Đằng Nguyên không biết vì sao mình biết đám cây dại này là thảo dược, cũng chẳng nhớ tên nó là gì, có điều ngửi mùi thơm có thể khẳng định chắc như đinh đóng cột, chỉ không biết nơi này có y quán biết sử dụng nó không. Nếu y quán không thu mua, Đằng Nguyên mất công toi một lần rồi.
Hắn mặc kệ, hái một gùi đầy rồi trở về. Trên đường về, Đằng Nguyên trông thấy một con gà rừng đang lớ ngớ đậu trên cành thấp. Hắn nhẹ nhàng đi tới gần, nhặt mấy viên đá lên, rón rén tiếp cập. Tuy nhiên thân thủ tồi tệ của hắn khiến lá cây dưới chân loạt soạt kêu, con gà vỗ cánh bay vèo lên.
Đằng Nguyên vội vã lấy đà, dùng chín phần sức lực ném viên đá lớn về phía con gà.
Ngóe một tiếng, con gà chới với rơi xuống.
Viên đá ấy thế mà trúng vào thân nó.
Không tồi.
Đằng Nguyên tiếp tục nhặt đá vừa ném vừa nhào theo đuổi bắt. Lòng vòng một hồi, náo động một khoảng rừng mới dồn được con gà rừng tinh quái vào một bụi gai, kẹt cứng. Hắn dùng gậy đập chết nó, khó khăn khều ra, vã mồ hôi hột lẩm bẩm:
- Nhân sinh như chó gặm. Một đời oanh liệt vất vả vì bắt gà rừng. Hổ thẹn... Quá mất mặt!
Sơn lâm lặng ngắt không một bóng người. Hổ thẹn với ai?
Đằng Nguyên thở dài, nhếch mép cười, buộc gà rừng vào gùi, hối hả xuống núi.
Khi hắn về đến thôn, trời cũng sập tối.
Nhà hắn ở cuối thôn, đi từ núi ra là về đến nhà, không đi qua Đằng gia nhưng chưa tới cổng trạch viện đã nghe tiếng khóc ai oán như có tang từ Đằng gia vọng lại. Đằng Nguyên cười khẩy khinh bỉ, biết trò tiểu xảo của mình thành công, hoan hỉ về nhà.
Mục Nhan đang lúi húi trong bếp, thấy hắn về thì vội chạy ra:
- Tướng công, sao chàng đi nhặt củi mà lâu vậy?
Hỏi xong mắt cũng nhìn thấy con gà rừng treo lủng lẳng bên gùi, Mục Nhan sững lại.
Đằng Nguyên lập tức đổi nụ cười nửa miệng khinh bỉ thành cười tươi, hạ gùi xuống:
- Nương tử, nàng nấu nước thịt gà đi. Ta không biết làm.
- Không... không để bán sao? – Mục Nhan sửng sốt.
- Không bán. Tiểu Trúc thèm thịt, cứ làm cho hài tử ăn đã. Còn có nấm và mấy loại hạt đây...
Đằng Nguyên bỏ con gà rừng ở sân giếng, vào bếp lấy sàng bốc thảo dược, đổ nấm ra rổ, nương theo ánh sáng từ bếp lò mà làm.
Mục Nhan mừng rỡ nhưng không dám để con gà rừng ở sân giếng, vội mang vào bếp đậy lại rồi mới đi đun nước. Chiều tối nhập nhoạng, làm gì có ai thấy, Mục Nhan cẩn thận quá rồi. — QUẢNG CÁO —
Đằng Nguyên nhìn nồi khoai luộc đã bắc xuống khỏi bếp lò, nhướn mày:
- Hết gạo rồi sao?
- Còn... còn chứ. Nhưng cả nhà chúng ta chỉ trông chờ vào chỗ gạo đó ăn đến tận tháng chín gặt lúa, nếu không dè sẻn, e rằng không đủ.
Thanh âm cứ nhỏ dần, ánh mắt Mục Nhan chao đảo giống như sợ Đằng Nguyên sẽ bắt mang thóc đi bán lấy tiền trả nợ. Vậy thì cháo loãng cũng không có mà húp, mẫu tử nàng qua ngày kiểu gì đây.
Đằng Nguyên nhìn bộ dạng rụt cổ so vai, cụp mắt sợ hãi của Mục Nhan, lại mang cái tên “Đằng Nguyên” phế vật ra đâm chém thiên đao vạn quả trong lòng. Hồi lâu hắn mới chặc lưỡi:
- Nấu cơm một hôm đi. Nhi tử, nhi nữ gầy gò đến thảm.
Mục Nhan nhìn hắn, biểu tình kinh hãi thất thố, mắt đỏ hoe, sau đó vội định thần, gật gật đầu vâng nhẹ như muỗi, lục đục đi mở kho lấy thêm chút gạo nấu cơm.
Đằng Nguyên vừa bỏ hết đồ khỏi gùi, đang dàn đều thảo dược ra sàng thì Tiểu Hoa, tiểu Trúc bình bịch từ bên ngoài chạy về, reo lên nho nhỏ:
- Phụ thân, mẫu thân... Gà của tổ mẫu chết hết rồi. Tổ mẫu đang mắng chửi ầm ĩ đó. Giang bá mẫu khóc lóc ghê lắm.
- Gà chết, gà chết... – Tiểu Trúc gật đầu phụ họa.
Mục Nhan ngạc nhiên, vừa đặt nồi nấu cơm vừa hỏi:
- Gà chết? Làm sao mà chết?
- Con không biết. – Tiểu Hoa lắc đầu, vừa thở hổn hển vừa hoa chân múa tay. – Tổ mẫu có mười một con gà mà... Chết hết trong chuồng. Lão nương ngài đang chửi kẻ vô phúc nào hại chết gà.
Đằng Nguyên bật cười thích thú. Sau đó cảm thấy mình phản ứng như vậy lộ liễu quá, chữa ngay:
- Tổ mẫu xót của nên chửi thế thôi, chắc gà bị bệnh đó. Năm ngoái gà nhà Liễu thúc ở giữa thôn cũng lăn ra chết hết còn gì.
- Đúng nhỉ. – Mục Nhan gật gù công nhận, thấy phu quân cười và vẫn dễ tính hơn mọi ngày thì muốn hóng chuyện tiếp. – Tiểu Hoa, tổ mẫu con chửi những gì?
- Tổ mẫu... cái gì mà đào mộ... ăn hết phần con cháu.
Tiểu Hoa còn nhỏ, chưa hiểu hết những câu chửi thề ngoa ngoắt, không kể ra được.
Đằng Nguyên nghe hài tử nói loáng thoáng lập tức hiểu. Điền thị đào mồ mả tổ tiên kẻ đã ra tay với đàn gà, không nghĩ tổ tiên Đằng Nguyên chính là tổ tiên Đằng gia.
Ha ha... — QUẢNG CÁO —
Tự đào lên mà chửi.
Để bé kể một hồi xong, Đằng Nguyên vờ rút ra kết luận:
- Gà lăn ra chết hết một lúc là bị bệnh rồi. Tiểu Hoa, tiểu Trúc, từ mai đừng sang nhà tổ mẫu chơi nữa.
- Vâng.
Tiểu Hoa gật đầu lia lịa. Tiểu Trúc ngồi xổm trước mặt Đằng Nguyên nhìn hắn nhặt cỏ lẫn trong thảo dược, mắt tròn xoe long lanh thích thú.
Mục Nhan cẩn thận canh lửa nồi cơm, nghe tiểu Hoa ríu rít kể chuyện chiều nay đi chơi những chỗ nào. Nồi nước sôi nhưng bởi vì còn phải canh cơm nên Mục Nhan chưa đi làm gà ngay, bắc nước sang một bên trước đã. Tiểu Hoa và tiểu Trúc thấy mẫu thân nấu cơm, ríu ra ríu rít quấn quanh chân không chịu ra ngoài chơi. Đằng Nguyên gác sàng đựng thảo dược lên chỗ cao rồi vào phòng lấy quần áo chuẩn bị đi tắm.
Chập tối không đốt đèn, phòng tối mờ mờ không trông thấy gì. Đằng Nguyên lần sờ hồi lâu mới mò được bố sam thô lậu của mình, cơn bực bội từ từ bốc lên trong ngực. Hắn thở dài, nén bực xuống, đi ra đến hiên thì thấy Giang thị quẩy bàn tọa từ ngoài cổng vào, trên tay xách hai con gà chết, thanh âm nghèn nghẹn vì mới khóc xong:
- Tiểu thúc có nhà không?
- Tẩu tử. – Mục Nhan ló đầu ra, hơi giật mình vì đang định mang gà rừng ra ngoài thịt. – Muội đang nấu cháo. Có chuyện gì vậy?
Giọng Giang thị thoắt cái chua lòm:
- Trời ơi... Cái đứa vô phúc nào hại chết cả đàn gà Đằng gia, mẫu thân đang chửi um trước cổng nhà kia kìa. Muội ra ruộng mới về phải không? Cả đàn gà mười một con nhà tẩu chết sạch rồi... Hu hu...
Nói chưa xong thị lại òa lên khóc nức nở.
Mục Nhan vừa nghe tiểu hài tử kể lại, giờ thấy Giang thị sang khóc lóc, tay còn cầm theo hai con gà chết vung vẩy, bối rối hỏi:
- Có ai nhìn thấy kẻ gian không, hay gà bệnh vậy?
- Bệnh gì mà bệnh. – Giang thị giãy nảy lên. – Gà đang khỏe mạnh bình thường, bệnh thế nào được.
Mục Nhan thấy Giang thị phản ứng gay gắt càng sinh nghi, cẩn trọng nói:
- Tẩu tử quên sao? Năm ngoái gà nhà Liễu thúc...
Giang thị đứng đực ra một lát, mắt đảo như rang lạc.
Thị quên sao được mà quên, vụ đó gà chết la liệt, thị còn cười trộm mãi, buôn dưa lê ầm ĩ khắp xó nọ góc kia của thôn. Giờ Đằng gia bị y hệt như vậy, thậm chí gà chết còn nhanh hơn, một lúc lăn ra hết cả mười một con chứ không rải rác như nhà Liễu thúc, Giang thị nhớ lại, mặt mày vặn vẹo.
Đằng Nguyên nhếch mép cười, lạnh lùng khẳng định: — QUẢNG CÁO —
- Xem ra chết bệnh thật.
- Làm... làm gì có. – Giang thị vội đi tới cửa bếp, dúi hai con gà chết vào tay Mục Nhan. – Đây, phụ thân sai tẩu mang sang cho nhà tiểu thúc... Ta phải về rồi, còn bộn bề bao việc.
Nói xong nhanh chóng quẩy mông đi thẳng ra cửa.
Đằng Nguyên cười nhạo trong lòng, hả hê nhưng không thể hiện ra nét mặt.
Điền thị, Giang thị... Đằng gia... Cũng chỉ đến thế là cùng. Dám xua đuổi nhi tử, nhi nữ, khinh khi nhà hắn nghèo không có tiền mua muối.
Ha ha...
Hắn cho cặp phụ nhân, lão nhân đó biết thế nào là lễ độ.
Mục Nhan thấy Giang thị về rồi mới dám mang con gà rừng ra sân giếng nhưng để cách xa hai con gà chết được cho, lo lắng hỏi Đằng Nguyên:
- Tướng công, gà chết này làm thế nào bây giờ?
- Làm thịt thôi. – Đằng Nguyên điềm nhiên cười. – Tối nay cứ làm con gà rừng kia nấu cho hài tử ăn, hai con gà chết nấu riêng mai kia ăn dần. Đun chín lên, bệnh cũng không sao đâu, ăn được hết.
- À... Được.
Mục Nhan lúc này mới yên tâm, miệng cười rạng rỡ, vội vã bê nước ra làm gà.
Tiểu Hoa và tiểu Trúc thấy có gà, lại nghe phụ thân nói được ăn thịt gà, reo hò ầm ĩ, loanh quanh bên chân mẫu thân để xem, nói cười ríu rít.
Mẫu tử ba người vì một con gà rừng và hai con gà chết mà vui như hội, Đằng Nguyên mỉm cười nửa thương nửa chê thê nhi quá dễ thỏa mãn. Hắn múc nước đi tắm.
Hồi chiều hắn lẻn vào bếp Đằng gia xúc một bát muối lớn mang ra đổ cho đàn gà nhà họ ăn. Chúng lập tức chen chúc bâu vào mổ lấy mổ để.
Ha ha...
Gà ăn muối, nhiễm độc cấp tính lăn ra chết, làm gì có triệu chứng. Chết cả đàn một lúc thôn dân kiểu gì cũng nghi ngờ chết bệnh.
Đáng đời hai phụ nhân ích kỷ, cay độc, tiếc không cho tôn tử một miếng thịt con con. Giờ tiểu Trúc nhà hắn có thịt ăn thoải mái rồi, Đằng gia miệng đắng lưỡi khô, cố mà nuốt cho trôi hết từng ấy gà chết.