Liêu Tử Diệp lại mất hơn ba tiếng để quay về thành phố, nhưng cô không trở về căn hộ của mình, mà trực tiếp đến thẳng biệt thự của Ngô Quân Kỳ, tìm anh.
Lúc gặp được cô, Tân Kỳ khá bất ngờ, nhưng trước tiên phải chạy đến ôm cô một cái.
“Mẹ! Cuối cùng mẹ cũng tới rồi.”
“Xin lỗi vì để con chờ lâu. Mà Tân Kỳ này, ba đã về chưa con?”
“Vẫn chưa ạ! Ba nói, ba đi tìm mẹ từ tối qua tới giờ, con tưởng mẹ với ba gặp nhau rồi chứ.” Tân Kỳ hồn nhiên đáp trả.
Đứa trẻ ấy đâu hay tâm can cô bây giờ như cuộn trào gió dữ, vừa lo, vừa ân hận vì đã không gọi điện nói trước với anh trước khi về nhà gặp mẹ.
Nhưng rốt cuộc thì anh đi đâu được chứ? Sao cứ phải làm cô lo lắng thế này.
“Mà mẹ ơi, tối qua ba còn không chịu uống thuốc nữa đó, con có nói nhưng ba chả nghe lời.”
Tân Kỳ lại khéo biết cách nói chuyện, vừa mách xong cũng thấy ngay sắc mặt càng tệ hơn từ Liêu Tử Diệp.
“Mẹ biết rồi, để khi nào ba về, mẹ la ba nha! Giờ con đưa em lên phòng chơi đi, mẹ có việc bận một chút.”
“Vâng ạ!”
Hai đứa trẻ dắt nhau lên phòng, vừa hay lại đúng lúc Diêu Mạn gọi điện tới tìm Tử Diệp.
“Mình nghe!”
“Diệp hả? Cậu gặp Ngô Quân Kỳ chưa? Tối qua anh ta tìm mình để hỏi thăm tung tích của cậu với Tử Kỳ ấy. Vốn dĩ mình định không nói rồi, còn cố tình làm khó, vậy mà anh ta lại sẵn sàng quỳ xuống xin mình luôn. Bất ngờ ghê chưa, có khi nào anh ta bị quỷ nhập rồi không? Mà giờ cậu đang ở đâu đó?”
“Mình ở nhà của anh ấy, nhưng không tìm thấy người, cũng không biết anh ta đi đâu rồi nữa.” Giọng cô buồn bực, bất lực thấy rõ, chỉ thiếu chút nữa là sẽ khóc.
“Ơ, thế mà cứ tưởng hai người gặp nhau rồi chứ. Hay anh ta vẫn đang ở nhà mẹ cậu?”
“Không thể nào, mình từ vừa ở đó trở về mà. Mà thôi nói sau đi, mình đi tìm anh ấy đã.”
“Ơ khoan đã. Tìm là như nào? Chẳng lẽ cậu tha thứ cho anh ta rồi à?”
“Không biết nữa, cúp nha.”
Liêu Tử Diệp vội vàng cúp máy. Nghĩ một hồi, cô lại cầm túi xách đi ra ngoài.
…----------------…
Ba ngày sau…
Lúc Liêu Tử Diệp vẫn đang lo lắng về sự mất tích của Ngô Quân Kỳ, thì không chỉ có ông bà Ngô bình thản, mà cả Tân Kỳ hay những người khác dường như đều tỏ ra thờ ơ với anh, họ đặt cho cô dấu chấm hỏi to đùng trên đầu, ngày mất ăn, đêm mất ngủ.
Trong khi đó, cái người đàn ông đang làm cô lo lắng lại chẳng ở đâu xa xôi, khó tìm, nơi anh ta đến vốn dĩ là ở thôn D, tại nhà bà Liêu.
“Cơm tối xong rồi! Mời bà, mời mẹ vào dùng.”
Đó là giọng điệu lãnh lót, thanh thót của một người đàn ông vừa vọng ra từ phía phòng bếp. Sau đó, bà Liêu dìu bà ngoại đi vào và họ lần lượt ngồi vào bàn ăn.
“Chà, cái thằng nhóc này tay nghề ngày càng lên cao nhỉ? Hôm nay, món ăn trông có vẻ đẹp mắt hơn rồi này.”
Vừa vào, bà ngoại gần 80 tuổi vẫn còn minh mẫn đã dành cho anh lời khen ngợi, nhưng lại không được bà Liêu tán thành.
“Đẹp, chứ chắc gì đã tốt. Nói không chừng vì ghét chúng ta mà nó hạ độc vào đây rồi.”
“Có ghét, thì cũng mỗi chị đáng ghét thôi.” Bà ngoại thẳng thắn đáp.
Lúc đó, Ngô Quân Kỳ chỉ muốn phụt cười, nhưng nào dám hé môi. Tính ra việc lấy lòng bà ngoại vẫn tốt hơn lấy lòng mẹ vợ phếch.
“Món này con lấy xương cá cẩn thận lắm rồi, bà ăn thử xem, chứng minh thực lực của cháu cho mẹ vợ thấy.”
“Ai mẹ vợ cậu chứ?” Bà Liêu lại bất mãn ra mặt.
Trong khi đó, bà ngoại đã từ tốn thưởng thức miếng thức ăn vừa được Quân Kỳ gắp cho.
“Ừm… Mùi vị không tệ, quan trọng là cá không bị tanh, coi như cháu rể thành công rồi đó, mười điểm.”
“Mười điểm xứng đáng làm chồng tiểu Diệp chưa ngoại?”
“Cháu vừa đẹp trai, lại biết nấu ăn, sống ngăn nắp sạch sẽ, còn biết làm cả việc nhà như này thì còn gì để chê nữa. Cháu xứng đáng hơn tá người mồm mép ba hoa ngoài kia.” Ngoại nói, mà mắt ngoại nhìn xéo về phía bà Liêu, làm bà chột dạ.
“Đàn ông suốt ngày chỉ biết cắm mặt vào xó bếp thì làm được tích sự gì? Đàn ông, là phải ra dáng trụ cột gia đình, lo cho vợ cho con mới đúng.”
“Gì chứ cái này mẹ khỏi lo, mấy căn biệt thự với cột của tập đoàn nhà con chắc lắm, tiền sài mấy đời cũng không hết, nếu so với Lục gia gì đó, thì Ngô gia lại nằm ở một tầm cao khác rồi.”
“Bóc phét.” Bà Liêu bĩu môi.
Ngô Quân Kỳ lại được nước tung hứng, liền làm cho tới. Anh lấy ra một cuốn sổ tiết kiệm, một cuốn sổ đỏ đã được chuẩn bị từ trước, đưa đến trước mặt bà Liêu, rồi mới nói:
“Ở đây cũng mấy hôm rồi, mà con chưa có quà biếu mẹ. Sẵn đây con gửi mẹ sổ tiết kiệm trị giá vài tỷ, với căn hộ nhỏ khoảng chục tỷ nữa, nhà này nằm ngoài mặt tiền, đường lớn. Mẹ thích ở thì ở, không ở thì cho thuê lấy tiền chi tiêu cũng được.”
Nhìn những món quà trị giá khủng trước mặt, bà Liêu lại đanh giọng:
“Cậu đang mua chuộc tôi?”