Tam Kỳ Tranh Sủng: Độc Nhất Cưng Chiều

Chương 7: Đối mặt




Tập đoàn Ngô thị...

Cạch.

Nghe thấy âm thanh mở cửa, nhưng người đàn ông đang ngồi trên ghế Tổng giám đốc vẫn tuyệt nhiên bất biến. Bởi vì phòng làm việc của anh, nếu không phải Châu Thanh Thanh dám tự ý mở cửa đi vào, thì cũng là Võ Lương Sinh có lá gan đó.

Mà hiện tại, Châu Thanh Thanh đã bị anh điều ra ngoài làm việc cho bớt phiền, nên chỉ còn mỗi cậu bạn thân, và anh đã nghĩ đúng.

"Lấy được video rồi, chúc mừng cậu. Sáu năm tìm kiếm cùng trời, cuối cùng cũng tìm được vợ cũ."

Võ Lương Sinh vừa thong thả nói hết câu đã lập tức nhận được ánh mắt quan tâm từ người đàn ông ngồi trên ghế Tổng giám đốc cao cao tại thượng.

"Tìm được rồi? Là người phụ nữ đã nói chuyện với thằng nhóc Tân Kỳ đúng không?"

Ngô Quân Kỳ không những sốt sắng hỏi han cặn kẽ, mà còn bỏ việc chạy qua chỗ Võ Lương Sinh, khiến cậu ấy không khỏi buồn cười.
"Ừm! Nhưng chưa hết bất ngờ đâu, không chỉ cậu tìm được vợ mà còn có một đứa con trai giống hệt Tân Kỳ nữa."

Nghe đến đây, sắc mặt của người đàn ông liền trở nên trầm tư thấy rõ. Không gian cũng dần lắng xuống, cho tới khi Võ Lương Sinh lại lên tiếng:

"Tìm được rồi, vậy tiếp theo định làm gì? Hay vẫn day dưa giữa vợ cũ lẫn Châu Thanh Thanh?"

Reng reng reng...

Chưa kịp trả lời, thì Ngô Quân Kỳ có điện thoại từ cô giáo của Tân Kỳ gọi đến, nên anh chọn trả lời cuộc gọi trước.

"Tôi nghe."

[...]

"Không sao đâu, cô cứ để thằng bé đi đi."

Đối thoại vài câu, Ngô Quân Kỳ cúp máy và lại thao tác gì đó trên màn hình, với nụ cười ẩn ý trên môi. Thấy vậy, Võ Lương Sinh liền hỏi:

"Chuyện gì vậy? Gái gọi à?"

"Ừm, gái gọi." Ngô Quân Kỳ đáp trả tỉnh bơ.

"Đã vậy? Thế gái gọi nói gì? Hẹn gặp nhau "tập thể dục" hửm?" Võ Lương Sinh tục ra mặt, nhưng đối phương vẫn đang hết sức bình thản.
"Cô ta nói, Tân Kỳ được mẹ nó đón về rồi."

"Thằng hâm này, làm tao tưởng gái gọi thật." Võ Lương Sinh mất hứng ra mặt.

"Thế mày tưởng Liêu Tử Diệp đơn giản lắm hay sao, mà lại chọn tự nguyện rời xa tao một cách dễ dàng như thế. Đều có nguyên nhân cả đấy."

"Nguyên nhân gì?"

"Ra đi, nhưng một thời gian sau lại lấy con cái ra làm vật ràng buộc, để tao không thể đến với Thanh Thanh."

"Ô thế à? Chứ không phải tại "ăn" được một lần rồi ngất ngây cả đời, nên không thấy thứ gì hấp dẫn hơn người cũ sao? Mà đúng là Liêu Tử Diệp tuyệt không đơn giản, đến ánh trăng sáng với trong lòng mày còn bị cô ấy làm lu mờ, thì cũng đâu phải dạng vừa."

Võ Lương Sinh đi từ châm biếm qua tới tán thưởng, muôn vàn sắc thái, cứ khiến người đối diện phải đen mặt.

"Chính vì cô ta không đơn giản, nên tao mới càng muốn thu phục." Ngô Quân Kỳ bất bình lên tiếng biện minh.
Thế là cậu bạn của anh ta lại được phen bật cười:

"Để xem, rồi ai thu phục ai."

...----------------...

Dựa vào thiết bị có gắn định vị trong chiếc đồng hồ đeo tay của Tân Kỳ mà chẳng mấy chốc, người làm ba như Ngô Quân Kỳ đã tìm được vị trí chính xác của cậu bé.

Anh bắt gặp dáng vẻ cậu bé nô đùa cùng Liêu Tử Diệp trong công viên và thấp thoáng nghe được câu chuyện của hai đứa trẻ khi cô vừa bước ra chỗ cách đó không xa để mua kẹo bông gòn.

"Tân Kỳ, khi nào thì anh mới về nhà với ba anh?" Tử Kỳ cau mày, cất câu hỏi.

"Có mẹ rồi nên ở với mẹ luôn, không về nhà với ba nữa." Tân Kỳ láu lỉnh đáp.

Khi đó, đôi lông mày nhỏ nhắn của Tử Kỳ lại càng nhíu vào với thái độ không hề hài lòng.

"Tôi không cho phép anh về ở với mẹ đâu, mẹ là của tôi."

"Sai rồi, mẹ hai đứa phải là của ba mới đúng."

Từ đằng sau vang lên giọng nói kiêu ngạo của Ngô Quân Kỳ, làm hai đứa nhỏ một phen giật mình. Tới khi Tân Kỳ nhận ra ba mình đã đến, thì cậu lập tức chạy qua chỗ Liêu Tử Diệp, còn Tử Kỳ lại nhìn anh bằng cặp mắt vô cảm.

Thường thì những trường hợp cha con, hay mẹ con tương phùng sau nhiều năm xa cách sẽ có một cảnh xúc động đến trào nước mắt, nhưng với Ngô Quân Kỳ lúc bấy giờ thì không.

Anh mỉm cười với đứa con trai chưa rõ lớn nhỏ của mình và muốn đưa tay bẹo má cậu bé một cái, thế nhưng lại nhanh chóng nhận được hành động tránh né tạo khoảng cách từ Tử Kỳ, làm anh hụt hẫng.

Cùng lúc này, Liêu Tử Diệp và Tân Kỳ cũng đã tới chỗ Tử Kỳ. Một gia đình bốn người gặp nhau, nhưng Ngô Quân Kỳ lại không hề được chào đón.

"Dám mang con quay trở lại đây, cô không sợ tôi sẽ cướp mất thằng bé sao?"