Chát…
Âm thanh va chạm chói tai vang lên, khiến tất cả mọi người gần đó không khỏi giật mình. Ngô Quân Kỳ vậy mà lại dám ra tay đánh cả phụ nữ, bất chấp vấn đề sẽ bị bàn tán không hay sau lưng.
“Quân Kỳ, anh dám đánh em?” Châu Thanh Thanh ôm gò má bị tát, uất ức khóc nghẹn ngào.
“Dám chứ! Chỉ cần ai dám động tới người phụ nữ của tôi một cách quá đáng như cô vừa rồi, thì đều đáng bị đánh. Đừng nói quân tử đánh phụ nữ là hèn, như vậy sao mà hèn bằng việc trơ mắt đứng nhìn người phụ nữ của mình bị ức hϊếp.”
“Nhưng anh đã hứa với anh trai quá cố của em rằng sẽ chăm sóc, bảo vệ em mà? Còn bây giờ, anh tự nhìn xem đã đối xử tốt với em chưa?” Châu Thanh Thanh bật khóc mếu máo.
Trông cứ đáng thương làm sao, nhưng Ngô Quân Kỳ lại thương không nổi, anh khinh khỉnh đáp:
“Tốt với cô, rồi ai tốt với cuộc đời tôi đây? Đối với cô như em gái, thì cô ảo tưởng thành bạn gái, vạch rõ quan hệ thì lại quay sang tố cáo tôi như một thằng tồi. Châu tiểu thư, sao cô ngang ngược vậy?”
Lúc đó, Lục Ý Hiên cũng đã kéo cô cháu gái ngỗ nghịch của mình ra phía sau, hòng bảo vệ trước thái độ ngông cuồng của Ngô Quân Kỳ.
“Dù như thế nào đi chăng nữa, thì hành vi động tay động chân với phụ nữ là không thể chấp nhận. Huống hồ, Thanh Thanh còn là cháu gái của tôi, Ngô tổng không nể mặt nó, chí ít cũng phải nể mặt Lục Ý Hiên tôi một chút.”
Đến lượt Lục Ý Hiên lên tiếng đòi công bằng cho Châu Thanh Thanh, Ngô Quân Kỳ lại cười khẩy, rồi tiến tới gần người đàn ông ấy, thong thả tuyên bố một câu:
“Lục Ý Hiên, mày thua rồi.” Anh nhếch môi, khẽ khàng nói lời ẩn ý.
Sau đó, người đàn ông ấy lại hiên ngang nắm tay Liêu Tử Diệp trước đám đông, rồi giương ánh mắt đầy kiêu hãnh nhìn đến mọi người, tự hào tuyên bố:
“Có thể mọi người chưa từng được biết Phu nhân của Ngô Quân Kỳ tôi là ai đúng không? Xin lỗi vì sự giấu giếm quá kỹ càng này.”
Anh cong môi cười ngạo nghễ, song, lại dõng dạc nói tiếp:
“Nay, chính thức giới thiệu với mọi người. Bà xã đại nhân của tôi, con dâu cưng của Ngô gia và là mẹ của hai đứa con trai tôi, Liêu Tử Diệp.”
Một màn giới thiệu thân phận hết sức bất ngờ đến từ Ngô Quân Kỳ, không chỉ khiến tất thảy mọi người một phen trầm trồ, kinh ngạc, mà cả Liêu Tử Diệp cũng bàng hoàng không kém.
Cô ngượng nghịu, Lục Ý Hiên thì mặt mày xám xịt. Mối tình tay ba, hai người ngượng, một người đắc ý.
Bấy giờ, Ngô Quân Kỳ lại nhìn về phía tình địch, ung dung thông báo:
“Sẵn đây thay mặt vợ tôi gửi lời thôi việc đến Lục tổng, phiền Lục tổng đăng tin tuyển Thư ký mới hộ. Chứ vợ tôi là cành vàng lá ngọc, rong chơi bấy nhiêu đó đủ rồi.”
“Quân Kỳ, anh…”
“Mẹ ơi! Tự nhiên Tân Kỳ thấy khó chịu quá ạ, ba với mẹ có thể đưa con về được không?”
Liêu Tử Diệp vốn dĩ định phản đối việc gì đó, nhưng chưa kịp thốt ra đã bị Tân Kỳ cắt lời. Nghe con trai bảo khó chịu, muốn về, thì sao cô nỡ lòng từ chối.
“Được! Con chờ mẹ một chút nha.” Cô dịu dàng đáp.
Sau đó, Tử Diệp đi đến đối diện với Lục Ý Hiên, nhưng đến trong tình trạng bị Ngô Quân Kỳ nắm chặt bàn tay.
Anh ta, chính là đang thừa cơ đánh dấu chủ quyền.
“Lục tổng, em…”
“Cứ về suy nghĩ kỹ đi, rồi liên lạc lại với anh.”
“Mẹ ơi… Về thôi, Tân Kỳ khó chịu lắm rồi. Mẹ về với ba, ba nuôi mẹ, không cần phải ra ngoài kiếm tiền cho vất vả đâu ạ!”
Cậu bé Tân Kỳ thật biết cách ra miệng đúng thời điểm. Giờ không chỉ nói, mà còn trực tiếp nắm tay cô kéo về.
“Phải rồi đó! Vợ đừng giận anh nữa, chúng ta về nhà, đóng cửa làm hòa.”
Ôi! Nghe sao mà sởn cả gai ốc với câu nói sến súa của người đàn ông ấy. Liêu Tử Diệp căn bản đã bị đưa vào thế tiến thoái lưỡng nan, giờ thì đành bất lực xuôi theo tình thế.
“Về thôi! Về nhà, anh biết tay em.”
Giằng co qua lại, đưa đẩy đối thoại một hồi, thành ra tiệc chưa được nhập đã phải xách túi ra về. Mà đi với người này, lại về với người kia mới đáng nói.
Ra tới xe, vốn dĩ Liêu Tử Diệp muốn để Tân Kỳ ngồi giữa, nhưng cậu bé đã nhanh nhẹn trèo ra ghế phụ lái, nhường lại ghế sau cho ba mẹ mình được thoải mái gần nhau.
Hiện tại không biết thoải mái hay chưa, chứ thấy sắc mặt Tử Diệp, là đã thấy căng.
“Lẽ ra lúc đó anh không nên ra mặt, tự tôi có thể giải quyết ổn thỏa mọi chuyện.” Cô lạnh nhạt cất lời.
Lúc này, Ngô Quân Kỳ đã không còn dáng vẻ ung dung, phóng túng như trong bữa tiệc. Thay vào đó, anh ngồi riêng một bên, lưng và đầu đều dựa vào thành ghế, hai mắt khép hờ, dường như đang rơi vào trạng thái không được thoải mái, nhưng vẫn trầm giọng trả lời:
“Em đang trách anh lo chuyện bao đồng? Và bắt anh phải trơ mắt đứng nhìn người phụ nữ của mình bị người khác bắt nạt? Em nghĩ, anh có thể vô tâm đến vậy ư?”