạn nhân. Trong quá trình điều tra, hắn đã chỉ ra David Brooks, người đã dụ dỗ nạn nhân đến một nhà thuyền để lấy 200 đô la mỗi lần, đến đó, Corll sẽ trói họ trên chiếc bàn để tra tấn, hiếp dâm sau đó giết họ. Đôi khi, Henley còn nói, Corll còn nhai nát bộ phận sinh dục hoặc thiến họ. Henley yêu cầu hắn bắn Corll để tự vệ. Sau khi khai thác thông tin lấy lời khai, họ đã đào và phát hiện tổng cộng 27 xác người, có cả trẻ em 9 tuổi.

Câu chuyện đi đến hồi kết khi Corll quyết định giết Henley và một vài người bạn của hắn. Henley, cùng với những người còn lại đã thuyết phục hắn ta nên dừng lại, và khi được thả, hắn (Henley) đã bắn người đã từng là chủ của hắn. Cả Brooks và Henley đều phải nhận án tù chung thân vì đã tham gia vào quá trình phạm tội. Những tội mà chúng tham gia thật kinh khủng, có vẻ như chúng không hề tham gia vào việc tra tấn theo cách mà những đồng phạm khác vẫn làm. Robin Gecht đã từng làm cho John Wayne Gacy, một nhà thầu khoán đã từng giết 33 người đàn ông trẻ. Trong suốt những năm 1980, theo như lời thú tội được đưa ra của một thành viên trong nhóm tội phạm, Gecht đã dẫn dắt một nhóm 3 người đàn ông được biết với cái tên "đội máy cưa" hay "Máy cưa Chicago" đi giết một cô gái khoảng 17 tuổi. Gecht có khả năng lôi kéo người khác và bắt họ làm theo mệnh lệnh của mình. Dù là ý tưởng bệnh hoạn và ghê tởm tới đâu, hắn cũng có thể lôi người khác vào cuộc. Trong suốt thời thiếi niên, hắn đã quan tâm sâu sắc đến việc thờ cúng quỷ Satan và những nghi lễ bí mật theo đó, hắn tin bọn họ là những người đi trao quyền năng cho người khác.

Khi Gecht 30 tuổi, hắn gặp Ed Spreitzer- 21 tuổi, và những cậu em thiếu niên của Koko-Raleis, Andrew và Thomas. Cả ba đều dễ dàng bị Gecht lôi kéo và chúng cùng nhau lang thang ở Chicago vào ban đêm trên một chiếc xe tải để tìm kiếm phụ nữ. Khi bắt được người nào đó, chúng cưỡng hiếp cô ta, đánh đập và tra tấn sau đó siết cổ. Chúng thậm chí đã cắt một bên ngực để đặt lên bàn thờ của Gecht. Một tên tham gia trong lễ nghi kinh khủng này đã thú nhận chúng đã ăn bộ phận đó trong khi Gecht đang đọc kinh thánh.


Bọn chúng chạy trốn cùng nhau trong vài năm, nhưng đã bị bắt khi một nạn nhân đã sống sót nhận ra chiếc xe tải. Tuy nhiên, Gecht chưa bao giờ bị kết tội giết người, vì hắn không phải là kẻ ra tay giết các nạn nhân, hắn chỉ ra lệnh cho những người khác làm. Hai trong số bọn chúng đã phải lãnh án tử hình và người thứ 3 thì ngồi tù 70 năm. Năm 1999, Andrew Kokoraleis bị xử tử, trong khi Spreitze được giảm án xuống còn tù chung thân.

NHỮNG TÊN ĐỒNG PHẠM

Đã có rất nhiều bài viết về Charles Manson, kẻ theo một giáo phái tại California, bị tình nghi là kẻ gây ra 37 vụ giết người nhưng Manson chưa bao giờ thực sự bị kết án cho những tội lỗi mà có thể do chính hắn gây ra. Thay vào đó, hắn chỉ đạo người khác giết người theo lệnh của mình. Như thế, hắn ta đã thể hiện một sự kết hợp hiếm có: giống như Getch ở trên, hắn ta có thể thuyết phục người khác lamd theo kế hoạch của mình, trong đó bao gồm cả việc giết người. Băng đảng của hắn nổi tiếng nhất với những vụ giết người Tate –Labianca lần lượt xảy ra vào ngày 9 và 10 tháng 8 năm 1969. Vụ đầu tiên xảy ra ở ngôi nhà của đạo diễn phim Roman Polanski, trong đó có 5 người bị sát hại dã man, kể cả nữ diễn viên đang mang thai là Sharon Tate, vợ của Polanski. Tất cả đều bị đâm nhiều nhát, cách thức giống như thế vợ chồng Labianca cũng bị giết vào đêm của ngày tiếp theo. Sau đó, vào tháng 11, một kẻ trong giáo phái là Susan Atkins, bị đi tù vì một tội ác không liên quan đến tội mình đang chịu trách nhiệm khi thừa nhận với người bạn tù rằng mình có tham gia trong vụ giết người kia. Điều này giúp cảnh sát tìm ra những đồng phạm của ả, những tên lập dị sống ở trang trại chăn nuôi gia súc Spahn ở ngoại ô thành phố. Charlie Manson, kẻ lãnh đạo của chúng cũng ở đó. Họ bắt Susan Atkins, Leslie Van Houten, Patricia Krenwinkel, cùng với Manson và một tên lang thang tên là "Tex" Watson. Rõ ràng là tên Mason đã lôi léo rất nhiều thành viên của giáo phái tham gia cuộc sát hại, họ thực hiện điều đó trông giống như cách của những phần tử da đen quá khích. Những người theo hắn được coi như là "Gia đình" và chiến lược "Helter Skelter" của hắn có nghĩa là những người da đen sẽ nổi dậy, giết chết hàng loạt người da trắng và thống trị thế giới.

Công tố viên Vince Bugliosi đã tham gia giải quyết vụ án vào năm 1970, cho rằng vì Manson là lãnh đạo của nhóm, hắn ta phải là kẻ có tội. Bồi thẩm đoàn kết án Manson, Susan Atkins và Patricia Krenwinkel 7 tội dựa khung hình phạt thứ nhất dành cho tội giết người. Leslie Van Houten bị kết 2 tội, và trong 1 phiên toà khác, Watson đã bị kết án cho vai trò tham gia của hắn. Cũng có những lãnh đạo của những nhóm như thế này là nữ. Ở Nhật, Kau Kobayashi đã bị tống giam vào ngục vì 3 vụ giết người mà ả chính là người đã lên kế hoạch và thực hiện. Vào năm 1952, nạn nhân đầu tiên chính là chồng ả, bị giết bởi người người tình của Kau theo lệnh ả. Tám năm sau, ả có một người tình khác và đã lên kế hoạch giết vợ của tên này. Chúng giao việc này cho một kẻ vô gia cư rồi trả hắn tiền và tình dục. Sau đó tên này trở thành người tình mới của Kau Kobayashi, hai kẻ này lại giết gã người tình thứ 2- người đã từng là đồng phạm trong vụ giết người đầu tiên của ả. Không lâu sau đó ả lại tìm một người tình mới có thể giúp ả thủ tiêu gã người tình thứ ba, nhưng trước khi chuyện đó xảy ra thì chúng đã bị bắt.

Có một cặp tình nhân thậm chí còn bệnh hoạn hơn ở Bang California. Vào khoảng 1giờ chiều thứ 5, ngày 12 tháng 6 năm 1980, một công nhân công ty Caltrans trên đường đi thu dọn rác dọc theo xa lộ Ventura đã thấy một thi thể gần như trần truồng của một thiếu nữ. Cô bé bị bắn một phát vào đầu bằng một khẩu súng ngắn, nhỏ. Cách đó không xa, là một thi thể một thiếu nữ khác, cũng bị bắn. Họ được nhận dạng là Gina Marano, 15 tuổi và Cynthia Chandler, 16 tuổi.

Không lâu sau đó, có một cuộc gọi từ một người phụ nữ ám chỉ bạn trai của cô ta vướng vào vụ giết người nhưng lại từ chối không cho biết anh ta đang ở đâu. Cô ta biết những chi tiết không được tiết lộ với truyền thông và cô ta cũng cho biết mình và bạn trai vừa mới rửa xe từ trong ra ngoài, khớp với cách mà một kẻ sát nhân muốn xoá toàn bộ chứng cứ sẽ làm. Nhưng sau đó, nhân viên tổng đài đã ngắt liên lạc và cô ta không gọi lại nữa.

Sau đó 11 ngày, 2 nạn nhân nữ khác được tìm thấy và bị bắn tương tự hai người kia. Đầu tiên, vào ngày 23 tháng 6 một người phát hiện thi thể của một gái mại dâm tên là Karen Jones, 24 tuổi trên đại lộ Franklin. Sau đó, một thi thể không đầu của một người nữ được cho là khoảng hai mươi mấy tuổi được phát hiện trần truồng cạnh một thùng đựng rác bằng sắt. Nạn nhân được nhận diện là Exxie Wilson, 20 tuổi, cũng là gái mại dâm, bạn của Karen Jones. Một cuộc điều tra kỹ càng được mở ra trong khu vực nhưng cũng không tìm được phần đầu của cô, nhưng 4 ngày sau, một người đàn ông tìm được một chiếc hộp gỗ được chạm trổ tinh xảo có chứa cái đầu đó.

Không lâu sau đó, một thợ bắt rắn ở thung lũng San Fernando đã thấy phần thi thể còn lại đã biến dạng của nạn nhân thứ 5, bị bắn và giấu dưới gầm một chiếc giường cũ. Cô gái được liên hệ với loạt vụ giết người được báo chí gọi là "giết người lột truồng lúc mặt trời lặn". Cô được nhận dạng là Marnette Comer 17 tuổi.

Vào ngày 11 tháng 8, Carol Bundy, 37 tuổi, kể với đồng nghiệp rằng mình đã giết người, những người này đã báo cảnh sát. Khi cảnh sát bắt Carol, cô ta giao nộp 3 cái quần mà cô ta nói là của những nạn nhân mới được tìm thấy gần đây, cùng với những bức ảnh trong đó là Doug Clark với một cô bé 11 tuổi, trông rất đáng ngờ. Bundy cũng thừa nhận rằng cô ta chỉ trợ giúp trong những vụ giết người khác còn Jack Murray thì tự cô ta giết. Một nhóm cảnh sát khác bắt Clark tại nơi làm việc, một đồng nghiệp của hắn tìm thấy hai khẩu súng Raven tự động nòng 25 li và cảnh sát tìm thấy có nét tương đồng giữa một trong hai khẩu súng đó với 5 nạn nhân trong một cuộc thử nghiệm nhanh chóng. Clark đã bị kết tội tham gia thực hiện những vụ giết người.

Theo thông thường, hai tên tội phạm này đổ lỗi cho nhau về vai trò trong các vụ giết người. Cuối cùng, Bundy kể chi tiết về câu chuyện đầy kinh tởm của bọn chúng. Cô ta gặp Clark trong một quán rượu vào năm 1979 và trở thành người tình của nhau. Clark mang vào đời sống tình dục của họ niềm đam mê của hắn với bạo lực, giam giữ, quan hệ tình dục với xác chết. Vào mùa xuân năm 1980, Clark về nhà với hình ảnh trên người dính đầy máu. Hắn nói dối về nguyên nhân những vết máu đó nhưng vào một lần khác, Carol phát hiện quần áo của phụ nữ nhuốm máu trong xe hơi. Sau đó Doug đã kể cô ta nghe về Gina và Cynthia, hai cô gái sau này được tìm thấy bị vứt trên đường xa lộ.

Bundy bị cuốn hút bởi những trải nghiệm tình dục biến thái này, vì thế Clark đã chỉ cô thấy những nơi mà hắn vứt xác những cô gái mại dâm này sau khi bắn chết họ. Bundy cũng cùng tham gia với Clark trong chuyến đi tới Holywood và trong một bãi đậu xe, cô ta đã dụ dỗ một gái mại dâm tự xưng là Cathy vào xe. Bundy leo ra ghế sau, xem Cathy quan hệ bằng miệng với Clark. Theo dự định, Bundy sẽ ra hiệu là cô ta có muốn tự mình bắn cô gái mại dâm không, tuy nhiên Clark nhận ra điều đó nên đã nổi điên và bắn vào đầu cô gái.

Sau đó Clark mang cái đầu nạn nhân về nhà, bỏ nó vào tủ đông để bảo quản và dùng làm đồ chơi tình dục. Carol chỉnh sửa lại cái đầu để Clark có thể thâm nhập vào miệng cô gái mại dâm kiểu quan hệ tình dục bằng miệng với xác chết. Chúng tiếp tục dùng cái đầu ấy trong 3 ngày trước khi bỏ vào cái hộp mà người ta đã tìm thấy sau này.


Vào ngày 5 tháng 8, Bundy tìm gặp người yêu cũ là Jack Murray để kết thân. Cô ta để lộ những việc đã làm cùng Clark, và theo cô ta thì cô ta có trình báo với cảnh sát. Đó không phải điều mà Bundy định làm, cô ta dụ dỗ Murray vào chiếc xe tải nhỏ của anh, bắt anh ta nằm sấp xuống rồi bắn vào đầu. Nhưng anh vẫn chưa chết nên ả đã đâm anh. Sau đó cô ta cắt đầu Murray.

Cái kết đáng ghê rợn này của chúng đã được báo trước dựa vào sức mạnh của thống trị và phục tùng. Nhưng có một hiểu lầm phổ biến xảy ra ở những mối quan hệ giống như kiểu này đó là kẻ thống trị sẽ luôn điều khiển mọi việc và quyết định tất cả, kẻ phục tùng không có sự lựa chọn nào ngoài việc phải nghe lệnh. Trên thực hực tế thì cả 2 người đó đều có điểm mạnh và yếu, cả 2 đều thao túng và bổ khuyết lẫn nhau.

Để mọi việc diễn ra trôi chảy, chúng đều cần nhau. Kẻ thống trị tìm thấy niềm vui trong việc làm chủ còn kẻ phục tùng thì vui với sự đầu hàng. Họ giúp nhau cùng khám phá lạc thú. Những trải nghiệm sẽ giúp đưa cả hai đến gần với nguồn năng lượng dồi dào và mạnh mẽ. Lạ lùng thay, họ đạt được sự cân bằng theo cách ngược đời. Hình thức thể hiện rõ nhất của loại năng lượng này là bạo dâm, trong đó họ đạt được sự đồng thuận cao nhất về bạo lực. "Người chủ" gây ra đau đớn và nhục nhã để giúp "nô lệ" bùng phát cảm xúc. Theo như những bác sĩ thì bạo dâm biến những nỗi đau thể chất và tinh thần thành khoái cảm tình dục. Những hành vi mang tính nghi thức này khiến họ đều cảm thấy thoái cảm mạnh mẽ và là cách để họ đạt khoái cảm cực điểm về tâm lý.

Clark lại kể câu chuyện theo cách của hắn. Hắn kể rằng Bundy tưởng tượng rằng cô ta là vợ của Ted Bundy. Cô ta đính hôn với Jack Murray trong ảo tưởng và chúng đã giết nạn nhân trước khi Carol nổi điên với Jack. Nhưng cảnh sát đã tìm thấy nhiều bằng chứng cho thấy Clark có liên quan đến việc này nhưng lại không có bằng chúng nào chứng tỏ Muray có sự liên quan.

Bundy và Clark đã được phân tích bởi một chuyên gia, Bundy là kẻ bề trên và kiểm soát. Cô ta không bị tổn thương nào về đầu óc và không có bất cứ dấu hiệu của chứng bệnh rối loạn tâm thần. Clark cũng vậy, không thấy hắn bị tổn thương hay rối loạn thần kinh gì.

Nhân chứng chính chống lại Clark trước toà là Bundy, hứa sẽ bảo đảm về điều đó. Cô ta ăn mặc như một người nội trợ bình thường và kể rành rọt về việc bị Clark chi phối như thế nào. Mặc dù Bundy nói rằng cô ta bị buộc phải nói sự thật, cô ta tự hại mình với một bức thư cô ta đã viết, nói rõ ràng rằng cô ta không được tin cậy để nói lên sự thật.

Tuy nhiên, Clark bị tuyên 6 tội giết người và một tội cố gắng giết người. Hắn vẫn khăng khăng là mình vô tội, nhưng khi đứng trước vành móng ngựa, hắn ta lại thể hiện sự kiêu ngạo của mình, hắn yêu cầu toà tuyên án tử hình bằng hơi ngạt. Họ sẵn sàng đáp ứng yêu cầu đó. Vào ngày 16 tháng 3 năm 1988, Douglas Clark nhận 6 án tử hình.

Carol Bundy thú nhận tội giết Jack Murray để xin khoan hồng, không bị án tử hình. Mặc dù làm chứng chống lại Clark, nhưng cô ta vẫn tiếp tục viết thư cho hắn.

Trong khi những vụ án chỉ được thực hiện bởi một nhóm toàn là phụ nữ cũng được ghi nhận và điều này cũng hiếm gặp hơn và chỉ diễn ra chủ yếu dưới vai trò người quản lý. Chúng ta đã bắt gặp một nhóm như thế khi bàn về vụ giết người vừa rồi, và chúng ta cũng sẽ tiếp tục chủ đề này trong chương tiếp theo.



Cre: ver1.tamlyhoctoipham.com