Tam Luân

Chương 87: Khó hiểu




Đằng Nguyên nghĩ thông suốt, tranh thủ thời gian ở Oát gia trang để học phong tục của người Vạn Tư quốc và tên thảo dược, độc dược thông dụng. Hắn phát giác, người Vạn Tư quốc có cách gọi độc - dược hoàn toàn khác với người Sa Lục Châu. Oát Cai cười khằng khặc chê bai Đằng Nguyên ngớ ngẩn khi hắn không biết điều căn bản đó. Lão giải thích rằng trước chiến loạn đại lục, các quốc gia trên đại địa mênh mông này giao thương rất ít, hầu như đóng cửa tự cung tự cấp, đề phòng lẫn nhau. Hơn nữa vì địa thế khác biệt, y thuật phát triển dựa theo đặc điểm thảo dược từng vùng nên nơi nào đặt tên nơi đó dùng. Thậm chí có những thảo dược mà chính trong Vạn Tư quốc cũng có tới ba tên gọi khác nhau vì đất Vạn Tư quốc trải dài dằng dặc theo Vô Lịch hải, có biên giới với bốn châu là Sa Lục, Đà Liêu, Đông Tàng và Tả Cồn.

Đằng Nguyên gật gù ngộ ra nhiều điều.

Trước đây hắn nghe nói về nơi này nơi kia với tư thế một kẻ chăm chăm nằm trong núi tu luyện, không để tâm lắm, không có đánh giá gì. Hiện tại hắn dùng vị thế kẻ phải báo thù mà nghe, nhìn mọi thứ cũng khác xưa. Vạn Tư quốc mênh mông, biên giới tiếp giáp bốn châu, các Lộ chạy dọc biên luôn ở trong tình trạng cảnh giới nghiêm ngặt, Thừa doãn và Tổng trấn có thể linh hoạt điều động quân trảm trước tấu sau để bảo vệ lãnh thổ. Chỉ riêng thành Huỳnh Tương đã lớn gấp bốn lần Hồi thành, những thành khác còn rộng ra sao. Đường biên dài, bá tánh sinh sống thưa thớt, tin tức đứt đoạn không có gì lạ. Càng những thành ở xa bưng bít càng dễ.

Vạn Tư quốc có mười ba Lộ, mỗi Lộ bao gồm ba thành, cá biệt vài Lộ có bốn hoặc năm thành nhỏ; tư tưởng hiếu chiến, lỗ mãng, tranh đấu giữa các thành, các Lộ cũng không hề đơn giản. Phản quân, phiên Vương, thổ phỉ, các bang hội mưu đồ xưng bá, khuấy đục nước liên miên, giải quyết hết mâu thuẫn bên trong đã đủ đau đầu nhức óc.

Cho nên đừng hỏi vì cớ gì Vạn Tư quốc không khởi binh tấn công các châu xung quanh để chiếm đất đai trù phú. Nội trong đại địa này đã tranh đấu người sống ta chết, kéo bè kết phái thù hằn lẫn nhau. Các cánh quân của từng Lộ hoạt động riêng rẽ, chỉ theo chủ soái của chính mình, không nghe lệnh tướng của thành khác, như vậy sao có thể thống nhất đại quân đánh đông dẹp bắc. Không chừng chính nội bộ Vạn Tư quốc còn sắp xảy ra nội chiến chia cắt đất đai.

Bá tánh Vạn Tư quốc thưa thớt, dù đất cằn cỗi chó ăn đá gà ăn sỏi nhưng vì rộng nên không lo chết đói, còn thiếu nhân lực để canh tác. Theo lời Oát Cai, hầu hết Tổng trấn của các Lộ đều khuyến khích mua nô lệ từ các Châu khác về để lấy nhân công lao động. Do vậy Đông Tàng Châu và Tả Cồn Châu phía bắc phát triển chế độ nô lệ rầm rộ không khác gì Vạn Tư quốc, hàng năm bán cho Vạn Tư quốc hàng nghìn nô lệ, không rõ số lượng.

Sa Lục Châu coi trọng nhân nghĩa lễ tín, các đời tướng quân trước chiến loạn đại lục đều từ bá tánh bần hàn đi lên, chính tiên Hầu Khâu Thuẫn cũng xuất thân thấp kém nên ngấm ngầm bài xích chế độ nô lệ. Trong Châu vì vậy mà không có bao nhiêu nô lệ. Khi bị bắt sang Vạn Tư quốc, Đằng Nguyên mới lần đầu – trong kiếp này – chứng kiến thảm cảnh tàn nhẫn đáng căm hận, khắc cốt ghi xương huyết thù với Bạch Đà quân.

Càng tìm hiểu hắn càng cảm thấy thù này có thể trả, dùng chính người Vạn Tư quốc, quân đội Vạn Tư quốc để triệt hạ Bạch Đà quân mới là thượng sách. Thậm chí không cần phụ thuộc vào Khương vệ của Sa Lục Châu, không cần lãng phí thêm máu thịt đồng hương để thù hận ngày càng chồng chất.

Bất quá hắn không dám biểu hiện ra ngoài cái gì vì Oát Cai lăn lộn cả đời trong bùn lầy quý tộc quan lại, bản lĩnh nhìn người nhìn đời vượt xa nông phu non kém như hắn. Ngoài chuyện hết lòng chế giải dược để lấy hảo cảm của Oát Cai, kín đáo nịnh nọt để lão phun ra những tin tức mới hoặc những kinh nghiệm chốn phồn hoa thâm độc, Đằng Nguyên cực lực che giấu dã tâm chính mình.

Chó lớn cắn chủ vốn là điều đại kỵ. Dù có khát vọng thao túng Huyền Trác quân, Đằng Nguyên cũng không dại gì bộc lộ nửa phân cho ngoại nhân nhìn. Chẳng thà hắn cứ là một kẻ mãnh phu chỉ biết dùng độc còn hơn.

Đằng Nguyên tính toán rất nhiều, kiên nhẫn ở trong Oát gia trang điều dưỡng thân thể, chờ đợi thời cơ đến.

Nhưng người tính không bằng trời tính.

Cuối tháng tám, một thương đội ghé qua Oát gia trang, đập tan toàn bộ tính toán của Đằng Nguyên, khiến hắn ngớ người hoang mang cực độ.

Buổi sáng hôm đó, hắn như thường lệ quét tước sân trước sân sau thạch phòng nơi mình ngụ, chuẩn bị ra vườn chăm sóc thảo dược thì tiểu đồng tái mặt chạy xồng xộc từ chính phòng tới, lắp bắp:

— QUẢNG CÁO —

- Đằng thúc, Đằng thúc… Nguy to rồi… Mau mau tới chính phòng, lão gia…

Tiểu đồng thở hồng hộc không ra hơi, tay chỉ trỏ khua khoắng loạn xạ. Đằng Nguyên nhướn mày:

- Lão đầu lại nổi giận?



- Không không… À đúng! - Tiểu đồng xua tay loạn rồi lại gật đầu lia lịa. – Lão gia sắp không được… Tức sắp chết rồi…

Đằng Nguyên không hiểu, bỏ luôn chổi rảo nhanh như chạy về phía chính phòng. Tiểu đồng mệt đứt hơi, lếch thếch chạy phía sau.

Chỉ một đoạn từ hậu viện tới chính phòng đâu đến nỗi khiến tiểu đồng mệt như vậy. Kỳ quặc! Nhưng Đằng Nguyên sợ Oát Cai xảy ra chuyện, đi vội không hỏi thêm.

Vừa tới sân trước chính phòng hắn đã nghe thanh âm uất nghẹn, tức giận điên cuồng của Oát Cai vang vọng tứ phía:

- Láo toét… Một tên hậu bối sinh sau đẻ muộn như ngươi mà dám hỗn hào với lão phu? Khi phụ mẫu ngươi còn chưa thành thân ta đã là thần y danh chấn thiên hạ. Đến lượt ngươi dạy bảo ta?

- Lão tiền bối, thực sự ta không có ý đó. Lão xem…

Choang…

Thanh âm đập phá đồ vang lên, Oát Cai rống lớn:

- Chủ nhân đã đồng ý với ta, làm gì có chuyện lật lọng đổi trắng thay đen. Không được… ta phải trở về thành Đồng Tỳ tìm chủ nhân, hỏi rõ trắng đen.

Đằng Nguyên chạy vào đến cửa chính phòng, nhíu mày nhìn hiện trạng bên trong.

Lọ sứ, bát đá, tượng, đồ trang trí đã bị Oát Cai đập vỡ gần hết. Lão đứng giữa phòng, mặt đỏ tía tai như gà chọi, thở phì phò, trợn mắt run run trông như sắp nộ khí xung thiên thổ huyết đến nơi. Trong góc phòng là một trung niên nam tử tóc điểm hoa râm, ăn vận không phú thì quý, đeo ngọc bội bên thắt lưng, đứng né né để khỏi bị bắn những mảnh sành sứ vỡ, trên tay cầm một quyển trục và một thẻ bài. Thấy người vào, trung niên nam tử lập tức thu lại biểu tình bất đắc dĩ và nhún nhường, bày ra bộ dạng âm u khó chịu để giữ mặt mũi. — QUẢNG CÁO —

[Đáp Chi, 43 tuổi, chủ thương đội.]

Đằng Nguyên cúi đầu, chắp tay thi lễ, tiến vào phòng:

- Lão đầu, có chuyện gì?

Thấy Đằng Nguyên tiến vào, Oát Cai mắm môi mắm lợi tức tối chỉ chỉ Đáp Chi, mặt nhăn nhó vặn vẹo, biểu tình vừa điên tiết vừa khó ở. Sau đó lão phất ống tay áo, đi tới bàn trà ngồi phịch xuống nhấc ấm trà lên. Nhưng chén trà đều đã bị lão đập tan, Oát Cai không biết uống thế nào, lưỡng lự mấy giây rồi kề luôn miệng vào vòi ấm mà tu mấy hơi.

Đáp Chi e hèm một tiếng, nghiêm trang cất giọng:

- Ngươi là Đằng Nguyên?

- Chính là ta. – Đằng Nguyên gật đầu xác nhận.

Đáp Chi đánh giá từ đầu đến chân hắn, gật gù giơ quyển trục ra:



- Đây là khế ước bán thân của ngươi. Âu tam tiểu thư bán ngươi cho thương đội của ta với giá một trăm lượng bạc. Nay nô tịch và thẻ thông hành đã xong, đúng lúc ta đi qua Sát Đài thôn nên tới nhận người.

Đằng Nguyên ngớ người, đứng như trời trồng nghe sét đánh ngang tai, không thể tin nổi.

Mất một lúc lâu hắn mới đưa mắt nhìn sang Oát Cai để xác nhận.

Lão tu hết cả ấm trà vẫn chưa hạ hoả, gầm lên:

- Đời nào có chuyện đó. Ta gửi thư báo tình hình, chủ nhân đã đồng ý cho ta dùng Đằng Nguyên một đoạn thời gian sau đó mới cho người đưa đi. Chủ nhân chắc chắn sẽ dùng hắn, bán cho người làm gì? Một trăm lượng bạc ư? Ta phi… Ta trả ngươi một ngàn lượng, cút… mau cút…

— QUẢNG CÁO —

Đáp Chi nhăn mặt bực bội, cầm quyển trục tiến thẳng tới chỗ Đằng Nguyên, giở ra cho hắn xem:

- Ngươi nhìn đi… Đây là khế ước bán thân, có dấu của Âu tam tiểu thư. Lời qua tiếng lại thế nào ta không biết nhưng chính tổng quản Tháp Chân phủ (phủ tướng quân của Âu Linh Hà) đã tới gặp ta thương lượng bán người. Đây là chủ ý của Âu tiểu thư. Ngươi xem cho kỹ.

Đằng Nguyên mới chỉ nhận biết sơ sơ vài chữ của Vạn Tư quốc, cả một khế ước dài dằng dặc hắn đọc thế nào được, chỉ thấy dấu ấn đỏ chót uốn lượn bên dưới mà thôi. Oát Cai đập bàn quát lớn:

- Hồ đồ… Nói láo.

Đáp Chi tức đỏ mặt nhưng giọng phải cố hạ xuống nho nhã, giơ thẻ bài ra:

- Oát lão tiền bối, ngươi xem, đây là thẻ thông hành do quan phủ cấp. Nếu khế ước là giả, sao ta có thể làm thẻ này. Người của Âu gia, ta đụng vào được sao? Con dấu của tướng quân, tổng quản trong phủ làm giả thế nào, dám làm giả ư? Đây là tội rơi đầu…

Oát Cai tức nghẹn họng nhưng không làm thế nào được, đập luôn ấm trà, gầm lên:

- Ta không tin, ta phải gửi thư cho chủ nhân. Sao có thể bán người với giá một trăm lượng bạc cho một thương đội vô danh? Dù có ngàn lượng, vạn lượng cũng chưa chắc mua nổi một nô lệ như hắn…

Nói rồi Oát Cai đùng đùng đứng dậy, xồng xộc ra khỏi phòng, đi về phía hậu viện.

Đáp Chi thở dài bất lực, phất tay áo.

Đằng Nguyên đứng chôn chân tại chỗ, đầu óc xoay chuyển như điên.

Âu Linh Hà chắc chắn phải biết bản lĩnh dùng độc, thể chất hơn người của hắn. Oát Cai thư đi thư lại không biết bao lần, mỗi lần nhận được hồi âm đều nói sơ sơ rằng Đằng Nguyên có thể yên tâm ở lại đây thêm một đoạn thời gian, chế giải dược cho lão. Đùng một cái nàng ta bán Đằng Nguyên cho thương đội… Đi theo thương đội thì làm gì?