Mũi tên khiến vai phải hắn đau nhức kinh khủng, liếc về phía sau thấy hai chiến mã nữa sắp đuổi tới nơi, Đằng Nguyên nắm đuôi tên, đẩy mũi tên về phía trước.
Đầu tên đã thò ra, bị hắn đẩy thì xuyên qua, lộ hẳn phần mũi bọc thép ra ngoài. Hắn lấy chủy thủ bên hông chém đứt đuôi tên, nắm mũi tên rút phắt khỏi người, rít lên vì đau. Máu lập tức tuôn ra.
Một kỵ binh khác đã đuổi tới nơi. Sẵn dưới chân có một cành cây khô to nằm lăn lóc, Đằng Nguyên vơ lấy quay ngược lại, nhảy lên vụt cật lực vào kỵ binh. Tên này cầm trường mâu, đang định đâm Đằng Nguyên từ phía sau thì bị phản kích, lóng ngóng đỡ không kịp, bị quật thẳng vào cánh tay phải. Nó ré lên một tiếng, ngã ngựa, lăn xuống vệ cỏ. Tên thứ hai lao tới xỉa thương vào ngực Đằng Nguyên. Hắn né trong tích tắc, bị mũi thương sượt một đường dài trên ngực. Hắn túm luôn lấy thương, thuận thế quật tên thứ hai khỏi ngựa.
Tên kỵ binh thứ nhất lồm cồm bò dậy, đâm mâu loạn xạ, thế công như vũ bão ép Đằng Nguyên nhảy lùi về phía sau. Hắn ném chủy thủ ra, đối phương né được. Tên thứ hai ngã nặng hơn, ôm cánh tay phải, vật vã không dậy được. May cho Đằng Nguyên vì không cần một chọi hai. Hắn vừa tránh mâu vừa lợi dụng tư thế, vơ một nắm đất ném về phía tên kỵ binh. Y nhảy lùi lại tránh, Đằng Nguyên đạp chân nhào tới, nắm cán mâu.
Tên này lập tức buông mâu vì đã thấy đồng bọn bị Đằng Nguyên quật ngã ngựa, y tuốt kiếm bên hông lao tới cận chiến. Hai bên giằng co một hồi, Đằng Nguyên rơi vào thế hạ phong vì vết thương trên ngực và vai chảy máu ròng ròng, đau đến tê dại tay. Tên kỵ binh không giết được Đằng Nguyên ngay, tức tối trổ hết ngón nghề, bức hắn lùi về phía sau. Đằng Nguyên chém sượt qua sườn y, đụng phải giáp, phản lực truyền ngược lại rìu khiến tay hắn ê ẩm.
Một tiếng hét thảm thiết vang lên trong thôn khiến Đằng Nguyên chấn động, liếc mắt về phía đó. Hắn có thể nhận ra thanh âm này là của Mộc thẩm. Kế đó tiếng Mộc đại thúc gầm lên phẫn uất. Hắn đang ở gần nhà lắm rồi, chỉ còn một đoạn nữa thôi…
Sát khí loé lên trong mắt Đằng Nguyên, phàm thể nửa nóng nửa lạnh, sự căm hận khiến hắn vung rìu nhanh hơn, bổ lia lịa, hận không thể một chiêu đoạt mạng tên lính Vạn Tư quốc khốn kiếp. Từng giây từng phút hắn giằng co ở đây, binh lính sục sạo trong thôn lại giết thêm cả tá người. Mục Nhan và hai hài tử có biết trốn đi không?
Đằng Nguyên gầm một tiếng, căm phẫn vung rìu bổ thẳng xuống, nhắm đầu kẻ địch mà đánh. Y bị sự hung hãn của hắn dọa sợ, lùi lại tránh. Đằng Nguyên chỉ chờ có thế, trở lưỡi rìu, tiến nửa bước chém thốc từ dưới lên.
- Á…
Tên kỵ binh hét một tiếng thất thanh, cằm bị chẻ làm đôi, ngã ngửa ra sau. Đằng Nguyên gầm một tiếng đắc thắng, bổ một rìu vào giữa ngực kẻ địch. Tiếng xương sườn gãy rắc rắc bên dưới giáp ngực, máu ộc ra từ miệng tên lính.
Tên thứ hai ngã dưới đất kinh hãi, lồm cồm bò dậy bỏ chạy. Đằng Nguyên vơ cây mâu vung tay phi xuyên qua lưng tên đó. Nó gục xuống.
Hắn không dám chậm trễ nửa khắc, vội vã chạy vòng về phía cuối thôn. Một đường không còn bị kẻ nào truy đuổi nhưng đám kỵ binh đã trông thấy hắn, chỉ trỏ cho nhau. Đằng Nguyên gấp đến cuồng chân, nào có tâm trạng để ý động tính của lũ súc vật này, nhanh chóng chạy về nhà.
Đường đất trong thôn đầy máu, gần tường trạch viện của hắn, xác hài tử, phụ nhân Mộc gia, Tống gia, Hoành gia… nằm la liệt đủ mọi tư thế. Đằng Nguyên kinh hãi khi thấy cửa trạch viện đã bị đá bung, một cánh nằm trên đất, cánh còn lại cọt kẹt sắp rớt xuống. Hắn lao vào, gào lớn:
- Mục Nhan… Mục Nhan…
Phía sau, tiếng vó ngựa, tiếng chân rầm rập vang lên. Đằng Nguyên không quan tâm, xông vào sân, sững lại.
Đập vào mắt hắn là một cảnh tượng hãi hùng.
— QUẢNG CÁO —
Thanh âm xung quanh biến mất, thời gian như ngừng trôi. Đằng Nguyên há hốc mồm, trợn mắt nhìn trừng trừng thân thể đầy máu của Mục Nhan nằm vắt ngang bậc cửa. Trên sàn phòng, tiểu Hoa nằm ngửa, mắt mở lớn vô hồn, thân đã đứt rời làm hai. Tiểu Trúc nằm úp mặt xuống vũng máu dưới chân Mục Nhan.
Màu đỏ chói lọi như muốn đâm mù mắt hắn.
Đằng Nguyên gào lên:
- Mục Nhan…
Hắn lao tới cửa phòng, nhìn thảm trạng của thê nhi, tay đưa ra nhưng không dám đụng vào, cúi xuống dùng hai ngón tay thăm dò hơi thở.
Mục Nhan đã tắt thở.
Đằng Nguyên không tin, ấn tay vào cổ Mục Nhan muốn dò mạch. Máu ộc ra từ vết chém ngang cổ khiến hắn thảng thốt rụt tay lại.
Nàng chết rồi.
Thê tử của hắn, nhi tử của hắn… Đều bỏ mạng?
Đằng Nguyên run lên từng cơn, hàn khí từ đan điền toả ra như muốn đẩy lùi cỗ hoả khí đang bốc ngùn ngụt trong ngực.
Mấy vạn năm đơn độc, đoạt xá tên phàm phu tục tử này, vô tình cướp được gia quyến cho riêng mình. Lần đầu tiên hắn có thê tử, hài tử, có cuộc sống phàm nhân viên mãn. Chẳng lẽ cứ như vậy mất đi?
Tại sao tai hoạ không chừa người nhà hắn ra? Tại sao đại họa này giáng xuống Tụ Sơn thôn? Ông trời muốn tuyệt đường sống của hắn?
- Không…
Đằng Nguyên gầm lên phẫn nộ, hoả khí bùng phát áp chế hàn khí, luân chuyển toàn thân khiến đầu óc hắn chẳng còn tỉnh táo. Màn sương trắng đục bao phủ tâm trí rút lui xa dần như muốn tránh khỏi hoả khí. Đằng Nguyên điên cuồng đứng dậy, chạy vào kho lấy cây rìu còn lại.
Kỵ binh đã vây quanh cửa trạch viện, bộ binh rầm rập chạy vào, tên nào tên nấy tuốt kiếm sáng loáng, đứng chặt trong sân. Đằng Nguyên hai tay hai cây rìu, nhào từ trong kho ra. Mắt hắn đỏ ngầu như thú dữ, cơ bắp gồng lên, toàn thân toả sát khí người sống chớ tới gần.
— QUẢNG CÁO —
Hắn từ từ bước về phía đám lính đang dàn hàng trong sân. Nhiều kẻ bị khí thế của hắn dọa sợ, bất giác lùi lại. Trong đầu hắn hiện tại chỉ còn hai chữ “báo thù” không có gì khác. Hắn phải giết hết lũ súc vật này, dù có chôn thây nơi đây cũng chẳng màng.
Một tên tướng Vạn Tư quốc thân mặc giáp trắng, trán đeo giáp bạc tinh xảo có một chữ Hàm khảm nổi bên trên đủng đỉnh thúc ngựa đi tới. Kỵ binh lùi hết lại nhường chỗ. Tên tướng đứng giữa cửa trạch viện nhìn vào trong, đôi mắt phượng lạnh lẽo chiếu thẳng vào Đằng Nguyên. Diện mạo y mi thanh mục tú, da trắng môi đỏ, nhưng biểu tình lãnh khốc, ngạo mạn, tư thế oai phong lẫm liệt.
Y cưỡi hắc mã đầu và thân bọc giáp kín mít, lưng y đeo loan đao vỏ bạc khảm hồng ngọc, tóc tết hai bên, buông xõa phía sau.
Y trợn mắt, cất giọng trầm đục, ngữ khí bất cần, khoé miệng nhếch lên tà ác:
- Bắt hắn lại. Không được giải thoát…
[Hàm Tang: 25 tuổi, tướng thống lĩnh Bạch Đà quân của thành Huỳnh Tương – Vạn Tư quốc.]
Đám lính tái mặt không dám lùi thêm nửa bước. Đằng Nguyên hai tay xoay rìu, nộ khí công tâm, hét lớn một tiếng lao vào chém giết. Lính Vạn Tư quốc quây hắn lại, xỉa kiếm tới nhưng không đám dâm vào chỗ yếu hại vì đã được lệnh bắt sống, thành ra Đằng Nguyên hung hãn tả xung hữu đột, chém chết một đám lâu nhâu.
Dù lửa hận điên cuồng, đầu óc không tỉnh táo hắn vẫn nhận ra bộ binh kém xa kỵ binh, nếu xếp hàng một chọi một, lũ này chỉ đáng làm bia thịt mài rìu cho hắn. Hai lưỡi rìu vì thế mà vung lên loang loáng, những vết thương trên thân bớt đau đớn, Đằng Nguyên càng đánh càng hăng, máu kẻ địch nhuộm đỏ y phục. Hắn tâm tâm niệm niệm phải giết thật nhiều, phải báo thù…
Hàm Tang ngồi trên ngựa xem, mắt mở lớn bệnh hoạn, miệng cười khằng khặc thích thú.
Phó tướng của y là một tên râu quai nón, thúc ngựa tới gần, nhíu mày nhắc nhở:
- Tướng quân… Tên này quá nguy hiểm. Hay là giết đi…
- Không được. – Hàm Tang trừng mắt rít lên. – Sống là đày đọa, chết là giải thoát. Càng những tên như thế càng phải giữ lại mạng. Để hắn nếm mùi nhân gian khổ ải sống không bằng chết… Kẻ nào giết hắn ta phanh thây kẻ đó.
Một tiểu tướng phía sau ôm quyền, cúi đầu:
- Tướng quân, binh lính của ta bị hắn giết dễ như trở bàn tay. Hay để tiểu nhân…
- Một nông phu thô lỗ mà cũng không đánh lại được, chết đáng lắm. Đỡ tốn quân lương. – Hàm Tang quát một tiếng.
— QUẢNG CÁO —
Kỵ binh kinh sợ nhìn nhau, phó tướng và tiểu tướng đều thúc ngựa lui xuống, không dám can ngăn.
Chúng nói câu nào, Đằng Nguyên nghe thấy cả.
Thì ra…
Hắn điên cuồng chém giết bất chấp thân thể đã đầy vết thương, máu chảy đầm đìa.
Tên tướng quân khốn kiếp nghĩ sống là đày đọa, chết là giải thoát nên giết sạch không chừa ai, kể cả hài tử, phụ nhân? Chỉ bắt tráng đinh làm nô lệ, đày đọa họ?
Quân đội Vạn Tư quốc tự coi mình là thần tiên giáng thế, có quyền định đoạt sinh tử của bá tánh? Ai khiến chúng giải thoát cho những người đang sống rất khoái hoạt, hiền lương, chẳng bao giờ hại đến người khác? Họ đâu có coi nhân sinh là đày đọa, đâu hề muốn chết.
Ngụy biện, dối trá!
Đây là tội ác, là hành động của súc sinh…
Đằng Nguyên hét lên, chém đứt cổ một tên lính sợ sệt và chần chừ. Đã thế hắn giải thoát cho lính Vạn Tư quốc, để xem tên tướng quân kia có dám không giết hắn không.
Hắn vừa nghĩ tới đó, từ cổng trạch viện, một toán lính khác cầm thương xông vào. Chúng trở đầu thương, dùng như gậy vụt tới tấp vào đầu vào mặt Đằng Nguyên khiến hắn tối tăm mặt mũi, vất vả chống cự. Hắn bị ép lui về phía sau, chống chọi trong vô vọng vì địch nhân quá đông.
Lúc này hắn chẳng còn đủ tỉnh táo để nhận ra mình có thể phá vòng vây xông ra, cướp ngựa chạy trốn vào rừng. Máu sôi sùng sục trong người, sự căm hận và đau đớn khiến Đằng Nguyên nhất nhất đánh đến chết, đánh để chết, muốn giết càng nhiều địch càng tốt.
Đột nhiên, một vật nặng đập vào gáy Đằng Nguyên, trước mắt hắn tối đen, thân thể gục xuống.
Hàm Tang cười khúc khích quỷ dị như kẻ thần kinh, chỉ roi ngựa vào Đằng Nguyên:
- Trói lại, giữ cho hắn sống. Kẻ nào dám hạ độc thủ, lập tức lăng trì.