Hẹn trả nợ đến, Đằng Nguyên đã tới nơi này được hơn một tháng.
Ngày hẹn, hắn ở nhà không lên núi, sửa sang lại hàng rào, loanh quanh trát bùi lên vách cho đẹp đẽ, lay thử xem phòng đất rách này có chịu nổi qua mùa đông năm nay không.
Mùa đông ở đây không lạnh lắm, tuyết rơi mỏng và ít, hoạt động không bị hạn chế, chỉ có điều không trồng được gì ngoài ruộng nước, chỉ có thể trồng ít rau ở ruộng cạn và vườn. Nhà hắn không có ruộng cạn, đông đến Mục Nhan làm vườn, ở trong nhà thêu thùa suốt ngày kiếm vài đồng bạc lẻ. Cuộc sống nông thôn cũng chỉ đến thế.
Hiện tại mới tháng bảy, chưa cần phải lo chuyện đó.
Đằng Nguyên lay thấy phòng đất không động, nhìn mái tranh mới mà mình vừa thay, yên tâm ra vườn nhổ cỏ cho mấy luống rau.
Nửa buổi sáng, bốn tên tay chân của Tiết lão đầu ùn ùn kéo tới, hô to từ cổng:
- Ai da... Đằng ca, vẫn tốt chứ.
- Đằng ca, nhàn hạ quá nhỉ. Có tiền trả nợ chưa?
- Trời đất, Đằng lão đệ còn làm vườn nữa sao? Hi hi... Chắc có tiền rồi nhỉ. Nghe nói dạo này đang gom tiền nên không lê la sới bạc trên trấn.
Đằng Nguyên nhìn thấy Tiết Kình, đường đệ của Tiết lão đầu đích thân tới thì đứng lên, nhếch mép cười:
- Tiết đại ca, rồng đến nhà tôm. Thật hiếm thấy.
Tiết Kình vóc người to lớn, mắt lươn răng vàng, là tay đòi nợ khét tiếng cả vùng, không ít con nợ bị đánh bầm dập vì khất lần lỡ hẹn. Hôm nay Tiết lão đầu cho Tiết Kình đến, chắc muốn đánh phủ đầu Đằng Nguyên, ép hắn phải nhanh chóng trả cho xong nợ.
Tiết Kình toét miệng cười, nhe răng vàng trông gớm chết:
- Lão đệ thong dong như vậy chắc có tiền trả nợ rồi hả?
- Nào có... Đánh bạc cũng chẳng nhanh kiếm lại như vậy. Tiết đại ca, có thể khất thêm vài hôm không?
Tiết Kình cười bẩn bựa, khẽ lắc đầu hạ giọng nguy hiểm:
— QUẢNG CÁO —
- Không nên khất lâu. Lão đệ cũng biết quy củ mà... Muốn khất nợ, phải trả trước một nửa gốc đã. Đệ cần vốn để gỡ gạc, đại ca ta sẽ nể giao hảo bấy lâu mà cho khất thêm ít hôm. Có điều gần đây công việc làm ăn của Tiết gia không thuận lợi lắm, quan binh lộng hành, nợ không thể khất quá năm hôm.
Quan binh lộng hành?
Đằng Nguyên nhướn mày ngạc nhiên, đảo mắt:
- Đa tạ Tiết đại ca. Năm hôm là đủ rồi... Chờ đệ một chút.
Đằng Nguyên không mời đám này vào nhà, trực tiếp quay người vào phòng lấy mười lượng bạc trắng mang ra.
Tiết Kình đi thu nợ có thể giao thẳng cho gã mang về, không sợ bị lật lọng. Bọn khác đi thu thì Đằng Nguyên còn lâu mới giao, phải đích thân mang tới trả tận tay cho Tiết lão đầu, trừ vào giấy nợ.
Tiết Kình thấy hắn thực sự có tiền trả, cười nhe nhởn:
- Ha ha... Xem ra lão đệ cũng vơ vét được không ít nhỉ. Đi sới nhỏ sao?
- Gom góp linh tinh vậy thôi. – Đằng Nguyên đưa mười lượng bạc cho Tiết Kình. – Đại ca, chuyện quan binh là thế nào vậy?
Tiết Kình bỏ bạc vào túi, thở dài ra vẻ sầu não:
- Dạo này bọn chúng đang đi chộp các sới bạc chui, lão đệ cẩn thận kẻo bị hốt vào địa lao đấy. Hối lộ tại chỗ không được nữa rồi, mỗi con bạc bị tóm muốn chuộc ra phải nộp hai mươi lượng.
Đằng Nguyên kinh ngạc:
- Ăn cướp sao? Trước kia năm lượng là chuộc được người rồi mà.
- Giờ không có giá đó. – Tiết Kình cười khẩy. – Phí đen của sòng bạc trên trấn bị ép tăng lên gấp rưỡi, kỹ viện cũng bị hỏi tới, mấy tiệm cầm đồ thì khỏi cần nói. Ha ha... Trưởng trấn không dám công bố lần siết cổ này là lệnh từ trên hay lão tự ý làm, thiên hạ đồn đại ầm ĩ, chẳng biết thế nào. Chỉ sợ vài hôm nữa lại có chiếu thư tăng thuế ruộng đất, đám địa chủ đánh hơi được cái gì đó đang lẩm bẩm chửi thầm rồi.
Đằng Nguyên nhíu mày, vờ lo lắng chứ thực ra chẳng lo mẹ gì.
— QUẢNG CÁO —
Hắn có đi đánh bạc nữa đâu, ai bị bắt kệ ai, liên quan gì đến hắn.
Còn chuyện phí bảo kê, phí chui của những nơi làm ăn khuất tất có tăng thế chứ tăng nữa hắn vẫn cười ha ha. Thuế ruộng mà tăng thì cả Châu chịu, riêng gì nhà hắn, lo cũng chẳng được. Có thể ngân khố hao hụt, đám quan lại bị đốc thúc nên vơ vét bạc để nộp lên trên. Trấn nhỏ, thôn nghèo ngoài thuế ra làm gì có cái gì cho bọn chúng vơ vét, muốn vét phải nhắm vào thương nhân, thương đội, tiêu cục, các tửu lâu và đám địa chủ ở các thành lớn.
Tai họa không tới được xó thôn này đâu.
Đằng Nguyên nói dăm câu ba điều góp chuyện. Tiết Kình không ở lâu, cầm tiền rồi khoan khoái vẫy đàn em đi về, gia hạn cho Đằng Nguyên thêm năm hôm nữa phải trả hết nợ. Đằng Nguyên hứa sẽ mang tiền sang tận nơi trả nốt.
Đám lưu manh đi rồi, tiểu Hoa và tiểu Trúc mới dám dắt díu nhau chạy từ ngoài về.
Đằng Nguyên đóng cửa cài then trạch viện, bế cả hai hài tử ra đầu thôn, tới nhà đồ tể mua ít thịt và xương về hầm canh uống.
Khổ nỗi đi tới đầu thôn lại phải ngang qua Đằng gia, khi Đằng Nguyên quay trở về, gặp ngay phụ thân Đằng Ngụy đang đứng lớ xớ ở đầu cổng. Lão nhân gia thấy hắn, lập tức quát, thanh âm khàn khàn:
- Nghịch tử, dư tiền mua thịt mà không biếu song thân nửa xu. Đúng là lỗ vốn. Mẫu thân ngươi nói ngươi vay của Đằng gia mười tám lượng bạc, lo mà trả đi.
- Phụ thân. – Đằng Nguyên cười trừ. – Con còn nợ bạc người ta, Đằng gia cần gì tuyệt tình như vậy? Lão nhân gia người cần bạc làm gì sao?
Đằng phụ hừ lạnh khó chịu:
- Trư đầu đã tám tuổi rồi, phải lên trấn bái thầy học chữ. Mẫu thân ngươi giấu cả nhà cho ngươi vay bao nhiêu bạc, giờ cần bạc huynh trưởng ngươi hỏi tới thì không có mà đưa ra. Đúng là nghiệp chướng.
Đằng Nguyên ngạc nhiên:
- Phụ thân, đi học trên trấn tốn nhiều bạc như vậy sao? Học ở thôn cũng được mà...
- Hai huynh đệ ngươi năm xưa cũng học thầy trong thôn, có đứa nào ra hồn đâu. Học chữ được chữ mất, còn không xin nổi việc tính sổ trên trấn, có ích gì. Phải bái thầy trên Phủng Tư trấn, học hành đường hoàng. Phí bái thầy đã là năm lượng bạc trắng, chưa kể phí ăn ở, giấy mực hàng tháng... Haizz...
Đằng phụ thở dài sườn sượt, lắc đầu.
— QUẢNG CÁO —
Đằng Nguyên cười thầm trong bụng, chưa kịp nói gì đã thấy Điền thị và Giang thị từ trong nhà xăm xăm chạy ra. Điền thị tru tréo:
- Đằng Nguyên, mau trả tiền cho ta... Trời đất ơi, lại hoang phí dẫn nhau đi mua thịt, tiền nợ thì không trả... Mau trả đi.
- Nhị thúc, thúc cũng giỏi thật, nói ngon nói ngọt thế nào mà móc được tới mười tám lượng bạc của mẫu thân. Nhìn lại giật mình. – Giang thị cất giọng chua lòm, mỉa mai tỉa tót cả Đằng Nguyên và Điền thị, mắt lóe sáng cay nghiệt.
Hỏa khí lại bốc lên trong ngực Đằng Nguyên.
Tên phế vật này mắc nợ, giờ hắn lại phải chạy theo trả, bực bội thật.
Bạc hắn cướp của Nhậm Kha cũng thừa trả nợ nhưng nếu vừa trả cho Tiết lão đầu vừa trả cho Đằng gia, thôn dân thắc mắc tiền ở đâu ra, hắn giải thích thế nào?
Các sới bạc hắn không mò tới, nói dối quanh co là đi đánh, nếu thắng nhiều quá có tiền trả hết nợ, truyền khắp mười dặm tám thôn, đám con bạc sẽ bàn tán với nhau. Chúng mà bàn ra tán vào, kiểu gì cũng lộ chuyện Đằng Nguyên chẳng lui tới sới bạc nào cả.
Không đi đánh bạc mà vẫn có tiền, chỉ có ăn cướp.
Rồi chuyện hắn tấn công Nhậm Kha sẽ bị người ta suy đoán ra, quan binh đang khát bạc, tha cho hắn mới lạ.
Đằng Nguyên đánh bài cùn, gắt lên:
- Không có. Vay không giấy nợ, không điểm chỉ, ai làm chứng là vay? Mẫu thân, người nhầm rồi đó. Con chỉ nợ người một, hai lượng bạc là cùng, ở đâu ra có chuyện nợ mười tám lượng.
Điền thị ngơ người, Giang thị tru tréo lên:
- Trời đất ơi, nhị thúc lật lọng đến thế là cùng. Bao nhiêu bạc phu phụ ta tích cóp được đều giao cho mẫu thân giữ, không cho thúc vay thì đi đâu được. Giờ thúc lại nói không có giấy nợ là không tính sao? Làm gì có chuyện dễ nuốt như vậy?
- Nghịch tử. – Điền thị rống lên. – Lúc vay nợ thì ngon ngọt, giờ xong rồi phủi đít không nhận sao? Thứ bạch nhãn lang, bất hiếu. Nếu ngươi không trả nợ, ta mang nhi nữ của ngươi đi bán lấy bạc bù vào.