Tam Luân

Chương 42: Ngựa quen đường cũ




Ngày hôm sau, lính cai nô thực sự để nô lệ lãnh hộ thức ăn cho những kẻ bị thương. Mặc dù vẫn là màn thầu khô và canh loãng nhưng ít ra có cái lót dạ còn hơn không. Đằng Nguyên giúp Đằng Tất ăn uống, đút cho mỗi nô lệ bị thương một thìa thuốc, cảm thấy tình trạng của hán tử họ Tống không ổn. Gã sốt từ đêm qua, hiện tại nóng bừng bừng như hòn lửa, mắt mờ đục, tay chân lạnh ngắt.

Các vết thương trên thân gã không nặng hơn Đằng Tất là bao nhưng khí lực ngày thường chẳng sánh bằng, hiện tại cầm cự không nổi. Tuy nhiên, Đằng Nguyên không dám cho gã uống thêm độc dược, sợ phản tác dụng. Trước bữa sáng Liễu Giác Tô đã kêu thân thể khó chịu, có cảm giác buồn nôn. Nô lệ bị đòn roi kinh khủng như thế chỗ nào dễ chịu cho được, thành ra mọi người cũng không để ý nhiều, chỉ Đằng Nguyên biết sự khó chịu có thể đến từ độc dược. Nhưng Liễu Giác Tô không nôn, vẫn ăn được, đầu óc tỉnh táo nên Đằng Nguyên đánh liều tiếp tục cho uống. Hắn tính toán sức chịu đựng của hán tử, mang chỗ độc dược còn lại đổ đi, chiều tối về hắn sẽ hái cái mới, đề phòng để lại độc dược thừa trong nhà gỗ, ai đó sợ chết bò tới uống thêm.

Chiều tối, cả bốn nô lệ bị đánh đều sốt bừng bừng. Đêm hôm đó, hán tử họ Tống bỏ mạng. Không chỉ gã, thêm bốn nô lệ bị đánh khác cũng chết trong đêm, được khiêng ra khỏi các nhà gỗ, để dồn vào một góc. Không khí ảm đạm bao trùm khu Hạ. Đám lính cai nô ác độc hả hê khiêng xác nô lệ đi vứt, cười khằng khặc đùa giỡn nhau nhưng không quên kiểm tra xem những nô lệ đó đã chết thật chưa. Nếu còn thoi thóp, chúng lập tức đâm cho mấy nhát, chết hẳn mới vứt đi. Các nô lệ định lợi dụng tình cảnh vứt xác để thoát thân bị đập tan hi vọng.

Ba ngày sau, Đằng Tất và Lưu Hoàng Du dứt cơn sốt, bắt đầu nhai được rễ cây. Liễu Giác Tô không may mắn như vậy, sốt không ngừng, thịt trên lưng bốc mùi rất khó ngửi.

Các nô lệ nghe nói Đằng Nguyên cho đám Lưu Hoàng Du uống thảo dược, chạy tới xin. Dù Đằng Nguyên nói thứ này có độc khiến nhiều người rụt tay nhưng vẫn có kẻ quá tuyệt vọng, cầu xin cho bằng được. Hắn đành phải chỉ cho bọn họ.

Một tuần sau vụ đào tẩu, chỉ còn lại sáu nô lệ sống sót, trong đó có ba người Đằng Tất, Lưu Hoàng Du và Liễu Giác Tô. Bất quá Liễu Giác Tô sốt cao liên tục hỏng đầu, ngơ ngơ ngẩn ngẩn như hài tử, bảo gì làm nấy, thường ngồi cười ngây ngô một mình.

Người chết rồi thì thôi, người bình phục mang lại hi vọng nhưng kẻ nửa điên nửa dại như Liễu Giác Tô khiến các huynh đệ đau lòng không dứt, hận ý tăng vọt. Đằng Nguyên dù lạnh lẽo vì Không Đàm sinh hàn khí ngày một mạnh, bất quá tim gan vẫn là máu thịt, bảo hắn không hận, không căm phẫn là nói láo. Hắn bắt đầu nghiêm túc cân nhắc thủ tiêu những tên lính cai nô tàn ác để báo thù, bất chấp việc đó sẽ gây nguy hiểm cho bản thân và các huynh đệ.

Đầu độc trên diện rộng thì khó, thủ tiêu từng tên nào khó gì.

Đằng Nguyên lặng lẽ quan sát, tháng mười đến, hắn chốt được mục tiêu đầu tiên – Cơ Lập, đường đệ của Cơ Lâu. Gã Cơ Lập này tính tình âm u, không phải kẻ tàn ác nhất trong đám lính cai nô nhưng một khi đã ra tay toàn đánh vào nơi hiểm hóc gây thương tích cực nặng, khó bình phục. Cơ Lập cũng không thường quát thét ra oai, đi đúng giờ làm đúng chức trách nhưng gã có một thói quen trí mạng bị Đằng Nguyên nhìn ra, đó là phương diện sinh lý rất mạnh.

Ba ngày một lần, Cơ Lập rời khỏi nhà gỗ của cai nô, lẳng lặng vào rừng tự chơi với ngũ chỉ cô nương. Mỗi lần đều tốn khoảng hai khắc, có thể lâu hơn. Ma xui quỷ khiến Đằng Nguyên và đám hán tử cùng nhà gỗ ra ngoài giải quyết nỗi buồn ban đêm đã thấy vài lượt, kể cho nhau nghe. Đằng Nguyên vì thế nắm được thói quen này, quyết định rình rập để xuống tay. — QUẢNG CÁO —

Một đêm không trăng đầu tháng mười, Đằng Nguyên ra ngoài đi vệ sinh theo thói quen nhưng không lập tức trở về mà nấp trong rừng chờ đợi. Hắn tính toán hôm nay Cơ Lập sẽ vào rừng tự xử, thời gian không sai biệt lắm so với thói quen thức giấc giải quyết nỗi sầu của đám Đằng Nguyên. Nếu may mắn, hắn sẽ ộp được tên khốn này, trút xuống mối hận đòn roi và sự bất lực sau hơn ba tháng nô dịch khổ sai trong mỏ đá.

Chờ khoảng một khắc, Đằng Nguyên nghe được âm thanh sột soạt từ xa vọng lại. Có người đang tiến tới.



Hắn nấp sau một thân cây lớn, căng mắt nhìn.

Tuy nhiên hắn lấy làm thất vọng khi nhận ra kẻ đó không phải Cơ Lập, chỉ là một nô lệ ra ngoài giải quyết công chuyện, xích sắt dưới chân còn kêu leng keng. Hắn tiếp tục chờ, suy nghĩ liệu mình đi lâu như vậy đám lính tuần tra có để ý không. Khi hắn vào rừng, lều gác có ba tên lính đang chụm đầu chơi bài gỗ. Có thể chúng đã trông thấy Đằng Nguyên…

Bởi vì không yên tâm, Đằng Nguyên chờ cho nô lệ kia xong chuyện bỏ đi, rời khỏi chỗ nấp lặng lẽ ra khỏi rừng.

Có điều, số Cơ Lập đã tận.

Khi Đằng Nguyên chỉ còn cách bìa rừng mấy trượng, hắn trông thấy Cơ Lập đang vội vã đi vào rừng.

Đằng Nguyên dừng lại, nhẹ nhàng lách người núp sau một cây lớn, căng mắt nhìn trong bóng tối xác định xem đó có thực sự là Cơ Lập không. Tuy nhiên khi tên kia đi sâu vào rừng, Đằng Nguyên chợt nhận ra mình đã quá ngu ngốc, tự cười thầm. Dù có phải Cơ Lập hay không, tên đó cũng là lính cai nô. Nô lệ đều trọc đầu, bị xích sắt còng chân, mỗi bước đi đều phát ra tiếng còn những kẻ tóc dài, đi lại không có âm thanh leng keng phụ hoạ chắc chắn là lính cai nô. Mà đã là lính cai nô, kẻ nào cũng đáng chết như kẻ nào.

— QUẢNG CÁO —

Đằng Nguyên chưa từng thấy tên lính cai nô nào được coi là nhân đạo, có chút lòng trắc ẩn ở khu Hạ. Chúng đều đánh người thành quen, lòng dạ sắt đá, tâm tính ác độc. Giết một tên bớt một tên.

Nghĩ vậy, Đằng Nguyên rời chỗ nấp, nhón chân đi theo tên lính cai nô.

Tên lính đạp lá và cành khô loạt soạt, gấp rút tới địa phương dường như quen thuộc, tụt quần ngồi xuống giải quyết nỗi sầu. Đằng Nguyên nhẹ nhàng tiếp cận, có điều xích sắt dưới chân rất khó để không gây ra tiếng động. Khi Đằng Nguyên tới gần, tên lính cai nô nghe được âm thanh keng keng nho nhỏ, quay đầu lại, quát khẽ:

- Chỗ này có người.



- A…

Đằng Nguyên làm bộ giật mình, xoay người đổi hướng đi qua chỗ khác. Giọng này đúng là của Cơ Lập, có điều hôm nay gã không tự xử mà ra để đi cầu.

Tên lính cai nô yên tâm tiếp tục giải quyết.

Đằng Nguyên vờ vịt đi chỗ khác, thực chất rút ngắn khoảng cách. Tên Cơ Lập này khá chủ quan, điềm nhiên xử lý xong kéo quần đứng dậy. Bất quá, số trời đã định.

Đằng Nguyên nhảy khỏi chỗ nấp, xích sắt khua leng keng dưới chân khiến Cơ Lập giật mình, quay đầu lại. Đằng Nguyên áp sát phía sau, chụp lấy đầu Cơ Lập, vận sức. Một tiếng rắc rợn người vang lên, cái đầu quay đúng một vòng, thân thể Cơ Lập lung lay, mắt trợn ngược, miệng há hốc không phát ra thanh âm, từ từ đổ vật xuống. — QUẢNG CÁO —

Phàm nhân, gãy cổ còn sống được sao?

Đằng Nguyên nhếch mép cười lạnh đứng nhìn một hồi rồi nắm thắt lưng, nhấc thi thể lên đi sâu vào rừng, ném xuống một cái hố tự nhiên, gạt lá khô lấp lại. Tà thể của hắn khiến tử thi không thối rữa, còn lâu đám lính cai nô và các nô lệ mới tìm ra.

Mà kể cả ngày mai bọn chúng tìm được cũng chẳng biết kẻ nào là hung thủ.

Đằng Nguyên nhanh chóng quay lại bìa rừng, nhìn trước ngó sau. May cho hắn, ba tên lính cai nô trong lều canh đã ngừng đánh bài, đi tuần quanh khu. Hắn lội qua chỗ suối cạn, lê xích sắt leng keng trở lại nhà gỗ mà chẳng một kẻ nào nhìn thấy.

Đối với những vụ sát hại, Đằng Nguyên luôn thực hiện thuận lợi hơn khi làm việc nhân nghĩa.

Mỉa mai thật!

Hắn trở lại nhà gỗ, nằm xuống lập tức ngủ không vẫy tai, mặc kệ có huynh đệ nào biết hắn đi rất lâu hay không.