Tam Kỳ Tranh Sủng: Độc Nhất Cưng Chiều

Chương 12: Muốn ở lại




"Tử Diệp! Đêm nay, tôi muốn ở lại đây."

"Không được đâu. Mẹ phải ngủ với Tử Kỳ."

Ngô Quân Kỳ chỉ mới khẽ khàng đưa ra lời đề nghị đã bị Tử Kỳ thẳng thừng bác bỏ, khiến bầu không khí trong bữa ăn lập tức trở nên ngột ngạt.

"Ba đâu có nói sẽ ngủ chung với mẹ, ba nằm ngoài sofa cũng được, để hai con ngủ với mẹ ha! Chịu không?"

Để đạt được mục đích và cũng vì muốn mối quan hệ ba con dần tốt hơn, Ngô Quân Kỳ đã nhỏ nhẹ dỗ dành hết mức có thể, nhưng vẫn bị cậu nhóc lạnh nhạt.

"Mẹ... Tử Kỳ không muốn."

Bỏ qua anh, đứa trẻ lại nhìn sang cô để nũng nịu. Lúc đó, Tân Kỳ cũng sợ mẹ mình sẽ mềm lòng nên lại chạy qua lay lay tay cô, rồi nói:

"Mẹ ơi, hình như trời sắp mưa rồi, một mình ba đi về vào đêm khuya thế này sẽ nguy hiểm lắm. Mẹ cho ba ở lại đi nha, cũng như cho con ở lại luôn, chứ nếu không ba lại bắt con về. Nha mẹ..."
Hai bên trái phải đều là con ruột do mình sinh ra, cứ mỗi đứa một ý, khiến Liêu Tử Diệp vô cùng khó xử.

"Mẹ ơi, chẳng lẽ mẹ không muốn ngủ với con sao? Từ trước giờ con chưa được ngủ với mẹ lần nào, con thèm cảm giác được mẹ ôm như em Tử Kỳ ạ!"

Nói tới đây, đôi mắt bé con đã long lên hai giọt lệ tủi phận, khiến người trông thấy không thể nào không mủi lòng, thương cảm.

"Được rồi, được rồi! Mẹ cho ba ở lại, cũng cho Tân Kỳ ở lại với mẹ luôn nha. Tối nay hai đứa, mỗi đứa một bên, còn ba ngủ ngoài phòng khách, chịu không?"

"Dạ chịu/Chịu!"

Ngô Quân Kỳ và Tân Kỳ cùng lúc đồng thanh. Chỉ có Tử Kỳ một mặt không vui, hờn dỗi bỏ vào phòng. Để lại Liêu Tử Diệp khó xử nhìn theo.

"Có cần đi theo thằng bé không?" Anh khẽ hỏi.

"Không cần đâu, để tôi vào nói chuyện riêng với thằng bé. Anh với Tân Kỳ cứ ăn tiếp đi, ăn xong để đó lát nữa tôi dọn."
Liêu Tử Diệp xoa đầu và mỉm cười ôn nhu với Tân Kỳ xong, mới đi tìm Tử Kỳ. Cũng ngay sau đó, hai cha con nhà nọ đã đập tay nhau tán thưởng.

"Giỏi lắm con trai! Nhưng mà này, con phải tìm cách thân thiết hơn với em trai đi, để nó còn phụ con giúp ba chứ."

"Con có giúp ba đâu. Con đang giúp con được gần mẹ hơn thôi mà." Tân Kỳ hững hờ đáp.

Đó là một pha dội nước lạnh vào mặt người làm ba như Ngô Quân Kỳ, khiến anh mất luôn hứng nói chuyện.

"Ăn nhanh đi, rồi dọn phụ ba."

"Ba rửa chén đó."

"Biết rồi, ông cụ non."

Trong lúc hai cha con họ đang phân chia công việc, thì hai mẹ con Tử Diệp và Tử Kỳ đã ngồi với nhau một cách nghiêm túc.

"Tử Kỳ! Mẹ biết con giận vì mẹ quan tâm Tân Kỳ, yêu thương Tân Kỳ, nhưng con có biết con hành xử như vậy là đang ích kỷ với anh ruột của mình không? Tân Kỳ là anh hai của con cơ mà, sau này anh sẽ bảo vệ con như lời con vẫn hay mơ ước. Sao bây giờ có anh rồi, lại tỏ ra bài xích như thế? Anh cũng thương con mà!"
Dù Liêu Tử Diệp có nhẹ nhàng phân tích cách mấy, thì vẫn khiến Tử Kỳ chạm đến giới hạn cảm xúc. Cậu bé đã giương đôi mắt đẫm lệ lên nhìn cô, rồi nghẹn ngào nói:

"Con sợ mẹ thương anh, rồi không còn thương con nữa. Sợ mẹ bỏ mặc Tử Kỳ như ba đã làm... huhu..."

Cậu bé òa khóc nức nở, cô liền dang tay ôm vào lòng với đôi mắt cũng đã hoen hoen giọt lệ nhỏ. Thật ra nếu Tân Kỳ giống ba bao nhiêu, thì Tử Kỳ lại giống mẹ bấy nhiêu. Đứa trẻ ấy sống tình cảm, từ nhỏ đã bám mẹ, cũng không được mạnh mẽ như Tân Kỳ, nên về mặt cảm xúc tất nhiên sẽ không được cứng rắn như người anh song sinh.

"Đừng khóc, đừng khóc mà! Làm sao mà mẹ bỏ mặc con được, mẹ từng nói rồi, dù là anh hai hay con thì ai mẹ cũng thương hết. Sau này, mẹ sẽ cố gắng đối xử công bằng nhất với hai đứa, để không ai phải thấy tủi lòng, con chịu không?"

"Dạ!" Giọng cậu bé vẫn còn ngậm ngùi.

"Vậy con cũng phải hứa với mẹ, không được tỏ ra khó chịu với anh hai nữa nha?"

"Vâng ạ!"

Lúc này, cậu bé đã chủ động lau hết nước mắt, tâm trạng cũng khá ơn. Thấy vậy, Liêu Tử Diệp lại khẽ hỏi:

"Thế còn ba thì sao? Con có chịu thay đổi thái độ với ba không? Thật ra thì ba đâu có bỏ mặc mẹ con chúng ta, chỉ là trước đây ba với mẹ có chút không hợp nhau nên mới chia tay thôi. Ba không có lỗi, con đừng giận ba nữa nhé?"

Nhắc đến Ngô Quân Kỳ, cậu nhóc Tử Kỳ lại phụng phịu.

"Con không biết, nhưng con chỉ thấy thích chú Ý Hiên thôi à. Mà mẹ vẫn chưa gọi điện cho con nói chuyện với chú ấy nữa đó."

Lại bị đưa vào thế khó xử, Liêu Tử Diệp lúng túng ra mặt, nên đành diện lý do rời đi.

"Mẹ vừa nhớ ra là trong bếp vẫn chưa được dọn dẹp nên phải đi bây giờ. Con lấy bài tập ra làm đi nha, để mẹ bảo anh hai vào với con. Yêu con trai của mẹ, moaz!"

Hôn vội cậu nhóc một cái, Liêu Tử Diệp liền nhanh chóng chuồn ra khỏi phòng. Nào ngờ, vừa mở cửa đã bắt tại trận hai cha con Ngô Quân Kỳ và Tân Kỳ đang nghe lén.

Cả ba nhìn nhau, hai người chột dạ.

"Là ba xúi con đi nghe trộm đó ạ, mẹ xử ba đi nha. Con vào phòng với em!"

Ngô Quân Kỳ đứng đó, tận mắt chiêm ngưỡng trình độ lật mặt của cậu con trai mà không khỏi ngơ ngác, rồi cười cười như không có gì với Liêu Tử Diệp. Hẳn là tránh luôn ánh mắt sắc lẻm của người đối diện, rồi lơ đễnh tự nói:

"Chưa có nghe được cái gì đâu nha."