“Tiểu Diệp! Chúng ta có thể tiếp tục làm bạn được không?”
Lục Ý Hiên thoải mái đưa ra lời đề nghị khi cả hai đã đứng nói chuyện được một chút. Và vẻ ngoài ôn nhu như họa của anh, luôn khiến cô mềm lòng.
Suy cho cùng, anh cũng chưa làm gì tổn thương cô, nếu đến phút cuối vẫn giữ được mối quan hệ tốt, thì cũng nên giữ lại.
“Thật ra thì em chưa từng nghĩ sẽ cạch mặt anh, chỉ là lúc vừa rồi gặp nhau không biết nên cư xử thế nào, nên mới muốn tạm thời lánh mặt.”
“Vậy đừng nghĩ ngợi nhiều nữa. Có thể cho anh ôm một cái để chúc mừng cho tình cảm của chúng ta, được không?”
Lục Ý Hiên lại đưa ra đề nghị, khiến Liêu Tử Diệp phải lúng túng. Nhưng nghĩ lại thì cũng chỉ là một cái ôm tình bạn, không quan trọng tới mức không thể đáp ứng vì phép lịch sự, và cô đã đồng ý bằng cái gật đầu.
Sau đó, người đàn ông ấy đã có thể thoải mái ôm cô cho thỏa mãn nỗi tâm tư sâu sắc, và cũng thật đúng lúc để Ngô Quân Kỳ chứng kiến tất cả từ đằng sau.
Anh cũng vừa từ thôn D trở về ấy chứ, gọi cho Tân Kỳ thì cậu nhóc bảo Tử Diệp đang đi dạo ngoài bờ sông gần nhà, nên anh chạy thẳng tới đây luôn. Vốn định tạo cho cô bất ngờ, mà giờ chính anh lại là người bất ngờ suýt bật ngửa.
Cảm giác vùng da mặt đang nóng lên hừng hừng, ruột gan như có lửa thiêu đốt, và dĩ nhiên anh sẽ càng không thể đứng yên khi chứng kiến cái cảnh tình tứ của vợ mình với người khác, dù anh có biết chỉ là một cái ôm tình bạn đi chăng nữa, thì cũng không bao giờ chấp nhận.
Hùng hổ xông tới chỗ hai người họ, một phát dứt khoát kéo Liêu Tử Diệp về phía mình, rồi anh tiếp tục lao tới đấm thẳng vào mặt Lục Ý Hiên một cái, khiến cục diện bỗng chốc hóa thành rối ren.
“Quân Kỳ?”
Liêu Tử Diệp căn bản vẫn đang ngạc nhiên về sự xuất hiện của anh, thì hai người đàn ông ấy đã lao vào đánh nhau như kẻ thù từ kiếp trước. Mạnh ai nấy đánh, đấm, tới lúc cô kịp phản ứng thì mặt ai cũng bầm, khóe môi của Ngô Quân Kỳ còn bị rách đến rướm máu.
Nhân lúc cả hai vừa tách ra, Liêu Tử Diệp liền chen vào giữa, ôm lấy Ngô Quân Kỳ để can ngăn.
“Hai người có chịu bình tĩnh lại chưa?” Cô tức giận hét lên.
“Em cũng thấy là anh ta lao tới đánh anh trước rồi còn gì.” Lục Ý Hiên lên tiếng bất mãn.
Lúc này, Ngô Quân Kỳ lại chẳng cất lời thanh minh dù chỉ là một từ. Anh chỉ tập trung vào cô gái bên cạnh, ép cô phải đối mặt và nhìn thẳng vào anh, làm lòng cô chợt dâng lên cảm giác hồi hộp.
Sau bảy bảy bốn chín giây đấu tranh tư tưởng, cuối cùng anh ta cũng hành động. Một nụ hôn mạnh bạo đặt lên vành môi cô gái, khiến mọi người xung quanh đều há hốc khi tình cờ trông thấy, đến người đang trải nghiệm trọn vẹn nụ hôn ấy trong từng giây phút như cô ấy cũng kinh ngạc đến mức ngơ ngác.
Nụ hôn của anh mang theo ngọt ngào, tựa chút mằn mặn từ vị máu cùng mùi tanh vì vết thương trên khóe môi. Anh hôn hăng say, chẳng cho cô cơ hội cự tuyệt, trong khi cô lại sợ anh đau, thì đối phương đã ôm cô áp sát vào thân thể như cách đánh dấu chủ quyền.
Và Ngô Quân Kỳ chỉ dừng lại khi cảm thấy người phụ nữ của mình sắp không thở nổi, nhưng không có nghĩa anh sẽ buông tay ra khỏi eo cô, cũng như không cho phép tình địch được nhìn thấy gương mặt khả ái của vợ mình thêm một lần nào nữa.
Anh chỉ tay thẳng vào mặt Lục Ý Hiên với thái độ sắc lạnh, rồi kiêu ngạo buông lời cảnh cáo:
“Người phụ nữ của tao, cấm mày động vào.”
“Quân Kỳ, anh hiểu lầm rồi. Em với anh ấy chỉ đang xã giao như bạn bè thôi.”
Chợt nghe Liêu Tử Diệp thanh minh, tâm tình Ngô Quân Kỳ càng sa sút. Nghe cứ như cô đang bênh vực người đàn ông đó vậy, làm anh phải ghé sát vào tai cô, rồi thì thầm hỏi lại:
“Vậy bạn bè với bạn đời, ai mới là người quan trọng?”
Câu hỏi của anh tuy nhẹ nhàng, trầm thấp, nhưng không hiểu sao lại khiến Tử Diệp thoáng rùng mình. Hai tay cô vẫn đang đặt trên ngực anh, bối rối, ngập ngừng đáp trả:
“Bạn đời quan trọng!”
Câu trả lời làm anh ta hài lòng, nên đường cong quyến rũ cũng liền xuất hiện trên môi, rồi lại kiêu ngạo nói to hơn:
“Nói to hơn nào, anh không nghe rõ, ai mới là người quan trọng với em?” Ngô Quân Kỳ nói, ánh mắt đắc ý của kẻ chiến thắng vẫn luôn nhìn thẳng về phía Lục Ý Hiên.
Là người biết nặng nhẹ đúng lúc, tất nhiên Liêu Tử Diệp sẽ nói:
“Ngô Quân Kỳ, anh mới là người quan trọng nhất với em!”
Một câu tuyên bố, liền thắp lên nụ cười ngạo nghễ của kẻ chiến thắng.
“Bảo bối ngoan! Anh đưa em về nhà.”