Tâm Không Phòng Bị

Chương 2




Phương Tư Dật là mối tình đầu của Lâu Mặc, là bạch nguyệt quang trong tim, là chu sa chí trong lòng bàn tay hắn, hắn yêu thầm Phương Tư Dật mười năm, từ sơ trung đến đại học.

Lâu Mặc tốt nghiệp học viện điện ảnh hai năm đã trở thành một lưu lượng rất hot trong giới giải trí, còn là một diên viên trẻ kỹ thuật diễn xuất vô cùng tốt, mà Phương Tư Dật khi đó chỉ là một đạo diễn nhỏ không có tên tuổi gì, nói dễ nghe một chút gọi là đạo diễn trẻ có triển vọng trong tương lai, nói khó nghe thì là không tiền, không quan hệ, còn là kiểu cứng đầu nhất định không bỏ xuống mặt mũi, quả thực bạo không nổi.

Lâu Mặc từng đề cập qua muốn đầu tư vào bộ phim của anh ta, bị anh ta cự tuyệt, nói muốn dựa vào chính bản thân mình, nếu bộ phim quay xong vẫn không nhận được sự chào đón của thị trường thì chỉ có thể nói rằng bản thân anh ta năng lực không đủ.

Ngày thứ hai sau khi Lâu Mặc tỏ tình anh ta liền xuất ngoại, trước khi đi lưu lại một câu:" Nếu cậu thực sự thích tôi, vậy hãy đợi tôi."

Lâu Mặc hỏi: " Bao lâu?"

Anh ta nói: " Hai năm."

Kết quả anh ta đi một mạch sáu năm, trong suốt sáu năm đó chưa từng quay lại một lần, Lâu Mặc cũng không đi tìm anh ta.

Hai năm trong hứa hẹn qua đi, Lâu Mặc gặp được người vô cùng giống Phương Tư Dật là Tống Yến liền nhanh chóng bao cậu, một lần này gần tới bốn năm.

Mà bây giờ, Phương Tư Dật trở về rồi, Lâu Mặc cảm thấy hắn nên kết thúc đoạn quan hệ lệch lạc này rồi.

" Phải, cậu ấy về rồi." Lâu Mặc thừa nhận.

Trong đêm tối Tống Yến đặt tay lên ngang mắt, Lâu Mặc từ khi bắt đầu đã nói với cậu rồi, hắn bao cậu chỉ vì cậu nhìn rất giống người hắn thích, từ lúc bắt đầu đã rõ ràng mọi chuyện, cậu rốt cuộc đang khổ sở cái gì đây?

Nghĩ là vậy nhưng Tống Yến vẫn cảm nhận được rõ ràng thứ chất lỏng ấm nóng đang từ khoé mắt chảy xuống. " Chúc mừng." Cậu nghe giọng chính mình nói.

" Cảm ơn." Lâu Mặc đáp.

Sau đó không nói thêm lời nào nữa.

Đêm nay bọn họ mỗi người ngủ một bên giường, rốt cuộc........ cũng không còn lý do nào lại tiếp tục ôm nhau ngủ nữa. Tỉnh dậy Tống Yến thậm chí có chút hối hận, sớm biết như vậy tối qua đã làm rồi, kết quả là bây giờ lần cuối cũng không làm được.

Tống Yến tỉnh dậy chỗ nằm bên cạnh đã lạnh, trên bàn phòng khách cũng lưu lại một tờ giấy như hôm qua: Bữa sáng để trong bếp, hâm nóng lại rồi ăn.

Sau khi kìm nén cơn buồn nôn mà ăn hết bữa sáng, Tống Yến gọi điện cho Tiểu Lâm: " Cậu lái xe qua đây đưa tôi tới trường quay."

Hôm nay có một cảnh cùng với nữ ba đối diễn, ban đầu nữ ba bộ phim này đã định là một người mới, nhưng mà người mới kia không biết chọc vào ai liền bị đổi rồi, đổi ai thì còn chưa công bố, Tống Yến lúc tới phim trường mới nhìn thấy người kia.

Là Chu Tử Lâm.

Người mấy hôm trước vừa có scandal với ảnh đế Lâu Mặc, hôm nay đột nhiên giành được vai trong bộ phim đang hot, còn là vai nữ ba, nói là không có hậu đài phía sau tất nhiên sẽ chẳng có người tin.

Lúc Chu Tử Lâm đến mang theo hai trợ lý, mỗi người đều mang theo mấy túi đồ ăn vặt, tới nơi liền chia ra mời mọi người trong trường quay, tạo được ấn tượng rất tốt.

Của Tống Yến là một chiếc bánh mì hạnh nhân, nhưng không may Tống Yến bị dị ứng hạnh nhân, vì thế chỉ cầm nó trong tay sau đó đưa cho Tiểu Lâm. Cậu vốn cho rằng mình đã làm khá cẩn thận nhưng không ngờ vẫn bị trợ lý của Chu Tử Lâm nhìn thấy.

Nhưng Tống Yến không quan tâm, chỉ là một túi bánh, cậu không cho rằng Chu Tử Lâm sẽ nhỏ nhen như vậy.

Nhưng mà cậu nghĩ sai rồi, có lẽ sau lưng Chu Tử Lâm thực sự có nhân vật lớn chống lưng, lúc Tống Yến chủ động tìm cô ta khớp diễn, liền bị cô ta không chút do dự cự tuyệt.

Tống Yến cau mày muốn hỏi tại sao, cô ta liền nói: " Một diễn viên nhỏ tuyến 18 ngay cả chút tên tuổi cũng không có còn muốn tìm tôi đối diễn, đây là muốn tôi giúp đỡ người nghèo sao?"

Lời này nói ra không chút lưu tình, Tống Yến tưởng chừng sắp bị chỉ số thông minh khác người của cô ta chọc cười, sau đó cái gì cũng không nói nữa liền quay người rời đi.

Kết quả của việc không khớp diễn chính là lúc chính thức bấm máy bọn họ bị NG liên tục, Tống Yến có kỹ thuật diễn xuất cho nên phân cảnh này với cậu mà nói rất nhẹ nhàng, dễ được thông qua, người gặp khó khăn chính là Chu Tử Lâm, hơn nữa có Tống Yến ở bên cạnh đối lập càng khiến cho cô ta nhìn vào quả thực vô cùng thê thảm.

Cuối cùng không biết quay lại bao nhiêu lần, đạo diễn tức giận liền mắng, cô nàng liền suy sụp ngồi dưới đất khóc lớn, Tống Yến cũng không thèm để ý, quay người đi vào khu nghỉ ngơi.

Đạo diễn Âu Dương Vọng là một người đàn ông thô kệch ngoài 40, vốn ăn to nói lớn, nhìn thấy một cô gái khóc không biết làm thế nào dỗ dành, vội tới mức cuống cả lên.

Cả phim trường đều không một ai dám qua an ủi cô nàng, ngay cả trợ lý cũng không dám đi qua, ai nấy đều hận không thể tránh càng xa càng tốt, tiện thể tranh thủ giữ cho mình cái mạng. Chu Tử Lâm không biết làm sao khóc mãi không ngừng, lại càng khóc càng dữ, tiếng khóc vang cả phim trường rất lâu, nghe đến vô cùng đau đầu.

"Rầm!"

Âu Dương Vọng tức giận đá văng chiếc ghế bên cạnh, chỉ vào cô ta không kìm chế được muốn mắng một trận, Tống Yến đành phải lên tiếng: " Đạo diễn Âu, mọi người đều mệt rồi, tôi đã kêu trợ lý đi mua kem, mọi người tới ăn một chút hạ nhiệt sau đó chúng ta lại tiếp tục được không?"

Âu Dương Vọng nhìn cậu một cái, không kiên nhẫn phất phất tay, quay người đi về phía phòng nghỉ.

Tiểu Lâm đem kem chia cho nhân viên công tác ở trường quay, cả trợ lý của Chu Tử Lâm cũng có, hai cô nàng cầm kem trên tay ăn không được mà không ăn cũng không được, hoàn toàn không biết nên làm thế nào.

Tống Yến mặc kệ bọn họ, cầm một que kem đi đến ngồi xuống cạnh Chu Tử Lâm, " Khóc có tác dụng gì? Khóc xong thì có thể diễn tốt sao?"

Chu Tử Lâm đột nhiên càng khóc to hơn.

Tống Yến thở dài, " Nếu có thời gian không bằng cùng tôi khớp thoại, trước đem lời thuận lợi nói ra được cảm xúc tự nhiên sẽ đến."

Cậu mở túi kem ra, lại chờ một lát, đến khi hết nửa cây kem vào bụng thì không dám ăn nữa, sợ cái vị trong bụng không đồng ý. Cậu cho nửa cây kem còn thừa vào túi, sau đó ném nó vào thùng rác cách đó không xa, lúc quay lại Chu Tử Lâm đã không còn khóc nữa. Cô nàng ngẩng đầu, lớp trang điểm bị nước mắt làm cho tèm nhem, nhìn có chút buồn cười.

" Tôi với anh khớp đi."Cô nói với Tống Yến, giọng nói mang còn mang theo tiếng nấc có chút giống trẻ con.

" Đi thôi." Tống Yến nói.

Chu Tử Lâm đứng dậy, có lẽ do ngồi quá lâu khiến chân bị tê, đứng không vững, Tống Yến liền đỡ lấy cô nàng, " Cẩn thận."

Chu Tử Lâm bám lấy cánh tay cậu, điều chỉnh một chút sau đó cà nhắc đi đến chỗ nghỉ ngơi.

Đợi bọn họ tập xong cảnh quay sau đó liền diễn ra suôn sẻ hơn rất nhiều. Sau một buổi chiều ở chung thái độ của Chu Tử Lâm đối với Tống Yến đã tốt hơn rất nhiều, trước khi đi thậm chí còn muốn mời cậu ăn cơm, nhưng bị người cự tuyệt rồi.

" Sao thế? Có hẹn?" Chu Tử Lâm tò mò hỏi cậu.

Tống Yến không thích Chu Tử Lâm, cho dù cảm thấy EQ của cô ta không cao nhưng cũng coi như đơn thuần, có điều cậu vẫn là không thích, sở dĩ buổi chiều giúp đỡ chỉ là vì không muốn tiến độ quay bị chậm trễ, không ngờ khiến cô ta hiểu lầm.

" Tôi không tốt à?" Chu Tử Lâm chớp chớp mắt nhìn cậu, hoàn toàn không có chút dấu vết của tên quỷ thích khóc mấy tiếng trước.

" Xin lỗi, tôi thật sự có việc, Chu tiểu thư nếu có thời gian vẫn nên về nhà học thuộc lời thoại đi, ngày mai cùng nam chính đối diễn đừng để lại gặp chuyện như vậy."

Tống Yến nói xong liền quay người lên xe, lúc đóng cửa cậu nghe thấy Chu Tử Lâm nói: " Quả nhiên là diễn viên tuyến 18, đến cả xe cũng nát như vậy."

Tống Yến lắc đầu cười, nói với Tiểu Lâm: " Đi Thực Khách Hiên."

"Được." Tiểu Lâm đáp lời cậu sau đó lái xe rời đi.