Đằng Nguyên sửng sốt, trợn mắt không tin vào tai mình.
Không riêng gì hắn, tất cả nô lệ - dù là kẻ đứng dưới hay kẻ đang quỳ - cũng không nghĩ Thôi Dự vừa mở miệng đã phát ra mệnh lệnh độc ác đến vậy. Sáu mươi bảy nô lệ tham gia sát hại cai nô vẫn chưa phải tất cả, nhiều người ném đá ăn hôi còn đang đứng bên dưới. Tất cả bủn rủn tay chân, mặt xanh nanh vàng. Nô lệ đang quỳ có kẻ sợ quá tiểu cả ra quần. Có người run như cầy sấy, ngã ngồi xuống.
Mặt Lưu Hoàng Du cắt không còn hột máu, mắt trợn ngược, lung lay chực đổ.
Lưu Tống và Đằng Tất cũng kinh sợ nhưng chưa đến nỗi ngã ra. Lưu Tống còn trừng mắt nhìn Thôi Dự như muốn lao tới moi gan lão.
Lính cai nô khu Trung và khu Thượng nhất thời không phản ứng kịp, trơ mắt nhìn. Lính gác mỏ đưa mắt nhìn nhau rồi đồng loạt nhìn về phía một tên mặt sẹo trẻ tuổi thấp hơn những kẻ khác nửa cái đầu, đứng phía trước đội lính nãy giờ chẳng động đậy chút nào.
Tên này nghi ngờ hỏi Thôi Dự:
- Thôi tổng quản, không chờ Húc tổng quản khu Thượng cùng quyết định sao?
- Húc Dương ốm liệt giường mấy hôm nay, mê man bất tỉnh. Chờ được ư? Chờ thêm không chừng số cai nô còn lại trong mỏ trúng kịch độc, chết cả.
Tên thấp bé mặt sẹo nhíu mày nhìn sang Tằng Minh:
- Ngươi cũng đồng ý?
Tằng Minh đột nhiên bị hỏi đến, hơi đảo mắt một chút, cười khách sáo, ôm quyền cung kính:
- Thôi tổng quản đã quyết như vậy, ta cũng không dám nói cái gì.
Nhiều cai nô khu Hạ mắt đảo láo liên, nhìn nhau. Vương Lộc chết, Tằng Minh còn chưa biết có lên thế chỗ được không, thế mà tên Lục dinh (đội trưởng) kia đã hỏi ý kiến gã trong lúc phân vân, vậy chẳng phải ngầm công nhận Tằng Minh sẽ là tổng quản tiếp theo sao? Đám cai nô dã tâm lớn đương nhiên không phục.
Thôi Dự nhếch mép cười hài lòng, tên mặt sẹo không còn lý do gì để chậm trễ, vẫy tay ra hiện cho thủ hạ.
Lập tức, bảy tên lính canh mỏ cao lớn lực lưỡng xách đại đao bước ra, mỗi tên đứng ở đầu một hàng.
Sáu mươi bảy nô lệ đang quỳ bủn rủn tay chân, kinh hãi quay đầu nhìn về phía đầu hàng. Những kẻ quỳ ở đầu hàng, kế bên lính cai mỏ cầm đao thì hồn vía lên mây. Rất ít người trong số sau mươi bảy nô lệ này còn giữ được bình tĩnh, có kẻ lăn đùng ra ngất xỉu.
Thôi Dự cười khùng khục trong cổ họng, trừng mắt cất giọng ác độc:
- Kẻ nào khai ra tên chủ mưu vụ đầu độc và những tên đồng phạm sẽ được miễn tội chết. Các người nghĩ cho kỹ… Có điều, ta không có thời gian rảnh rỗi đứng đây cả ngày để nghe bất cứ tên nào trong số các ngươi bịa đặt. Vì sợ chết, các ngươi sẽ nghĩ đến chuyện đổ tội đầu độc lên một trong số những nô lệ mà các ngươi kết tư thù… như vậy kẻ chủ mưu thực sự không bị tóm, kẻ không phải chủ mưu bị bắt nhầm, mà tên gian xảo bịa đặt lại thoát chết. Cho nên, khi đã mở miệng nêu tên, nếu không nói rõ bằng chứng thuyết phục, ta sẽ lập tức rút lưỡi, lăng trì.
Đằng Nguyên nhìn chằm chằm Thôi Dự, cảm thấy rợn tóc gáy.
Tên tổng quản này với tên Tằng Minh rắn độc kia kẻ tám lạng người nửa cân, đều là hạng khó đối phó. Y dùng cái chết của nô lệ cầm đầu nổi loạn để ép ra kẻ chủ mưu vụ đầu độc chứ không tra tấn đồng loạt như Đằng Nguyên vẫn tưởng. Cách này chắc chắn hiệu quả hơn nhiều, vừa giết gà dọa khỉ, tìm ra được chính xác kẻ chủ mưu; vừa không làm số lượng lớn nô lệ bị thương. Chỉ cần máu nô lệ đổ xuống, đám cai nô khu Hạ sẽ cảm thấy hả hê giống như trả được thù cho đồng bọn mà không cần biết những kẻ xấu số mất mạng kia có thực sự đáng chết hay không. Đồng thời nô lệ chứng kiến huynh đệ ngã xuống mà sinh lòng sợ hãi, an phận hơn. — QUẢNG CÁO —
Đằng Nguyên nhìn Đằng Tất, Lưu Hoàng Du và Lưu Tống quỳ kế bên nhau ở hàng thứ ba, quay mặt về phía hắn, lòng rét lạnh.
Hắn nhìn đi nhìn lại giữa Lưu Tống và Đằng Tất, muốn tìm cách ra hiệu cho một trong hai người họ. Đằng Tất mặt tái xanh, cúi đầu rũ vai, run lên bần bật. Lưu Tống nhìn tên lính canh mỏ vác đại đao một lát, mắt lia từ Thôi Dự xuống số đông nô lệ đang đứng co vai rụt cổ kinh sợ bên dưới. Ánh mắt Lưu Tống đụng phải cái nhìn của Đằng Nguyên. Hắn nhíu mày, đánh mắt ra hiệu.
Lưu Tống khẽ nhướn mày không hiểu.
Đằng Nguyên vờ vịt đưa tay lên gãi mũi, chỉ vào mũi mình, điểm hai cái.
Hắn muốn Lưu Tống khai ra chính hắn là chủ mưu, có như vậy mới cứu mạng gã. Dường như Tằng Minh đã để ý đến sự vắng mặt của Liễu Giác Tô, nãy giờ đôi mắt y cứ lia ngược lia xuôi. Liễu Giác Tô ở chung nhà gỗ với huynh đệ Đằng Nguyên, nếu không tìm thấy người, rất có thể tất cả các huynh đệ còn lại trong nhà gỗ sẽ bị liên lụy. Chi bằng Lưu Tống khai hắn ra, gã thoát chết, những người còn lại không bị vạ lây.
Đằng Nguyên không sợ chết, hắn có dự cảm mãnh liệt rằng mình sẽ không thể chết theo cách thông thường. Một ý niệm lạ lùng từ sâu trong tiềm thức đang trỗi dậy thúc giục Đằng Nguyên tìm cách lao ra nhận tội. Hắn chán cuộc sống như trâu như chó trong cái nhà tù khổ sai này lắm rồi. Nếu không thể thoát ra, chi bằng chết đi, biết đâu lại đoạt xá được một thân xác khác tốt hơn.
Vậy nên hắn ra hiệu cho Lưu Tống.
Trong số các huynh đệ trong nhà gỗ, Lưu Tống là người thông minh nhất. Đằng Nguyên không tin Lưu Tống không biết chuyện hắn giết Vũ Hùng và Cơ Lập. Cho dù chỉ là suy luận, nghi hoặc, chắc chắn Lưu Tống cũng nghi nhưng giữ trong lòng.
Tuy nhiên mặc cho Đằng Nguyên cố gắng ra hiệu, Lưu Tống vẫn không hiểu. Ánh mắt gã rất mờ mịt, không biết Đằng Nguyên muốn nói gì.
Thôi Dự gật đầu ra hiệu cho tên Lục dinh.
Tên Lục dinh bước lên phía trước, hất đầu với đám lính canh mỏ đang cầm đại đao:
- Bắt đầu đi.
- Tuân lệnh.
Bảy tên đao phủ ôm quyền dạ ran, bước tới gần các đầu hàng, kề đại đao vào cổ bảy nô lệ đầu tiên.
Không có nghi thức, không có những điệu múa đao tử hình, không hề có bất cứ hiệu lệnh nào khác phát ra… bảy tên đao phủ vung đại đao, kẻ trước người sau chém xuống cổ các nô lệ.
Máu phun tung toé, bảy cái đầu lăn lông lốc xuống đất.
Các nô lệ đang quỳ khác trợn mắt há mồm, thở hồng hộc. Thêm mấy kẻ nữa ngã lăn ra ngất xỉu, rất nhiều người tè ra quần khiến mùi khai khắm bốc lên nồng nặc. Có người nôn thốc nôn tháo.
Nô lệ đứng bên dưới run bần bật cả loạt, bất giác lùi hết lại.
Máu đỏ phun từ những cái cổ cụt ngủn trật xương thịt, bắn tung tóe vào y phục bọn đao phủ và mặt mũi y phục các nô lệ quỳ bên cạnh. — QUẢNG CÁO —
Lòng Đằng Nguyên rét lạnh, toàn thân căng cứng. Hắn bắt đầu hối hận vì đã đưa túi rêu độc cho Liễu Giác Tô.
Nếu hắn không đầu độc cai nô, bạo loạn đã không xảy ra, nô lệ không kéo bè kéo phái sát hại cai nô, thảm cảnh này cũng không có. Như vậy những nô lệ đã chết, sắp phải chết kia có thể sống thêm được ít ngày, dù khổ sở như trâu nhục nhã như chó nhưng vẫn còn hơn bỏ mạng tại chỗ.
Đằng Nguyên nhìn chằm chằm Lưu Tống, muốn gã nhìn mình để tiếp tục ra hiệu nhưng trời không chiều lòng người, Lưu Tống dán mắt vào những thân thể không đầu, chẳng nhìn xuống dưới thêm cái nào.
Đám lính canh mỏ đột nhiên xông tới vây kín những nô lệ đang đứng lố nhố bên dưới, đồng loạt tuốt gươm ra chĩa về phía họ. Đằng Nguyên không hiểu gì cả, nhìn ngang ngó dọc. Hắn thấy rất nhiều nô lệ dù sợ hãi nhưng mặt đằng đằng sát khí, cả người gồng cứng căm phẫn như muốn lao vào sống mái với cai nô và lính canh mỏ một lần nữa thì hiểu ra.
Nhưng đó là động thái ngu xuẩn vì hiện tại lính cai nô khu Trung và khu Thượng dồn tới rất đông, cộng thêm lính canh mỏ võ nghệ cao cường, vũ khí sắc bén. Số lượng của bọn chúng tuy không nhiều bằng nô lệ nhưng thừa sức áp chế họ, tạo nên cục diện đẫm máu hơn. Phần đông nô lệ đều là nông phu thô lỗ, nhát gan, không quen ẩu đả, manh động chính là đưa đầu vào chỗ chết.
Bọn đao phủ không để lãng phí thời gian, đá những cái xác không đầu đổ kềnh sang một bên, tiến tới nô lệ thứ hai trong hàng. Có hai nô lệ vì quá kinh hãi, vùng dậy bỏ chạy, lập tức bị chém ngang thân, đổ gục xuống, sau đó vẫn bị chặt đầu.
Khi loạt bảy nô lệ thứ hai bị chặt đầu hết, Thôi Dự khoanh tay trước ngực ngân nga khoan khoái:
- Lũ tiện nô còn lại nghĩ cho kỹ… Chỉ cần khai ra kẻ chủ mưu vụ đầu độc, ta sẽ tha mạng.
Dù run lên bần bật vì sợ hãi, nhiều nô lệ vẫn trừng mắt nhìn Thôi Dự như nhìn một đống c*t phiền nhiễu. Có vài kẻ đảo mắt tính toán muốn nói láo nhưng trong lúc bọn họ còn đang cân nhắc nên bịa ra phương pháp hạ độc như thế nào, độc dược lấy ở đâu… thì bảy nô lệ tiếp theo đã đầu lìa khỏi cổ.
Những nô lệ ngất xỉu vì quá sợ hãi cũng bị lính canh mỏ dựng dậy cho đao phủ chém đầu, không tha bất cứ ai.
Lần lượt từng hàng, từng hàng bỏ mạng.
Lưu Hoàng Du nhìn chằm chằm tên đao phủ đang tiến tới bên cạnh Đằng Tất quỳ kế gã, toàn thân run bắn, mắt đảo như rang lạc. Khi đại đao vung lên, gã nhìn thấy rõ từng chút một. Đầu Đằng Tất rơi xuống, miệng y vẫn nở một nụ cười khinh miệt, dường như không hề sợ chết, cảm thấy được giải thoát. Tuy nhiên đôi mắt đang trừng lớn kia chiếu vào Lưu Hoàng Du, tắt ánh sáng rồi mà còn giống như đang nhìn gã.
Máu phun ra từ cái cổ trơ lại của Đằng Tất bắn tung tóe lên đầu, lên mặt Lưu Hoàng Du, nóng hổi và tanh tưởi kỳ lạ.
Vài nô lệ bắt đầu cười sằng sặc, buông lời chửi rủa, đào mồ mả tổ tiên lính cai nô lên, nguyền rủa bọn chúng cho hả dạ trước khi chết.
Thân thể của Đằng Tất lắc lư tại chỗ, đổ nghiêng về phía Lưu Hoàng Du khiến gã kinh hãi ngã người tránh. Đao phủ nhìn chằm chằm Lưu Hoàng Du, nhấc chân bước về phía gã.
Tim gã đập như điên trong lồng ngực, toàn thân mất hết cảm giác, trừng trừng nhìn đao phủ. Gã há hốc miệng thở hổn hển mấy hơi như cá mắc cạn rồi gào lên:
- Ta khai… Ta biết kẻ chủ mưu…
Lưu Tống đang quỳ kế bên Lưu Hoàng Du chờ tới lượt mình lập tức quay đầu sang, trừng mắt nhìn gã như nhìn một kẻ mất trí. Lưu Tống rít lên:
- Đệ điên à? Bị lăng trì đó… — QUẢNG CÁO —
Những âm thanh xung quanh đã tắt lịm, giọng Lưu Tống trở nên rõ ràng bất ngờ.
Lưu Hoàng Du thở hồng hộc, quỳ thẳng người, hướng về phía Thôi Dự, gào to:
- Ta biết kẻ chủ mưu đầu độc. Chỉ cần các ngươi tha mạng cho ta, ta sẽ khai hết.
Lưu Tống tức điên, mắm môi mắm lợi rít nho nhỏ:
- Súc sinh. Ngươi nỡ đổ tội cho huynh đệ đồng hương để vớt lấy mạng chó của mình? Ngươi sẽ sống không được, chết không xong.
Lưu Hoàng Du không để ý đến lời Lưu Tống và những ánh mắt thù ghét của các nô lệ còn lại vẫn đang quỳ gối chờ chết. Ai chẳng có lòng tham sống nhưng hiện tại chưa có ai dám đứng ra đổ tội cho đồng hương để cứu lấy mạng mình.
Nô lệ đứng phía dưới người nghi hoặc nhiều hơn người tin tưởng, đa số đều muốn cắt lưỡi Lưu Hoàng Du để gã khỏi phun ra tên ai đó. Số ít muốn Lưu Hoàng Du nói bừa, khai sơ hở rồi bị lăng trì cho rồi. Tuy nhiên cũng có một số nô lệ thực sự muốn biết kẻ đầu độc là ai, muốn thấy kẻ đó bị cai nô giết trước vì đã tự ý gieo tinh phong huyết vũ, kéo nhiều nô lệ khác bỏ mạng cùng.
Thôi Dự nhìn chằm chằm Lưu Hoàng Du với ánh mắt thâm thuý, độc địa, vẫy lui tên đao phủ đang chờ sẵn, gật gù rào trước đón sau:
- Ta nhắc lại. Nếu lời ngươi có nửa phân giả dối, ta sẽ lập tức lóc da, xẻ thịt ngươi, phơi lên cột ba ngày ba đêm, xẻo dần từng miếng thịt cho đến khi chết.
Lưu Hoàng Du sợ hãi nuốt khan, lắp bắp:
- Còn nếu ta nói thật, các ngươi sẽ tha cho ta?
- Đương nhiên! – Thôi Dự nhếch mép cười. – Ta đã nói thì sẽ giữ lời.
Lưu Hoàng Du thở hồng hộc, liếc nhìn ba mươi lăm nô lệ đã bị chặt đầu, thân thể đổ la liệt, hít sâu một hơi, gật đầu quả quyết:
- Được. Ta nói…
Đằng Nguyên dán mắt vào Lưu Hoàng Du, lông mày nhíu chặt, chờ đợi đao kề vào cổ mình. Hắn không ngờ Lưu Hoàng Du sẽ khai ra, đồng thời ở một góc sâu trong tâm trí lại chẳng hề bất ngờ vì gã là người đứng dậy phản bội đồng hương để giữ mạng chó. Chỉ không biết người Lưu Hoàng Du khai có phải là hắn không, gã biết thật hay chỉ đổ tội cho hắn?
Đằng Nguyên không cần phải chờ lâu. Ánh mắt Lưu Hoàng Du rời khỏi Thôi Dự, nhìn xuống những nô lệ đang đứng bên dưới khiến nhiều kẻ co vòi rụt cổ, dạt sang một bên. Tay Lưu Hoàng Du đưa lên, chỉ về phía Đằng Nguyên và các huynh đệ, giọng gã dõng dạc:
- Kẻ đầu độc cai nô chính là Đằng Nguyên.