Tam Kỳ Tranh Sủng: Độc Nhất Cưng Chiều

Chương 41: Chổi chà chào đón




Ngồi chờ từ bảy giờ tối tới hơn chín giờ vẫn chưa thấy Liêu Tử Diệp dắt con trai tới như hẹn, lòng dạ Ngô Quân Kỳ tuyệt nhiên nóng như lửa đốt.

Cơm tối anh chưa ăn, thuốc bác sĩ dặn cũng chưa uống. Cứ ngồi chờ trong phòng khách, chờ đến khi mất hết kiên nhẫn sau nhiều cuộc gọi không hồi đáp, anh quyết định xách chìa khóa xe đi ra khỏi nhà.

Nơi người đàn ông ấy đến tất nhiên là căn hộ chung cư của Liêu Tử Diệp. Nhưng đến rồi thì sao? Căn nhà trống trơn không một bóng người, khiến nỗi lo lắng trong anh mỗi lúc một khôn xiết.

Bốc điện thoại ra với nét mặt căng thẳng, lần này anh gọi điện tìm tới bạn thân, Võ Lương Sinh.

“Nghe! Định nhờ vả gì, nói luôn đi.” Bên kia truyền qua giọng điệu thong dong, thấu hiểu.

Ở bên này, Ngô Quân Kỳ lập tức gấp gáp cất lời:

“Biết địa chỉ nhà của Diêu Mạn, bạn thân Tử Diệp không?”

“Diêu Mạn? Ờ, biết. Cô ta làm trong công ty của ba tôi đấy mà. Sao vậy? Tự nhiên tìm người ta làm gì?”

“Hai mẹ con Tử Diệp mất tích rồi, định sang tìm xem có cô ấy ở đó không. Gửi địa chỉ qua đi, tao sang ngay bây giờ.”

“Có cần tao giúp gì không?” Võ Lương Sinh thay đổi thái độ, trở nên nghiêm túc.

“Mày điều tra Lục Ý Hiên xem xem, tối nay hắn ở đâu.”

“Ừm, điều tra ngay.”

…----------------…

Thôn D…

Nơi Liêu Tử Diệp chào đời, là nông thôn bình dị, cách xa thành phố hàng trăm kilomet. Để về được nhà, nếu đi bằng xe ô tô cũng phải mất đến ba tiếng. Vậy mà, khi biết được cô đã cùng Tử Kỳ về nhà vì có việc đột xuất từ lời Diêu Mạn nói, người đàn ông ấy cũng chẳng ngại đường xa, vượt khó chạy theo.

Lúc anh tìm được nhà cô, thì trời cũng vừa rạng sáng. Tính ra anh cũng thật tệ, quen biết và ở bên cạnh cô ngần ấy năm mà mãi vẫn không biết mặt bất cứ một người thân nào của cô, cũng chả biết quê cô ở đâu.

Hôm nay, lần đầu tiên tìm đến. Vì sợ làm phiền mọi người khi trời còn chưa sáng hẳn, nên anh không vội gõ cửa thăm nhà, mà lại kiên nhẫn ngồi chờ trong xe ngoài đầu hẻm, đợi tới khi trời sáng hẳn mới rời khỏi xế hộp.

Trong trí tưởng tượng của anh luôn hình dung đến khung cảnh đoàn tụ với người mình thương, được vui vẻ chào đón khi gặp người thân của cô ấy. Nhưng không, Ngô Quân Kỳ đã bắt gặp hình ảnh Liêu Tử Diệp đi cùng Lục Ý Hiên, họ dắt tay Tử Kỳ ra khỏi nhà hệt như một gia đình ba người hạnh phúc.

Cảm xúc hân hoan, bỗng chốc sụp đổ chỉ bằng một cái chớp mắt. Anh đã dành cả đêm chạy tới đây, rốt cuộc chỉ để nhìn thấy người mình yêu đi cùng người khác thôi sao? Thoáng vẽ lên môi nụ cười chế giễu, chế nhạo chính bản thân làm người thật thất bại.

Ngô Quân Kỳ lại quyết định trốn đi, trước khi bị họ phát hiện. Con người anh tính chiếm hữu cao, bản chất nóng nảy chứ không dễ sinh bốc đồng. Cố nén đi lửa giận, đợi tới lúc họ rời khỏi, anh mới tiến tới trước cửa nhà, ấn chuông tìm người.

King coong…

Khoảnh khắc hồi hộp chính thức bắt đầu. Lần đầu tiên trong đời, Ngô Quân Kỳ cảm thấy vô cùng hồi hộp, bởi vì lát nữa thôi anh sẽ gặp được ba mẹ vợ.

Và cuối cùng thì cánh cửa ấy cũng đã mở, một người phụ nữ tầm độ tuổi U60 xuất hiện trước tầm mắt. Anh nhanh chóng kính trọng cúi đầu, chào hỏi bà bằng nụ cười chân thành, đầy thiện cảm.

“Chào mẹ vợ!”

Vốn dĩ sẽ không có gì đáng nói, nếu Ngô Quân Kỳ không tự tin cất tiếng gọi ra hai từ “mẹ vợ”. Chính câu chào ấy nhanh chóng khiến sắc mặt bà Liêu lạnh xuống bội phần.

“Mẹ là mẹ của tiểu Diệp đúng không? Con là Quân Kỳ, chồng em ấy. Thật ngại quá khi mãi tới nay mới đến thăm gia đình mình, mong mẹ đừng trách đứa trẻ không hiểu chuyện này.”

Hôm nay, Ngô Quân Kỳ lại lanh miệng lạ thường, niềm nở nói chuyện lễ phép khác hẳn mọi ngày. Trong khi đó tại lúc này, ánh mắt của bà Liêu khi nhìn anh lại lộ rõ sự bài xích, bất mãn.

“Cậu nói, cậu là Quân Kỳ, chồng của tiểu Diệp nhà tôi?” Bà Liêu trầm giọng hỏi.

“Vâng! Ngô Quân Kỳ, chồng của Liêu Tử Diệp.”

“Trái đất này tròn thật, hữu duyên cho tôi gặp được cậu ở chính căn nhà của mình, thế đây là ý trời rồi.”

Bà Liêu bỗng nói toàn lời khó hiểu rồi quay lưng đi vào nhà, khiến Ngô Quân Kỳ không khỏi thắc mắc, ngây ngô. Chính lúc này, sau khi bà ấy lại vừa từ trong nhà trở ra với chiếc chổi chà trên tay, anh căn bản còn chưa kịp phản ứng thì đã bị bà Liêu vung chổi túi bụi vào người, đánh đuổi như đuổi tà ma.

“Này thì chồng của Liêu Tử Diệp nè, này thì Ngô Quân Kỳ. Bà đây đánh chết mày, cái thứ tra nam khốn kiếp, mau cút đi, cút đi.”

“A, mẹ… Có gì từ từ nói, mẹ hiểu lầm gì con rồi đó. Đừng đánh nữa, nghe con nói đã, mẹ…”

“Nghe cái tổ sư nhà mày, dám hại đời con gái bà, bà đánh cho mày chết. Này, chết đi, cút đi.”

Vừa mắng, đầu chổi chà cứ thế giáng thẳng lên người đàn ông ấy, nhưng anh một chút suy nghĩ chống cự cũng không có. Cắn răng chịu đựng cho tới khi tự bà cảm thấy mệt, rồi dừng lại, thì anh mới hỏi:

“Giờ mẹ nghe con giải thích được chưa?”

“Không nghe gì hết. Con người cậu như nào thì tôi đã nghe nói qua rõ ràng hết rồi, thế mà còn dám mặt dày chạy tới đây. Nói cho cậu biết, tôi gả con gái tôi cho người khác rồi, cậu biết điều thì tránh xa cuộc đời con bé đi. Nó khổ bấy nhiêu đó đủ rồi, đi về đi.”

Lời chưa kịp thốt ra, cửa nhà đã đóng. Ngô Quân Kỳ bất lực đứng nhìn, tâm trạng tồi tệ hơn hẳn lúc nào. Anh lại tự cười chính mình bằng nụ cười châm biếm.

Đây mà là khung cảnh được vui vẻ chào đón đây sao?