Tam Luân

Chương 12: Anh hùng thất thế




Đằng Nguyên cõng một ít Lục Tất thảo lên y quán bán, tiện thể thăm dò tin tức về vụ mình cướp bạc của Nhậm Kha. Có điều, khi ngồi trong trà lâu nghe thực khách nghị luận, Đằng Nguyên sửng sốt.

Bàn bên cạnh có hai hán tử và một học trò, bàn tán ầm ĩ một cách kích động:

- Ta nghe nói vụ án đó Trưởng trấn đích thân ra mặt điều tra nhưng không thu được kết quả. Xác khô quắt lại, bạc và đồ có giá trị trên người bị cướp đi hết, vô cùng quỷ dị.

- Sau đó còn nghe nói phát hiện nhẫn ngọc của Nhậm Kha bị bán cho tiệm ngọc trong trấn, nhưng lão bản nói không nhớ ai bán vì lúc đó rất đông khách.

- Đánh cướp mà chết cũng không có gì lạ nhưng sao xác lại khô?

- Không biết vì sao xác khô quắt lại như bị quỷ hút dương khí, không thối rữa, không bốc mùi cho nên mãi bốn ngày sau khi Nhậm gia báo Nhậm Kha mất tích, quan binh mới tìm ra người.

- Nghe đâu lúc tìm thấy còn không biết đó là họ Nhậm kia cơ mà. Khô lại như lão đầu, nếu không dựa vào y phục thì chịu chết.

Đằng Nguyên nhìn sang, mở to mắt hóng chuyện.

Các bàn khác nghe nói cũng thì thầm to nhỏ, tò mò lắng nghe.

Nhậm Kha chết?

Xác khô lại?

Ngọc trên người còn bị kẻ khác cướp hết trong khi Đằng Nguyên chỉ cướp mỗi bạc?

Cú đập đó của hắn làm sao gây chết người được. Nếu là gậy hắn chuẩn bị để luyện tập trên núi thì có khả năng một cú đoạt mạng nhưng đó chỉ là cành cây khô nhặt ven đường. Cành đó khá nhẹ, nếu hắn dùng ít lực, Nhậm Kha sẽ không bất tỉnh nên buộc phải dồn sức một chút. Tuy nhiên Nhậm Kha là hán tử khỏe mạnh, có phải lão – phụ - ấu nhi đâu mà bảo đập nhẹ một cái lăn quay ra chết. — QUẢNG CÁO —

Hay là có kẻ trông thấy Đằng Nguyên ra tay, nấp một chỗ rình mò rồi ăn hôi, thuổng hết ngọc ngà trên người Nhậm Kha mang bán?

Nhẫn ngọc, ngọc bội bán rẻ cũng phải mấy trăm lượng bạc, đời có bao nhiêu kẻ lạnh lùng và tiết chế được lòng tham như Đằng Nguyên, bỏ qua rắc rối để đổi lấy bí mật. Khẳng định lũ thảo khấu vớ vẩn nhìn thấy Nhậm Kha ngất nằm đó, nảy sinh sát tâm giết người đoạt ngọc. Nhưng thủ đoạn gì lại khiến cho xác khô quắt?

Tà môn sao?



Vậy kẻ tà đạo kia đã thấy nhân dạng Đằng Nguyên chưa?

Hắn nhíu mày, nâng chén trà lên nhưng quên không uống, trầm ngâm suy nghĩ hồi lâu.

Dân chúng cũng chẳng biết nhiều, đồn đại linh tinh. Kẻ nói rằng yêu ma quỷ quái lộng hành, kẻ lại bảo tà môn đi qua trấn đánh cướp để lấy lộ phí. Loạn thất bát tao không biết đâu là thật.

Đằng Nguyên cõng gùi trở về, vừa đi vừa suy nghĩ.

Về gần đến nhà, hắn nghĩ thông, rút ra hai khả năng.

Thứ nhất, hắn đã bị bắt gặp. Tên đến sau luyện tà công, giết Nhậm Kha sau khi hắn bỏ đi, cướp nốt ngọc trên người gã rồi mang bán nhưng khiến lão bản của tiệm ngọc không thể nhớ nổi mặt y, thành công thoát tội. Vì có tà công, tên đó không sợ gì, ngang nhiên bán ngọc luôn trong trấn không mang đi nơi khác.

Nếu trường hợp này xảy ra, Đằng Nguyên nguy to, có khi còn liên lụy đến thê nhi trong nhà vì đối phương núp trong bóng tối, hắn ở ngoài sáng; đối phương có công phu tà môn, hắn không phải đối thủ. Nếu kẻ đó dùng chuyện này để đe dọa hắn, Đằng Nguyên sẽ ăn mệt.

Thứ hai, kẻ đến sau chỉ là thảo tặc thông thường, vô tình nhìn thấy Nhậm Kha đã chết trong bụi rậm thì soát xác cướp ngọc rồi mang đi bán ngay. Hành vi bán đồ ăn cướp tại tiệm ngọc trong trấn chứng tỏ tên thảo tặc này không có nhiều kinh nghiệm đánh cướp hoặc là người nơi khác.

Nếu trường hợp này xảy ra, cái xác khô quắt của Nhậm Kha là do Đằng Nguyên mà ra. Hắn đã quá mạnh tay khiến Nhậm Kha chết tại chỗ, vì lý do nào đó xác khô lại như lão nhân tạo nên hiện trạng quỷ dị. — QUẢNG CÁO —

Đằng Nguyên không biết trường hợp nào có khả năng cao hơn, hay trong vụ án mạng này còn gì khuất tất. Hắn có thê tử, hài tử bên người, không thích trường hợp thứ nhất xảy ra. Còn nếu muốn xác nhận xem người chết có phải do hắn mà khô quắt không, chỉ cần giết một người khác là được.

Chốn thôn quê không có đám sát nhân cuồng loạn, nếu không Đằng Nguyên cũng muốn thử một phen.

Đằng Nguyên tập luyện điên cuồng trên núi, ngày ngày đả tọa nửa canh giờ, hi vọng đan điền nảy sinh chút linh khí. Mặc dù hắn chẳng thấy gì nhưng vì bản thân không phải người nơi này, ra tay đánh người cướp của lại nảy sinh hiện tượng kỳ dị nên thâm tâm hắn cháy lên hi vọng phàm thể này có chút đặc biệt, có thể tiếp tục tu luyện.

Đằng Nguyên luyện từ sáng đến trưa, từ chiều đến tối, trừ thời gian hái thảo dược ra hắn toàn tâm toàn ý luyện quyền cước, rìu, gậy, thương gỗ... Luyện đến nỗi thân thể không lúc nào không có vết thương, hai bàn tay thêm một tầng chai, giày vải rách liên tục.

Mục Nhan ngày ngày nhìn hắn mệt mỏi từ trên núi trở về, đoán ra được hắn luyện võ, không hỏi gì, ánh mắt nhìn hắn thêm phần lấp lánh. Nàng vá quần áo rách, may giày độn đế thật dày và chắc chắn, tối tối đấm lưng bóp vai cho hắn. Đằng Nguyên vô cùng hài lòng, bán thảo dược được bao nhiêu tiền đều đưa hết cho Mục Nhan lo liệu việc lớn việc nhỏ trong nhà. Trạch viện bắt đầu có chút đồ đạc mới mẻ, thêm sức sống.

Tháng chín tới, lúa chín vàng trên đồng, Đằng Nguyên thở ngắn than dài vác phàm thể ra đồng gặt lúa với Mục Nhan, trong lòng oán hận không thôi.



Hắn không thể để Mục Nhan làm một mình, cũng không thể thuê người trong thôn gặt vì chỉ có nhà giàu mới làm như vậy. Đằng Nguyên ngày ngày rêu rao rằng mình nợ như chúa chổm, không thèm làm gì chạy lên núi nhặt củi trốn việc, giờ có tiền thuê người để bản thân rong chơi thôn dân chắc mỉa cho nhức óc.

Thôi thì coi như gặt lúa là rèn luyện vậy. Hắn đỡ việc cho Mục Nhan, nàng đỡ cực.

Đằng Nguyên cảm thấy mình sắp đắc đạo thành tiên rồi. Năm xưa hắn đội trời đạp đất, hai tay nhuốm máu, hét một tiếng nửa thiên hạ kinh sợ rúm người, giờ ra ruộng gặt lúa như đúng rồi, thật mất mặt.

Suy nghĩ đó nảy ra, Đằng Nguyên lại ngứa ngáy trong người, muốn xông qua màn sương mờ ảo để nhìn ký ức của chính mình đang bị che phủ. Tuy nhiên hắn không dám vì cỗ nhiệt khí luân chuyển bảo vệ ký ức đã mạnh thêm một tầng, không đùa được. Cảm tưởng chỉ cần hắn chạm vào đó, nó sẽ khiến hắn thân tẫn vong tiêu.

Cho nên Đằng Nguyên thà không biết năm xưa mình oai hùng thế nào, có thân phận gì còn hơn. Hắn chưa muốn chết.

Phàm thể đã được rèn luyện, hắn làm việc đồng áng băng băng, hán tử trong thôn chạy dài không theo kịp. Mẫu tử Mục Nhan được nhờ, cười đến dương quang chói lọi. Đằng Nguyên vui lây, cảm thấy làm đồng cũng không đến nỗi mất mặt lắm. — QUẢNG CÁO —

Mộc gia bên cạnh đông nhân khẩu, làm xong trước nhà hắn. Mộc Viên thấy hắn không thạo việc, nhiệt tình chạy sang giúp khiến Đằng Nguyên ngạc nhiên không thôi. Khi hắn nói đến chuyện công cán, Mộc Viên lập tức cự tuyệt không nhận, nói rằng hàng xóm giúp đỡ nhau là chuyện bình thường. Trước kia hắn hung dữ, không ai dám chọc, giờ hắn không còn quát tháo mắng chửi thôn dân, mọi người cũng không ngại giúp nhà hắn một tay.

Đằng Nguyên ghi nhớ ân tình này, định bụng sẽ trả lại bằng cách khéo léo nào đó.

Ngày mùa kết thúc, thóc lúa đầy kho, Đằng Nguyên lại tiếp tục lên núi.

Hiện tại là tháng chín, hạt trong núi chín rụng đầy đất, nhặt hoài không hết, nhặt về đổ thành đống trong góc nhà. Mấy con gà Đằng Nguyên mua ăn hạt linh tinh mà lớn nhanh như thổi, hắn lại mua thêm gà con về nuôi, kiểu gì năm hết tết đến cũng có cái thịt.

Thảm thức vật trong núi thay đổi rõ rệt, các loại thảo dược mùa hạ lụi hết, cỏ Sình Thâu cũng không còn mọc lên nữa, tàn dần. Đằng Nguyên chẳng đuổi tận giết tuyệt, không hái tận gốc, rốc tận rễ bao giờ, thứ gì cũng chừa lại một phần ba để chúng còn sinh sôi, sang năm mới có cái mà hái. Hắn vào sâu trong núi, vượt quá hai quả núi bên kia, lần mò tìm được thêm hai loại thảo dược mùa thu nữa, mang lên y quán bán.

Tuy nhiên đi lần này Đằng Nguyên bị lão bản y quán túm lại hỏi mua Lục Tất thảo vì Hồi thành đang gom một lượng lớn, giá Lục Tất thảo đã vọt lên hai mươi đồng một cân, gấp đôi giá cũ. Đằng Nguyên cười thầm trong bụng, nói láo rằng ở nhà mình chỉ còn mấy chục cân, không có nhiều, hẹn lần sau mang lên bán. Lão bản mừng húm, cười nói làm như giao tình sâu sắc lắm.

Đằng Nguyên ra khỏi y quán lập tức cười khẩy.

Cái gì trái mùa chẳng đắt.

Thảo dược phơi khô để được rất lâu, đời nào hắn lại cống hết Lục Tất thảo giá rẻ cho y quán. Dại à?

Hắn trữ trong kho rất nhiều, không có cân nên chỉ ước lượng sơ sơ nhưng nếu vừa hết mùa giá đã vọt lên thì để thêm sẽ vớ bở. Đằng Nguyên chẳng dại mà mang bán hết lúc này. Hắn cũng không thiếu tiền, lần nào mang thảo dược lên y quán là có tiền mang về lần đó, thôn dân bắt đầu nhòm ngó hành tung của hắn. Vậy nên càng ngày Đằng Nguyên sẽ phải vào càng sâu trong núi.