Choang!
Chiếc cốc trên tay chị Sen rơi xuống, vỡ tan tành, tay chị xước nhẹ, ứa máu. Chị không vội nhặt nhạnh những miếng vỡ, mắt đỏ hoe chạy lại ôm chặt lấy em.
- Quỳnh Anh? Con bé này? Đi đâu giờ mới về? Một thân một mình ở thủ đô xa lạ, biết là chị và Dương như chết lặng không hả em?
Chị luống cuống đến xiêu vẹo, còn bị mảnh thủy tinh vụn đâm vào chân, đau điếng. Nhưng chỉ cần Quỳnh Anh bình an trở về, vết thương có nặng đến mấy cũng như được dòng nước mát xoa dịu. Quỳnh Anh xót lắm, cũng vì em mà chị phải khổ sở như thế này, là em ngu muội quá.
- Chân chị chảy máu rồi, chị ơi.
- Cái con bé này, chút máu tí tẹo sao sánh nổi bằng cái mạng của cô. Cô mà có mệnh hệ gì, thằng Dương nó xiên xác tôi mất.
Em như chợt nhớ ra điều gì đó, đáy lòng đau nhói. Cũng vì em mà mọi người bị dọa một phen hoảng loạn, hồn bay phách lạc.
- Thế.. anh Dương đâu rồi ạ?
- Cô mất tích, nó sao bình tĩnh ở nhà ăn cơm được? Từ hôm qua đến giờ, hùng hục đi tới đi lui ở sở cảnh sát. Làm bà chị già như tôi đây cũng đứng ngồi không yên.
Mặt em tái mét, biến đổi màu sắc liên tục, chân mềm nhũn lại tưởng chừng không thể đứng vững. Em cố gắng giữ bình tĩnh, lắc lắc đầu rồi xuống bếp lấy bông băng bó vết thương cho chị, miệng méo xệch sang một bên, trông vẻ thẫn thờ lắm.
Cô không quan tâm cho lắm, nhưng nhìn màn kịch chị chị em em thắm thiết này, lòng cô cũng sục sôi những cảm xúc khác lạ. Cô cũng từng mơ ước hạnh phúc ở một gia đình giản dị đến vậy, nhưng giờ đây thì nó đã là điều quá xa vời, mà có khi còn là sến súa nữa. Không biết là nên ngưỡng mộ hay buồn nôn nữa. Cảm thấy mình như kẻ thừa, hay nói đúng hơn là mình được ăn bơ một bữa no nê. Thật ớn lạnh đến tận mang tai. Linh lẳng lặng rời xa ngôi nhà.
Vậy đó, tuy vẻ ngoài kiêu sa, cao ngạo nhưng thực ra ở sâu bên trong, Linh cũng như bao cô gái khác, mềm yếu, dễ tổn thương, dễ tự ái. Ngọt ngào đến mấy cũng tan thành mây, nhưng dẫu vậy Linh vẫn muốn được tận hưởng cái cảm giác ấy dù chỉ là một lần. Mọi người nhìn vào, luôn nghĩ cô là người hạnh phúc nhất trên thế gian này, có tất cả, chẳng thiếu thứ gì. Nhưng với cô, đơn độc lắm, cô khao khát tình cảm gia đình đơn sơ, giản dị, bữa cơm chân thành, thân thương. Ấy vậy mà khó như hái sao trên trời vậy. Kì lạ ghê?
Tựa đầu vào ghế ô tô, nghĩ ngợi miên man về giá trị cuộc sống này nọ, nụ cười xót xa lộ rõ trên bờ môi. Thẫn thờ ngơ ngẩn với chính suy nghĩ của chính bản thân mình, cô trầm tư một lúc lâu. Bỗng, tiếng chuông điện thoại reo lên.
- Chị Linh, có thằng đến phá đám tụi em?
- Ai vậy? Từ đầu tháng đến giờ, bọn mày suôn sẻ cả chứ?
- Bọn em đều làm theo lệnh của anh Hải, không sai sót gì. Chỉ có điều?
- Sao?
- Thằng cha này nhìn tử tế lắm, lại dẫn xác một mình đến như nộp mạng. Em sợ có âm mưu gì đây?
- Tên ấy.. nói gì?
- Nó như ngáo ý, liên mồm bảo anh Hải bắt cóc người yêu nó. Nghe đã thấy điêu rồi, anh Hải có bao giờ làm chuyện điên rồ vậy đâu, gái theo anh Hải còn chẳng hết nữa là?
- Hửm?
Linh chợt nhớ đến cuộc nói chuyện của hai chị em Quỳnh Anh. Hình như có người đang tìm họ? Lẽ nào là vậy? Kể ra cũng quân tử gớm nhỉ? Thật bất ngờ!
- Yên đấy. Chị đến ngay.
Linh vỗ trán, như đoán được tất cả mọi chuyện sẽ diễn ra như thế nào, cũng không nói gì thêm, chỉ cười rồi phóng xe thẳng tiến.
- Mẹ nó, đánh chết cho tao!
Một tiếng hét vọng đến khiến Linh hơi giật mình. Cô đưa mắt về phía trước, thanh niên trai trẻ bị đánh đến bầm dập, ngất xỉu. Nhìn mặt hắn như vậy không thể nhận biết ra là người hay ma.
- Ai cho bọn mày hành động như này?
- Thưa chị, tại nó, nó như con chó điên, cắn bọn em cho bằng được. Không đánh trả không được.
- Cút! Chỉ có lý do lý trấu là giỏi.
Cô không nói lời nào, kéo lê người cậu lên xe. Cậu không quá nặng, nhưng với sức lực một cô gái như cô thì cũng không thể gọi là nhẹ. Nhìn vết thương chằng chịt trên gương mặt cậu, cô lắc đầu buồn bã.
- Vì một ả phụ nữ? Là dại khờ hay đại trượng phu đây?
- Chắc hẳn cậu cũng điển trai lắm, nhưng tôi chả thể nào nhìn rõ khuôn mặt thật của cậu. T Sầu ghê!
Cô phóng xe ngay sau đó, mặc kệ đám đàn em phía xa dõi theo.
Một lúc sau, Dương tỉnh giấc, cơn đau đầu hành hạ cơ thể cậu, ê ẩm đến choáng váng. Cậu trợn tròn mắt khi thấy Linh đang nhìn mình, bằng ánh mắt lạnh lùng, vô cảm. Nhưng cậu có cảm giác người phụ nữ này có tính cách phóng khoáng, dễ gần, cũng không đến nỗi ác quỷ, vì dẫu sao cũng đã cứu cậu, nếu không cậu đã tan xác ở nơi ấy rồi.
- Tôi nợ cô một mạng sống.
Linh ngẩng đầu, giơ tay kẹp lấy xấp tiền.
- Việc làm của cậu rất ấu trĩ, không đáng mặt đàn ông.
- Là cô thương hại tôi?
Linh há miệng, lại phát hiện ra một điều thú vị, tiền mà cũng có người chê ư? Nói không nên lời, chỉ có thể gật đầu đáp lời.
- Không. Tôi chỉ thay mặt đàn em.. gọi là chút bồi thường thế thôi.
Đông Dương mở to mắt, yết hầu cứng rắn không ngừng cuộn lên cuộn xuống, đồng tử tối đen phủ kín tất cả, cảm giác nóng bỏng nơi cổ họng.
- Đàn em? Lẽ nào.. vậy?
- Cô ấy, an toàn ở nhà rồi. Mọi việc không như cậu nghĩ, cậu cứ về hỏi cô ấy là rõ.
- Vậy ư? Thật tốt!
Lông mi cô hơi rung động, từ từ khép mắt lại. Cô cảm thấy đầu óc nặng nề,
- Có thể.. lời một lời hai không nói hết câu. Lòng dạ phụ nữ khó đoán, cậu nên cẩn thận!
Anh chau mày, hình như rất không thích phản ứng không thể khống chế thân thể như thế này, nhưng lại không rời mắt đi được.
- Cô nói vậy nghĩa là sao?
Cô hít thở phập phồng, lại mang theo chút hương vị quyến rũ.
- Ừm, tôi nghĩ cậu nên tự khám phá. Khá thú vị đấy.
Cửa xe mở ra, bóng dáng cao lớn đi xuống, nhịp bước cũng không vững vàng như bình thường, có mấy phần loạng choạng. Nhìn theo bóng anh, đôi môi hồng nhạt hơi nhếch lên, phát ra tiếng hít thở đều đều.
Một lúc sau, sự tơi tả và những vết thương bầm tím trên cơ thể Dương khiến em rớt nước mắt. Em hốt hoảng lao ra lay chị gái hỏi chuyện:
- Rốt cuộc là sao? Tại sao?
Cậu không trả lời thẳng vào trọng tâm câu hỏi, khóe miệng cười tươi, vỗ đầu em dịu dàng.
- May quá, em vẫn ổn. Vậy là tốt rồi.
Em cau mày, có cảm giác bị lừa gạt.
- Tốt sao được? Anh như này sao có thể là tốt?
Anh cứng nhắc cười gượng
- Anh không sao, chỉ là va chạm nhẹ.
- Như này là nhẹ ư?
- Tất cả là lỗi của em. Em xin lỗi!
Ánh mắt anh từ từ di chuyển xuống, cần cổ mảnh khảnh, xương quai xanh thanh thoát.
- Không sao, tìm được em là quá tốt rồi. Nhưng.. chuyện này là sao?
Em mím môi, người run lên, không ngừng lùi về sau.
- Chỉ là em bất cẩn, gặp chuyện vớ vẩn rồi được người tốt giúp, vậy thôi, không sao cả.
Dáng vẻ cười như không cười kia của em cực kỳ đáng yêu, nhưng anh lại thấy bực mình. Mây đen nghìn nghịt cuồn cuộn trên mặt anh.
- Người tốt? Hay giang hồ?
- Không, nhìn có vẻ gian ác, nhưng cũng khá tốt.
Anh nhìn chằm chằm em, ánh mắt tìm tòi nghiên cứu, dường như đang phán đoan sự đáng tin trong lời của em. Nhưng thay vì nghi ngờ thì anh vẫn chọn tin tưởng. Với anh, em nói gì cũng đúng, là chân lý của cuộc đời..
- Ừm, vậy là cô ta nói đúng rồi. Chỉ là câu sau hơi khó hiểu?
- Gì cơ?
Anh gãi gãi đầu:
- Không có gì. Mà rốt cuộc đã gặp ở đâu nhỉ? Trông quen quá? Cũng không có kí ức gì?
Em thở dài, xoay người sang bên phải, đóng nắp lọ thuốc, rồi đưa cậu vào phòng, nước mắt tuôn rơi. Thương cậu bao nhiêu thì tự trách bản thân mình bấy nhiêu. Chỉ tại cái tội ngu mà sinh ra bao nhiêu chuyện. Suýt nữa còn mắc tội tày trời với cậu. Em tin chắc chuyện em còn trinh hay mất trinh với cậu không quan trọng, nhưng với em là cả một nỗi nhục lớn.