Sau khi giao bột rêu cho Liễu Giác Tô, Đằng Nguyên đi rửa bát đá của mình rồi về nhà gỗ nằm sớm. Các huynh đệ vào sau, thì thầm nghị luận về đãi ngộ mới, đoán già đoán non không biết chuyện tốt này duy trì đến bao giờ. Đằng Nguyên nằm im nghe, đầu loạn cào cào trăm ngàn suy nghĩ.
Nếu Liễu Giác Tô thành công, đảm bảo sau khi cai nô khu Hạ bị ngộ độc, một trận tinh phong huyết vũ sẽ giáng xuống đầu tất cả nô lệ. Nếu gã thất bại, không chừng chính gã rước hoạ sát thân. Đằng Nguyên bắt đầu hối hận vì đã đưa bọc rêu độc cho Liễu Giác Tô. Không dưới một lần hắn muốn ra khỏi lều đi tìm Liễu Giác Tô, lấy lại bọc rêu nhưng không dám.
Liễu Giác Tô không về nhà gỗ ngủ. Nghe nói gã ngủ ở phòng chứa củi vì chỗ đó kín gió, gần trù phòng, tiện cho đám cai nô sai sử. Liễu Giác Tô gần đây bổ củi, gánh nước, nhóm lửa suốt ngày, loanh quanh ở phòng chứa củi, chỉ thấy mặt lúc lãnh đồ ăn. Giờ muốn tìm gã là phải đi tới kho chứa củi, tức là tiếp cận trù phòng. Đằng Nguyên đâu có ngu mà lội ngược về phía đó.
Vậy nên dù hối hận, hắn vẫn phải nằm im tại chỗ như không có chuyện gì xảy ra.
Đêm về khuya, gió rít ào ào qua khe cửa gỗ khiến nô lệ lạnh run, dịch sát vào nhau đắp chung thảm bện bằng dây leo. Họ không được phát chăn nên ai nấy tước dây leo, cố bện thảm thật dày và nhiều lớp đắp cho ấm nhưng hầu như không ăn thua.
Đằng Nguyên hiện tại không sợ lạnh, đắp thảm là được; các huynh đệ khác thì không, phải dồn vào với nhau, trùm thảm lút đầu. Tình hình này quả thực không ổn, ngày mai Đằng Nguyên phải đi đào đất sét về trét hết các khe gỗ lại mới được.
Hắn suy nghĩ miên man, ngủ mất lúc nào không biết.
Vì ngủ muộn, sáng hôm sau Đằng Nguyên dậy muộn nhất nhà gỗ, lắc lư ra khỏi lều sau khi dốc vào miệng một ít bột rêu độc. Gió rét khiến hắn co người rùng mình, thực sự chẳng muốn lấy nước rửa mặt. Không biết vài hôm nữa tuyết rơi dày thì nô lệ chống chọi thế nào.
Buổi sáng, nô lệ không được đốt lửa sưởi, ăn sáng xong lập tức phải lên vách núi khai thác đá. Đằng Nguyên thấy Liễu Giác Tô cười hi hi xếp hàng lấy đồ ăn. Cai nô cũng lần lượt lãnh phần của mình, ngồi quây ở các bàn trong mấy gian nhà gỗ bên cạnh nhà phát đồ ăn. Mọi chuyện diễn ra rất bình thường, không hề thấy dấu hiệu gì khác lạ.
Đằng Nguyên lo Liễu Giác Tô ngu ngốc quá, bỏ nhầm bột rêu vào nồi canh của nô lệ thì hỏng bét. Đến khi bưng bát canh lên húp thử, thấy không hề có độc hắn mới trút được nỗi lo, kín đáo quan sát Liễu Giác Tô và đám cai nô.
Quả thực không có dấu hiệu bất thường. Biết đâu Liễu Giác Tô ném luôn túi bột rêu độc đi rồi. — QUẢNG CÁO —
Đằng Nguyên cười nhạo trong lòng vì đã mất não, trông chờ vào một tên ngốc giúp mình làm việc đại sự. Hắn nhanh chóng ăn xong, đi cùng huynh đệ Điền Đông, Lưu Tống lên núi.
Đám lính cai nô từ khi bị cắt bớt khẩu phần tỏ ra rất căm ghét nô lệ. Chỉ cần làm chậm một chút chúng sẽ chửi như điên, quất cho mấy roi. Dù không đánh nhiều vì sợ bị Vương Lộc cảnh cáo nhưng chúng buông đủ lời bẩn thỉu mạt sát, nguyền rủa nô lệ. Nhiều nô lệ tức bầm gan tím ruột mà không làm gì được.
Hôm nay không ngoại lệ. Đốc công trên vách núi chỗ Đằng Nguyên là Vi Ân, Cổ Bính, Di Thái Ngụy và Cơ Lâu. Dù huynh đệ Điền Đông, Đằng Nguyên đã ra sức làm việc, không dám chậm trễ nhưng vẫn bị đánh tóe máu tay. Đằng Nguyên căm hận nhìn Vi Ân quất roi vun vút lên lưng Điền Vỹ Thái, mắt muốn lọt ra khỏi tròng.
Vi Ân thấy hắn trừng mắt, lập tức đổi mục tiêu, lao tới vung roi đánh Đằng Nguyên, miệng gào lớn:
- Súc sinh… Dám lườm gia gia ngươi. Đớp như lũ cẩu đớt c*t thì làm đi… làm nhanh lên. Nhìn cái gì mà nhìn… Ta đánh chết đám chó nhà ngươi cho đỡ tốn lương thực.
Vừa nói y vừa quật roi như mưa vào đầu, mặt, lưng, vai Đằng Nguyên. Hắn dùng tay che mặt và đầu, chìa lưng hứng đòn. Roi quất đến đâu toạc vải, bỏng rát lưng đến đó, máu tứa ra. Đằng Nguyên rít lên đau đớn. Hàn khí trong Không Đàm xoay tít, hắc vụ cuộn ào ào. Những tia hàn khí len lỏi trong từng thớ thịt tràn ra vây kín các vết roi quất, giảm bớt cơn đau.
Vi Ân quất mỏi tay mới dừng lại, nhổ nước bọt vào người Đằng Nguyên rồi bỏ đi.
Hắn từ từ đứng thẳng, miệng rít một tiếng, lưng áo nát tươm lộ da thịt đỏ au, máu thấm ướt đẫm hai lớp vải bố thô ráp. Các huynh đệ đau đáu nhìn hắn và Vi Ân, ai nấy nghiến răng nghiến lợi, hận ý ngập trời nhưng không dám rời vị trí, thậm chí không dám dừng tay. Khi Vi Ân lia mắt qua, tất cả đều phải cúi đầu kẻo ăn đòn.
Đằng Nguyên hít thở sâu, cảm nhận lưng nhức rần rật, mỗi cơn gió lạnh thổi qua cũng khiến hắn khốn khổ vì đau. Hàn khí ào ào chảy trong cơ thể, tập trung về các vết thương trên lưng, đầu tiên giảm đau, sau đó từ từ cầm máu rồi chữa thương. Bởi vì các vết roi chằng chịt, ngang dọc chéo, nhiều không đếm nổi nên hiệu quả rất chậm. Đằng Nguyên lảo đảo chống tay vào vách đá, thực sự không thể cử động ngay được.
— QUẢNG CÁO —
Cơ Lâu đứng khoanh tay nhìn, nhếch mép cười ác độc, cao giọng chọc Vi Ân:
- Nặng tay quá đấy Vi lão đệ. Không sợ bị Vương tổng quản bắt bù vào số đá cả ngày nay của hắn à? Đệ đánh hắn như vậy, giờ hắn gục xuống, đá ai đục đây?
- Hắn dám gục ta lập tức đánh chết. – Vi Ân tức tối gắt gỏng.
Cơ Lâu hừ lạnh, giấu sự bực bội trong ánh mắt thâm hiểm, quay người bỏ đi:
- Để xem… Hắn chết rồi, đá cũng không tự rụng ra được. Muốn nhàn hạ mà không muốn bớt miếng ăn, nghĩ đời đẹp quá nhỉ. Hán tử đầu đội trời chân đạp đất cớ gì so đo mấy miếng ăn như nữ nhân. Nhục!
Vi Ân trừng mắt nhìn theo, tức nghẹn họng nhưng không làm thế nào được, thở hồng hộc nghiến răng nghiến lợi, quay sang chửi rủa nô lệ.
Cơ Lâu đi về phía Cổ Bính, hai tên thì thầm to nhỏ, mắt liếc Vi Ân một cách coi thường, miệng nhếch lên đểu cáng. Vi Ân càng tức. Di Thái Ngụy đi tới vỗ vai Vi Ân, khuyên y bình tĩnh, vẻ mặt, ánh mắt đều làm ra biểu tình thiện chí nhưng có thực sự thiện chí hay không thì chẳng ai biết. Cai nô tên nào tên nấy tâm địa đen đúa, chỉ biết làm chuyện có lợi cho mình, gió chiều nào che chiều nấy… đủ mọi loại thành phần xấu xa tập họp một chỗ, phản bội, trở mặt với nhau nhanh như chớp.
Đằng Nguyên ban đầu còn nhìn ngó phe cánh của bọn này xem những tên nào thuộc hội nào nhưng sau đó thấy vô ích, tốn thời gian. Chúng ưa thì hợp, không ưa thì tan. Hôm nay trông có vẻ huynh đệ tình thâm, ngày mai đã có thể đứng ở một nhóm khác lén chửi sau lưng đối phương. Lũ lòng lang dạ sói làm gì có cái gọi là tình nghĩa.
Hắn mặc kệ đám cai nô, lần mò đến bên một tảng đá bằng, ngồi phịch xuống ôm vai, gục đầu, nhắm nghiền mắt. Hắn cảm nhận những chỗ tróc thịt trên lưng đang được hàn khí bao phủ, chỉ còn một nửa đau đớn nhưng vẫn đau đến rợn người. Tầng thứ nhất của Huyết Liên hiện tại đã mạnh đến cực hạn, không thể mạnh hơn được nữa. Thế này là tốt lắm rồi. Nếu muốn mạnh hơn, phải lên được tầng thứ hai.
Bất quá còn thiếu điều kiện mấu chốt để phá đỉnh tầng thứ nhất. Mà điều kiện này là gì thì Đằng Nguyên không thể nhớ được nên vẫn mắc kẹt. Tia hàn khí trong Không Đàm xoay tít thúc hắc vụ bốc ra ngùn ngụt tiếp sức cho hàn khí tụ tập ở lưng, khi đến cực hạn, nó ổn định tốc độ. Đằng Nguyên cảm nhận được có thứ gì đó hao hụt dần trong tà thể. Tuy nhiên hắn không biết đó là thứ gì, thấy nó không tổn hại đến xác phàm thì để mặc kệ. Dù sao Không Đàm cũng tự chữa thương rất hiệu quả mà không cần Đằng Nguyên phải khu động. Nó luôn có xu hướng giữ cho phàm thể lành lặn để bảo toàn mạng sống. — QUẢNG CÁO —
Giờ hắn yếu rớt mồng tơi, phải nằm gai nếm mật, nhịn nhục giữ mạng, nuốt xuống không biết bao nhiêu căm tức. Thật may vì có tầng thứ nhất của Huyết Liên chống đỡ, nếu không hắn đã sớm mất mạng. Một chút hao hụt trong tà thể để trị thương có là gì.
Đằng Nguyên ngồi cho đến khi cảm thấy đỡ đau đớn, từ từ đứng dậy ra làm tiếp.
Lưu Ngọc Lâm liếc đám cai nô đang đứng đằng xa, hạ giọng:
- Huynh đừng động mạnh, thương thế trông kinh khủng lắm đấy.
- Vẫn được.
Đằng Nguyên nghĩ không thể ngồi thêm nếu không sẽ bị đòn tiếp. Lũ cai nô cay cú kia đâu thể để hắn ăn no rồi không làm việc. Hắn cũng đã bớt đau, có thể từ tốn đục đá cùng mọi người, gõ được búa nào hay búa nấy.
Đám cai nô thấy Đằng Nguyên tiếp tục làm cũng không lườm nguýt về phía này nữa, leo dọc vách đá canh chừng các nhóm khác. Tuy nhiên chúng chẳng còn cơ hội ra tay vì nhóm nào cũng cắm đầu làm, ra sức quai búa, rút kinh nghiệm từ trận đòn của Đằng Nguyên.
Tiếng đục đá keng keng vang vọng đều đều khắp các vách đá trong gió tuyết tháng mười một.