Trung niên nam tử đủng đỉnh bước vào phòng, rút roi ngựa bên hông ra.
Đằng Nguyên cảnh giác đứng dậy, rời khỏi bàn, lùi về phía sau hai bước. Trung niên nam tử tiến đến bên cạnh bàn đá, nhấc khay đựng thủ cấp Đáp Tần lên. Lập tức một hán tử bên ngoài tiến vào, đưa hai tay nhận lấy khay đá rồi lui về vị trí ban đầu. Bên trên khay còn có quyển trục và thẻ bài của Đằng Nguyên.
Trung niên nam tử đưa đôi mắt lạnh lùng, khắc nghiệt, tràn đầy ác ý quét dọc từ đầu đến chân hắn, lên tiếng, khẩu âm Đồng Tỳ đặc sệt:
- Quỳ xuống.
Đằng Nguyên nghe rõ nhưng không động, trừng trừng nhìn lão:
- Ngươi là kẻ nào?
Trung niên nam tử bật cười nhạo báng:
- Ta là A Lạp Tự, tổng quản Tháp Chân phủ.
Đằng Nguyên khẽ nhăn mày, mắt đảo như rang lạc.
Tháp Chân phủ? Là phủ tướng quân của Âu Linh Hà.
Âu Linh Hà bán Đằng Nguyên cho Đáp Chi, thổ phỉ tấn công thương đội, người của Âu Linh Hà bắt hắn về đây, cho hắn xem thủ cấp Đáp Tần là có ý gì?
Sao chúng không cứu thương đội?
Sao lại khống chế Đáp Chi?
Hay kẻ bắt Đằng Nguyên vốn là kẻ khác, giữa đường hắn được giải cứu?
Ngàn vạn câu hỏi tuôn ra trong tâm trí Đằng Nguyên.
A Lạp Tự không rảnh đứng chờ hắn suy nghĩ, roi ngựa trên tay vung lên quất thẳng vào ngực Đằng Nguyên, lão quát lớn:
- Quỳ xuống!
Ngực hắn đau buốt, thân thể tự động lùi nửa bước, mắt toé lửa. Miệng nhanh hơn não, Đằng Nguyên vặc lại:
- Ngươi là chủ nhân của ta sao? Đây là trang viên của ngươi?
- Ha… - A Lạp Tự bị chất vấn thì bật cười tức giận, giọng lên bổng xuống trầm sâu cay. – Tiện nô to gan, dám trả treo bản tổng quản. Đây là Tháp Chân tướng phủ của Âu tướng quân – Âu Linh Hà. Chủ nhân của ngươi là Âu tướng quân. Ta là tổng quản, dưới một người trên trăm người, ta bảo người quỳ lập tức phải quỳ. Ta nói người liếm giày lập tức ngươi phải liếm. Ta có quyền đánh chết mọi nô lệ trong phủ nếu chúng không nghe lời. Quỳ xuống...
A Lạp Tự hung hãn chỉ roi xuống đất, mặt đỏ rực hung thần ác sát, gân xanh vằn vện nổi lên trán. Lão không phải kẻ nho nhã ưa kiềm chế. — QUẢNG CÁO —
Mười tên hộ vệ phía sau đặt tay lên chuôi kiếm, cảnh giác nhìn Đằng Nguyên, sẵn sàng xông vào phòng nếu hắn dám động thủ.
Lão không phải chủ nhân nhưng bắt hắn hành đại lễ dằn mặt, còn mang theo người tới thị uy, muốn đánh phủ đầu… Nô lệ Vạn Tư quốc chỉ phải quỳ trước chủ nhân, quan lại, quý tộc, không cần khom lưng uốn gối với tổng quản hay bất luận phú thương, địa chủ nào. Giờ bắt Đằng Nguyên quỳ, dù là tổng quản của Tháp Chân phủ cũng thật khó lòng chấp nhận. Tổng quản cũng chỉ là gia nhân phục vụ chủ, đâu có bỏ bạc ra mua nô lệ, nuôi nô lệ, cấp y phục, vật dụng, phòng ở… Bạc đều từ túi chủ nhân ra…
Thấy Đằng Nguyên gan lì không động, A Lạp Tự tức tím mặt, bước tới vung roi ngựa quất liên tiếp vào ngực và thân hắn, gầm thét:
- Tiện nô to gan… Bất luận kẻ nào có tóc trong phủ địa vị đều cao hơn ngươi. Tưởng mình có giá lắm chắc? Hôm nay nếu ngươi còn không quỳ, ta đánh chết ngươi. Để xem đầu gối ngươi cứng hay roi của ta cứng…
Đằng Nguyên nghiêng đầu sang một bên né để roi ngựa không quất thẳng vào mắt, dư quang thoáng thấy mấy kẻ hóng bát quái đang ngó nghiêng bên ngoài, phía sau lưng đám hộ vệ. Bọn họ có ba người, mặc y phục áo ngắn qua đùi giống hệt Đằng Nguyên, gồm hai nô lệ, một hán tử có tóc. Trong đó một nô lệ đang bưng trên tay một cái rổ lớn đựng củ cải.
Tâm trí Đằng Nguyên chớp loé, dưới mưa roi muốn rách toạc hai lớp y phục của A Lạp Tự, hắn nghiến răng từ từ quỳ xuống.
A Lạp Tự trợn trắng mắt, thở hồng hộc chỉ roi vào mặt Đằng Nguyên:
- Cởi áo… Dập đầu.
Cảm giác nhục nhã trào lên, hỏa khí cuồn cuộn trong ngực Đằng Nguyên bị hàn khí lập tức bủa vây. Hắn thở mạnh, cắn răng chịu đựng sự nhục nhã, từ từ cởi áo bỏ sang một bên. Lồng ngực vạm vỡ đầy vết bỏng do bị dí thanh sắt nung đập vào mắt A Lạp Tự và đám hộ vệ. Thân thể Đằng Nguyên chằng chịt sẹo ngang dọc nhưng mờ nhạt vì đã được hàn khí chữa lành, qua vài tháng nữa sẹo sẽ biến mất hết. Tuy nhiên vết bỏng thì không dễ liền như vậy, chúng vẫn sẽ để lại sẹo không khác phàm nhân. Đây là giới hạn của những tầng thấp Huyết Liên, lên tầng cao hơn, có thể chúng sẽ mờ dần rồi mất hẳn.
Đằng Nguyên phải sống sót được tới khi tiến lên những tầng cao.
Hắn phải nhịn nhục để trả thù.
Đây là Tháp Chân tướng phủ của Âu Linh Hà, nàng ta đã cho người cứu hắn về, cho mặc y phục của tạp vụ trong phủ, giống ba kẻ đang đứng hóng bát quái ngoài kia. Nếu hắn quy phục, hắn sẽ được ở lại trong phủ, quay về kế hoạch lợi dụng Âu Linh Hà, ám vệ Hãn Thuật và Huyền Trác quân để san bằng thành Huỳnh Tương, đập tan Bạch Đà quân.
Đằng Nguyên hít sâu mấy hơi, cúi người dập đầu sát nền đá lạnh lẽo.
Hai hàm hắn nghiến chặt, mắt toé lửa.
Sinh thời, hắn chưa từng dập đầu trước bất luận kẻ nào. Đoạt xá tới Mộ Hoàng đại lục, không những bị bắt làm nô lệ, ăn đủ sỉ nhục như súc sinh mà còn phải gọi kẻ khác là chủ nhân, dập đầu trước một tên tổng quản phàm nhân. Nếu không phải vì đại sự, chỉ một cú vặn của Đằng Nguyên, đầu A Lạp Tự sẽ xoay hai vòng, hồn về thiên cổ.
Mối nhục này hắn thề khắc cốt ghi xương, đại sự thành, hắn sẽ bắt A Lạp Tự quỳ xuống liếm đế giày.
Roi ngựa vung lên quất chan chát xuống tấm lưng trần chằng chịt sẹo mờ, máu tứa ra. Bất quá chẳng có thứ roi da nào kinh khủng hơn roi ở mỏ Dạ Cổ. A Lạp Tự cũng chỉ đánh năm phát là dừng tay. Hàn khí trong thân tràn tới giảm đau, Đằng Nguyên không phải chịu bao nhiêu đau đớn.
Lão hả hê nhìn năm vết roi đỏ rớm máu, nhếch mép cười, cao giọng giáo huấn:
- Ngoan ngoãn ngay từ đầu có phải không bị ăn đòn! Âu tướng quân giao cho ta quản lý Tháp Chân phủ, giết nô lệ chỉ cần báo một tiếng là được. Ngươi cứ liệu hồn, làm việc cho tốt. Nhược bằng muốn trốn đi, chỉ có một kết cục như phụ tử Đáp gia mà thôi.
— QUẢNG CÁO —
Đằng Nguyên bắt được thông tin mới.
Đáp Chi chết rồi. Thủ cấp Đáp Tần chính là để cho hắn xem, dùng cái chết doạ hắn không được bỏ trốn. Giờ bọn chúng muốn mang cả thủ cấp, khế ước bán thân và thẻ thông hành đi tức là tuyên bố tạm giam Đằng Nguyên trong Tháp Chân phủ làm nô bộc. Dám bỏ trốn chúng sẽ cắt đầu.
Hắn đã hiểu rõ.
Có điều tại sao Âu Linh Hà lại xuống tay với Đáp gia?
Thổ phỉ có phải do Tháp Chân phủ đưa tới tấn công thương đội?
A Lạp Tự gầm lên:
- Ngươi điếc sao? Nghe thấy chưa?
- Tiểu nhân đã rõ. – Đằng Nguyên lẩm bẩm, nộ khí như muốn theo hơi thở phun hết ra ngoài đốt cháy thạch phòng.
A Lạp Tự hừ lạnh khinh bỉ, nhổ một bãi ra sàn ngay bên cạnh Đằng Nguyên, dắt roi ngựa vào thắt lưng rồi nghênh ngang ra khỏi thạch phòng. Mười hộ vệ theo chân lão, bưng khay đựng thủ cấp đi.
Cửa vẫn mở toang hoang, không còn bị khoá. Ba nô bộc hóng bát quái vội né sang một bên nhường đường, cúi thấp đầu khi A Lạp Tự đi ngang qua, sau đó cũng nhanh chóng rời đi tiếp tục làm việc.
Đằng Nguyên từ từ đứng dậy, thở hắt ra mấy hơi bực dọc, vỗ về nộ hoả vẫn âm ỉ cháy trong ngực, lẩm bẩm:
- Nhịn nhục… Chuyện nhỏ thế này còn nhịn không nổi, sao mưu cầu đại sự. Lão chỉ là một con chó dưới chân Âu Linh Hà…
Sau này hắn muốn giết lúc nào chẳng được. Phàm nhân xác đất vật hèn, đạp một cú cũng vỡ sọ chết tươi, có thể gây được tổn hại gì cho hắn.
Nhịn! Nhẫn nhịn!
Đằng Nguyên vơ lấy bình nước trên bàn, uống một hơi, nhặt áo mặc vào. Cuối giường có để một cái thắt lưng vải, Đằng Nguyên vơ lấy buộc vào hông rồi đứng nhìn cánh cửa gỗ mở toang.
A Lạp Tự nói hắn phải làm việc cho tốt.
Đằng Nguyên nhìn quanh phòng, mở tủ gỗ phía sau bình phong kiểm tra. Bên trong chỉ có y phục, không có công cụ gì khác. Hắn từ tốn bước ra khỏi thạch phòng, khép cửa lại.
Quang cảnh bên ngoài khiến Đằng Nguyên ngơ ra một lúc.
Đây là khu hậu viện với những thạch phòng dựng san sát đều tăm tắp nhiều dãy chạy dài, mỗi gian cách nhau ba bước chân, chia làm hai bên. Những con đường rải đá dăm nhỏ chạy ngang dọc qua các dãy phòng, đổ hết về con đường lớn trước mặt Đằng Nguyên, dẫn tới một dãy phòng gỗ dài dằng dặc phía đông.
Tường đá cao chọc trời bao quanh khu hậu viện, đứng trước cửa phòng cũng thấy được hết bức tường chạy từ đâu tới đâu, biết được hậu viện rộng lớn kinh khủng thế nào. — QUẢNG CÁO —
Đằng Nguyên đếm được có mười dãy thạch phòng, mỗi dãy khoảng mười mấy căn đều tăm tắp. Phía sau các thạch phòng là đất canh tác xanh mướt, không rõ trồng thứ gì, phía trước là bãi đất trống chạy tới chân tường thấp bằng gạch đỏ. Có lẽ bức tường này ngăn cách hậu viện với tiền viện. Không hề thấy một bóng cây lớn nào, toàn bộ cây cối, hoa cỏ đều chỉ cao đến bắp đùi là hết cỡ.
Thanh âm lạch cạch phát ra từ dãy nhà gỗ phía đông. Khói bếp bốc lên nghi ngút.
Đằng Nguyên lưỡng lự một hồi, đi về phía dãy phòng gỗ phía đông.
- Hê hê… Cũng không đến nỗi ngu lắm.
Một hán tử to béo vận y phục giống hệt Đằng Nguyên ló ra từ sau bức tường của căn phòng phía trước. Gã không phải nô lệ, tóc khá ngắn buộc túm lại một nùi sau gáy rồi tết thành cục thô lậu. Cằm nọng, mắt ti hí gian xảo, chân tay nú nấn. Gã cười hinh hích, rảo bước về phía Đằng Nguyên:
- Ngươi là A Nguyên?
- Phải. – Đằng Nguyên gật đầu nhàn nhạt đáp.
- Theo ta. - Gã béo nhún nhảy đi trước dẫn đường. – Bao nhiêu tuổi?
Đằng Nguyên mất một lúc mới xác định được năm nay phàm thể này bao nhiêu tuổi. Đã lâu lắm rồi không có ai hỏi tuổi hắn:
- Ba mươi ba.
- Hả? – Gã béo quay đầu lại, cặp mắt hí mở to nghi hoặc. – Ba mấy? Đùa chắc?
Nhìn hắn giống người đang đùa lắm sao?
Đằng Nguyên lười trả lời, biểu tình lạnh lẽo khiến gã béo bĩu môi:
- Trông ngươi chỉ khoảng hai sáu, hai bảy… Ở đâu ra nhiều tuổi như vậy?
Chắc tên này muốn bắt hắn gọi một tiếng huynh, hai tiếng đại ca nhưng không ngờ hắn nhiều tuổi hơn nên mất hứng. Đằng Nguyên hỏi:
- Ngươi tới giao việc cho ta?
- Phải. – Tên béo dài giọng. – Nô lệ mới cũng chẳng cần làm nhiều lắm đâu. Chỉ cần chẻ củi thôi. Ha ha…
Điệu cười đểu cáng khiến Đằng Nguyên không tin lời tên béo là thật, bất quá hắn đang mải liếc ngang liếc dọc, không vặn lại.