Yêu hay không yêu, liệu có còn quan trọng với Liêu Tử Diệp? Câu trả lời chắc chắn sẽ không khiến người đàn ông ấy thất vọng, vì sâu trong ánh mắt cô chứa đầy sự bối rối.
"Tôi không muốn tiếp tục tơ tưởng tới những thứ vốn dĩ không thuộc về mình nữa. Hai năm đã quá đủ cho cái gọi là niềm tin." Cô nhàn nhạt trả lời.
Lúc bấy giờ, bầu không khí giữa hai người càng lắng xuống thấy rõ. Ngô Quân Kỳ tựa hồ thất vọng, tâm tư trầm mặc mãi cho tới khi lại nghe Liêu Tử Diệp điềm đạm tiếp lời:
"Lẽ ra anh không nên chạy theo tôi như thế này, càng không nên phụ lòng người con gái đã bên anh ngần ấy năm. Cứ để một mình tôi trải qua những điều tồi tệ đã từng xảy ra là đủ rồi."
"Phụ lòng Châu Thanh Thanh, đó vốn dĩ là chuyện sớm hay muộn. Cũng như việc tôi nhận ra tình cảm của mình dành cho ai vào thời điểm nào vậy. Tóm lại, tôi chỉ sai khi không chịu sớm cắt đứt tư tưởng tình ái của cô ấy, chứ không sai với em."
"Ừ! Tôi đâu có bảo anh sai." Liêu Tử Diệp cười nhạt.
Nói rồi, liền lạnh lùng gạt tay anh ra khỏi cơ thể mình. Sau đó, bắt đầu công việc nấu ăn còn chưa được thực hiện.
Cục diện giữa hai người lần nữa rơi vào tĩnh lặng tối tăm. Nhìn vào khoảng cách cô ấy tạo ra, mà lòng anh như có ngọn lửa nung nấu tâm can.
Chẳng lẽ chỉ vì lỡ thương hại một cô gái có số phận đáng thương, vì lỡ nhận ra tình cảm của bản thân muộn một chút, mà anh lại xứng đáng bị trở thành kẻ đáng khinh bỉ như thế sao?
"Diệp! Tôi đang thật lòng và nghiêm túc với em."
"Nhưng trong mắt tôi, anh chẳng có tí nghiêm túc hay chút lòng thành nào cả."
"Vậy em muốn tôi phải làm sao mới được?"
"Ra dáng người đàn ông mẫu mực chút đi, đừng lúc nào cũng mang suy nghĩ của bản thân áp đặt lên người khác."
Liêu Tử Diệp đã chịu nói thẳng quan điểm cá nhân, cũng như đang cho người đàn ông ấy một cơ hội nhìn nhận lại vấn đề và sửa đổi. Không biết anh ta có hiểu hay chưa, nhưng lúc này thái độ đã trầm xuống thấy rõ.
"Tôi chưa từng yêu Châu Thanh Thanh, mà chỉ là đặc biệt quan tâm nhiều hơn số phụ nữ khác một chút. Tất cả cũng chỉ vì lời hứa với người bạn thân trước lúc cậu ta qua đời mà thôi. Tôi không vì cô ấy mà lạnh nhạt với em suốt hai năm, đều tại lúc em rời đi rồi tôi mới hiểu lòng mình muốn gì và tim mình cần ai. Vậy nên..."
"Vậy nên là anh đừng có luyên thuyên mãi nữa, để tôi còn tập trung nấu cơm tối cho hai đứa nhỏ. Ra ngoài đi."
Ngô Quân Kỳ căn bản chẳng kịp nói xong suy nghĩ, đã bị Liêu Tử Diệp thản nhiên cắt ngang, khiến anh một phen ê mặt.
"Tôi phụ em."
"Được! Lấy dao cắt cà rốt để lát nữa nấu súp."
Rất nhanh gọn, súc tính. Chỉ cần anh muốn giúp, cô liền đồng ý và sai bảo một cách tận tình, khiến anh cũng phải ngơ ra vài giây mới định hình được mình nên làm gì.
Sau đó, Liêu Tử Diệp phụ trách rửa thịt. Còn Ngô Quân Kỳ lấy dao sơ chế cà rốt. Loay hoay chỉ chừng hai phút sau, cô quay qua xem thử người ấy làm việc tới đâu rồi, thì không khỏi cảm thấy buồn cười khi thấy anh ta cầm dao thái thịt đi gọi củ quả.
"Cái dao đó mà cắt trúng tay là lìa cả ngón đấy nhé."
Ngô Quân Kỳ ngơ ngác tập một, cho tới khi Tử Diệp đưa đúng con dao chuyên dùng tới.
"Dùng dao này, tỉa cánh hoa trước rồi cắt độ dày vừa phải thôi."
Tỉa hoa ư? Ngô Quân Kỳ lại ngơ ngác tập hai, nhưng vẫn gật gù im lặng làm theo, mặc dù chẳng biết tỉa như nào.
Lần này anh chuyên tâm hơn nhiều, nói thẳng ra là tập trung rất cao độ nên không còn lóng ngóng để đứt tay. Trái lại là Liêu Tử Diệp, cô thái thịt làm sao không biết lại để lưỡi dao bén ngót cắt phạm vào tay, dòng máu nóng từ miệng vết thương chảy ra khiến cô không khỏi nhăn mặt. Đúng lúc đó, Ngô Quân Kỳ quay qua định khoe thành quả, mới thấy tay cô máu chảy đầm đìa.
Người đàn ông vội lao tới như một cơn gió, bất chấp hậu quả liền đem vết thương của cô ngậm vào miệng, trước sự ngỡ ngàng của Liêu Tử Diệp.
Cô muốn rút tay lại, nhưng anh cứ giữ chặt và ngậm trong miệng đến khi nào vết thương hết chảy máu, thì Liêu Tử Diệp mới hỏi:
"Ai dạy anh cách cầm máu bằng cách này vậy?"
"Tự tôi biết. Băng cá nhân để đâu rồi?"
"Ở trong hộc tủ đằng kia, nhưng để tôi rửa tay cái đã, chứ tay toàn thịt sống, không khéo lại nhiễm trùng."
Lúc này thì Ngô Quân Kỳ mới định hình được việc mình vừa ngậm cái gì vào miệng. Thật ra, anh không ngại máu của cô mà chỉ ngại cái thớ thịt cô đang thái còn chưa được nấu chín.
Nhìn cái mặt muốn ói mà không dám ói của anh, Liêu Tử Diệp chỉ biết nén cười.
"Tay em bị thương rồi, đứng đó chỉ dẫn đi để tôi làm cho."
"Anh làm được không mà tự tin vậy?" Cô nghi ngờ nhìn anh.
Ngô Quân Kỳ lại dửng dưng tỏ ra ta đây cân được hết tất tần tật, liền tháo tạp dề trên người cô xuống, rồi mang vào người mình.
"Nói đi, tiếp theo cần làm gì?"