Đi một mình khác hoàn toàn với việc cõng một người trưởng thành trên lưng. Mồ hôi Đằng Nguyên đổ như tắm, cước bộ nhanh dần nhưng cảm thấy mình vẫn rất chậm, sợ sói đuổi tới. Mình hắn đối đầu với sói núi cũng chẳng sợ nhưng Lưu Ngọc Lâm đuối sức, mất nhiều máu, đang từ từ xỉu đi trên lưng hắn, nếu bị hai con sói quây, e rằng Đằng Nguyên bỏ mạng tại đây.
Hắn luyện tập với vật tĩnh suốt ba tháng nay, giờ thực chiến lần đầu với sói núi, không tự tin vào thân thủ của mình. Con sói kia bị thương như thế mà còn nhanh kinh khủng, nếu con khác không bị thương tìm đến thì không thể tưởng tượng nổi.
Đằng Nguyên chạy như điên sang đến quả núi thứ hai mới bớt gấp một chút vì bọn sói thường không sang đến đây. Tuy nhiên hắn không dám nghỉ, đi chậm một đoạn rồi tiếp tục chạy.
Xế chiều, Đằng Nguyên ra được khỏi núi, lao xuống triền dốc hét gọi mấy bóng người thấp thoáng dưới chân núi.
Có hai hán tử, một phụ nhân đi nhặt củi chuẩn bị về, thấy Đằng Nguyên cõng Lưu Ngọc Lâm bất tỉnh, máu me be bét xuống núi thì hoảng hồn vứt cả củi lẫn gùi chạy ngược lên đỡ.
Đằng Nguyên giao Lưu Ngọc Lâm cho hai hán tử kia, gấp gáp quay ngược lại:
- Ta quay lại tìm Điền Đông, hai đệ mau mau đưa Lưu đệ tới đại phu. Đừng có vào núi nộp mạng, sói ra gần tới đây rồi.
- Được. Cẩn thận.
- Đằng Nguyên ca, hay đệ đi với huynh...
- Không được. – Đằng Nguyên quát một câu, quay đầu chạy như điên trở lại.
Hắn không đi tìm Điền Đông mà quay lại nhặt gùi đựng dị thảo của mình. Hắn có linh cảm nếu không mang dị thảo về trồng, tưới nước đàng hoàng, để ở chỗ râm mát, ngày mai nó sẽ chết.
Cái gùi treo ở tận chân quả núi thứ ba, nếu không nhanh, trời sập tối, Đằng Nguyên sẽ nguy to.
Hắn guồng chân chạy như điên, theo trí nhớ vượt qua hai quả núi, hướng tới chân quả núi thứ ba.
Hoàng hôn buông xuống, tán cây che khuất hết ánh sáng, khoảng rừng dưới chân núi còn tối nhanh hơn. Đằng Nguyên nắm chặt rìu trong tay, cứ cắm đầu chạy về phía trước.
Dị thảo của hắn, bạc không là bạc.
Nếu y quán trên trấn không biết loại này, hắn sẽ mang tới Hồi thành bán. Hắn nghĩ dị thảo kia không dưới hai trăm lượng mặc dù không biết tác dụng của nó là gì.
Biết thế lúc đó đừng đào vội, sáng mai thong thả quay lại đào có phải tốt không.
— QUẢNG CÁO —
Đằng Nguyên cắm đầu cắm cổ chạy. Khi tới gần quả núi thứ ba, hắn kinh hãi khi nghe tiếng sói tru ở ngay chân núi, nơi mà hắn định chạy tới đồng thời có tiếng gầm lớn tức giận.
Điền Đông.
Đằng Nguyên hét một tiếng xem có phải không, lập tức có tiếng hét đáp trả, hắn vội vã ba chân bốn cẳng lao tới tương trợ.
Tuy nhiên khoảng cách quá xa, khi Đằng Nguyên chạy tới gần chỗ Điền Đông, trận chiến đã đi đến hồi kết.
Điền Đông hai tay hai thanh đao sáng loáng, chém chết hai con sói, đang hung hãn quần thảo với con thứ ba. Đằng Nguyên bị máu me tanh tưởi hun cho nhức mũi, lao tới vung rìu tương trợ. Con sói đã bị chém thương khắp người, nhắm đấu không lại, hoảng hồn co giò bỏ chạy.
Đằng Nguyên vung tay phóng cây rìu ra bổ vào sống lưng con sói. Điền Đông hưng phấn gầm lên, nhào theo chém lia lịa vào bụng, vào đầu nó. Con sói nhanh chóng ngã vật xuống, máu phun tung tóe.
Điền Đông đứng thở hồng hộc, toét miệng cười với Đằng Nguyên, khuôn mặt dính đầy máu, hai mắt gã sáng quắc lên trông rất kinh dị.
Đằng Nguyên chạy tới nhặt rìu, vừa thở vừa nói:
- Điền ca, ta quay lại lấy gùi...
- A... Gùi ở ngay bên kia. Ta theo dấu máu của Lưu Ngọc Lâm chạy trở về, thấy có một cái gùi treo trên cành cây, đoán chắc có người cứu Lưu Ngọc Lâm rồi. Thì ra đúng thật. Ha ha... Đệ đi đi, ta lột da mấy con sói này, chúng ta chia nhau.
Đằng Nguyên kinh ngạc:
- Không sợ lũ khác kéo tới sao?
- Ở đâu ra mà lắm như vậy? Chỉ có mấy con này thôi.
Đằng Nguyên bán tín bán nghi nhưng không có thời gian đôi co, vội vã đi về phía Điền Đông chỉ để tìm gùi.
Hắn không quen lần mò trong rừng tối, mãi mới thấy chỗ mình treo gùi, mừng như điên nhấc xuống kiểm tra dị thảo rồi đeo lên lưng quay trở lại giúp Điền Đông lột da sói.
Điền Đông quen tay hay việc, thoắt cái đã lột xong da, chất hết vào gùi của mình, cười ha ha dẫn Đằng Nguyên quay trở về:
— QUẢNG CÁO —
- Lão đệ, lần này lạc mất Lưu Ngọc Lâm nhưng thu hoạch khá lắm. Được bốn tấm gia sói tất cả. Hồi nãy ta lột một con, bỏ phí một con lão đệ và Lưu Ngọc Lâm đánh chết vì bị đuổi gắt quá. Trở về bán ta sẽ chia cho đệ một phần tiền. À, Lưu Ngọc Lâm không sao chứ?
Giờ mới hỏi tới an nguy của đồng đội à?
Đằng Nguyên cười nhẹ:
- Lưu đệ bị thương ở tay trái, khá nặng. Ta đang cõng về thì đệ ấy ngất xỉu mất, ra khỏi núi ta liền giao cho hai hán tử trong thôn mang đệ ấy tới đại phu. Lão huynh, sao hai huynh đệ các người lạc nhau vậy?
- Vì sói chứ gì. – Điền Đông cười khà khà. – Phải nhử chúng tới, lùa vào bẫy. Có điều bọn chúng tinh ranh, nhử không được, còn lạc nhau. May mà không bỏ mạng.
- Lão huynh võ nghệ cao cường, một mình chọi ba con sói núi, thật khiến ta mở mang tầm mắt. – Đằng Nguyên trầm trồ.
Điền Đông phá lên cười:
- Quá khen.
Điền Đông đi băng băng bất chấp trời đã sập tối, Đằng Nguyên chẳng nhìn thấy gì. Hắn bước theo bước chân Điền Đông, an toàn ra khỏi núi.
Tuy nhiên, khi xuống đến gần chân núi, Đằng Nguyên choáng váng cả mặt mày, hụt hơi, dừng lại thở hồng hộc. Điền Đông cứ đi băng băng phía trước, không hề hay biết, vừa đi vừa kể chuyện săn thú, hứng khởi bừng bừng vì hôm nay thu hoạch tốt.
Đằng Nguyên ngại mất mặt, ngồi thụp xuống nghỉ, mồ hôi đổ ròng ròng, mắt hoa lên.
Điền Đông đi một đoạn xa, không thấy Đằng Nguyên đáp lời mới quay lại, ngơ ngác vì chẳng thấy người đâu, gọi lớn:
- Đằng lão đệ...
- Đệ ở đây. – Đằng Nguyên hô lên, giơ cao tay. – Huynh về trước đi, đệ giải quyết đại sự xong sẽ chạy theo. Đột nhiên buồn quá...
Điền Đông phá lên cười sang sảng:
- Vậy ta về trước đây, đệ theo sau nhé. Ta qua nhà đại phu xem Lưu Ngọc Lâm thương thế ra sao.
— QUẢNG CÁO —
- Được.
Đằng Nguyên đáp xong cũng chẳng còn tí sức nào, bỏ gùi nằm vật ra cỏ thở hồng hộc.
Hắn cõng Lưu Ngọc Lâm chạy trối chết trở về rồi chạy ngược lại lấy gùi, qua qua lại lại bốn lần chỉ trong buổi chiều, bảo sao không mệt lả. Thật mất mặt quá!
Đằng Nguyên vỗ vỗ cái gùi bên cạnh, nằm nhìn lên trời, hai mắt díu lại.
Hắn thiếp đi một lát, cho đến khi nghe thấy tiếng phụ nhân hét thất thanh gần đó mới choàng tỉnh lại.
Trăng đã lên, chân núi mờ mờ ảo ảo, ánh trăng bàng bạc soi không tỏ hai bóng người đang rượt đuổi cách Đằng Nguyên không xa. Có một ngọn đèn rơi dưới đất đang leo lét chực tắt.
- Á... Không... Cút đi...
Bóng hán tử to lớn phía sau chồm tới xô ngã phụ nhân xuống cỏ, đè lên trên khiến nàng ta hét lên thất thanh. Đằng Nguyên vừa kinh hãi vừa tức giận khi nhận ra đó là thanh âm của Mục Nhan. Hắn chồm dậy vơ lấy rìu, lao về phía hai người kia.
- Không... Dâm tặc... Khốn kiếp...
Mục Nhan kinh hãi giãy giụa, gào thét, đạp lung tung lên tên dâm tặc. Y đè nghiến nàng xuống, cười khằng khặc, xé toạc y phục trên người nàng.
Đằng Nguyên lao tới, nộ khí bốc ngùn ngụt trong người, mắt tóe lửa, không cần biết tên dâm tặc đang muốn cướp sắc thê tử hắn là kẻ nào, vung rìu bổ xuống.
- Á...
- Á...
Hai tiếng hét thất thanh vang lên một trước một sau, tên dâm tặc bị rìu bổ thẳng xuống đầu, ngừng động tác. Mục Nhan thở hồng hộc trợn mắt nhìn, bị máu phun tung tóe khắp mặt và y phục, sau đó hết nhìn Đằng Nguyên đến tên kia, lắp bắp:
- Tướng... tướng công...