Bàn tay ngọc ngà nhè nhẹ vuốt mái tóc của cô, ánh mắt dịu hiền như bừng sáng.
- Vậy là.. con đã động lòng?
Cô ngước nhìn bóng hình quen thuộc đang ở bên cạnh mình, giọng cô có chút run run mà thốt lên lời nói.
- Trước đây, khi mẹ con vẫn còn sống. Mẹ thích đi từ thiện lắm luôn. Ở trại trẻ mồ côi ấy, con gặp được một cậu bạn.. cậu ấy làm con nhớ mãi không quên.
- Ôi, là tình yêu sét đánh chăng?
- Lúc ấy bé xíu à, con có biết gì đâu. Nhưng hình ảnh ấy làm trái tim con ấm áp. Đó là người đầu tiên. Nhưng sau đó con không còn gặp lại bạn ấy nữa!
- Con còn nhớ tên không?
- Có chứ! Là Đông Dương á gì. Cái tên nghe thật rạng rỡ làm sao.
Tay gì bất chợt dừng lại, nụ cười trên môi bỗng chốc dập tắt, cả người run lên như bị điện giật. Miệng lắp ba lắp bắp cái tên Đông Dương, kéo dài và ngắt quãng. Trời rõ ràng không lạnh nhưng hai cánh tay nổi đầy da gà, mặt biến sắc. Gì nhớ về quá khứ dơ bẩn. Gì nhớ về căn phòng hoang ngoài nội thành năm ấy, gì nằm chơ vơ trên chiếc giường nhỏ bé, áo quần rách rưới tả tơi, xung quanh màng nhện chăng đầy lưới, chiếc váy dài màu đen còn lấm thấm vài vệt máu đỏ tươi. Vết sẹo bẩn thỉu ngày ấy vẫn còn bám sâu vào bả vai gì đến tận ngày nay, dù dùng bao nhiêu loại thuốc đắt tiền, vẫn không thể nào xóa bỏ. Gì khinh tởm chính mình, bản thân tự cảm thấy nhục nhã. Khi ấy, gì chỉ muốn bóp chết kẻ đã hãm hại mình, nhưng sức lực yếu ớt, lại không thể làm gì hơn, chút sĩ diện trong lòng lại ngăn cấm mình đi báo cảnh sát, gì sợ mọi người biết, rồi nói này nói nọ, rồi bêu xấu nhân cách của gì, bảo chị là thứ đàn bà mất nết, hư hỏng. Bởi vậy, gì giấu kín bí mật này xuống tận đáy lòng, nguyện giữ nó đến lúc về với địa ngục. Gì gồng mình lên một cái như để cố thoát ra đoạn kí ức khủng khiếp đấy. Gì không muốn nghĩ đến nó nữa, đã rất rất nhiều lần gì cầu nguyện trời phật tha thứ cho tội ác của mình, nhưng tối đến lại bủa vây biết bao giấc mộng tàn ác, giằng xé tâm can gì. Chín tháng mười ngày gì chạy trốn khỏi ánh mắt và sự xoi mói của người đời, một ngày định mệnh đau đến cắt xé ruột gan. Giây phút ấy, tiếng khóc chào đời ấy, có lẽ sẽ ám ảnh suốt cả cuộc đời gì. Gì vừa mong chờ lại vừa sợ hãi, vừa hạnh phúc lại vừa hoảng loạn. Gì nghĩ đến đứa trẻ xấu số ấy mà kinh tởm chính mình, giọt nước mắt vô thức rơi ra, nghẹn ngào và đầy ai oán.
Tiếng nấc khiến Hạ Linh giật mình, xót xa. Cô nghĩ gì tủi thân vì bị cha mình phản bội, câm lặng nhìn gì khóc tức tưởi mà chẳng biết an ủi như thế nào. Gì nghiêng đầu nở một nụ cười hiền từ, đôi mi cô cũng đã bắt đầu đẫm lệ.
Cô không thể hiểu được tại sao cha mình lại có thể lăng nhăng đến vậy, và gì rơi vào tình cảnh thảm hại như thế này, có lẽ đã đến lúc cô phải ra tay giải quyết.
Ba ngày sau, một nam một nữ to nhỏ thầm thì. Gương mặt cô lộ rõ vẻ điềm đạm. Đôi mắt lấp lánh như ánh sao. Miệng khẽ nhếch, như cười như không.
- Chắc chắn đó là ả ta, phải không?
- Đúng vậy. Tên là Quỳnh Anh, đang trên đường đi lên Hà Thành.
- To gan thật.
- Vậy bây giờ phải làm sao?
- Cứ như kế hoạch mà hành động thôi.
- Nhưng.. như vậy có quá đáng?
Cô trở nên im lặng, đột ngột chuyển hướng nhìn anh khiến anh không khỏi lo lắng.
- Không! Dám làm gì Hoa rơi nước mắt. Đó là tội tày trời. Không thể dung thứ.
Vừa nghe xong anh liền khựng người lại, không nói gì, anh chỉ gật gật đầu đồng ý. Đôi mắt anh lộ rõ sự buồn bã. Tội nghiệp cho cô gái ấy.
Thế nhưng, cô gái ấy đâu biết mình đã đắc tội lớn tày trời với cô. Em vẫn đang ngây ngốc nhớ lúc cha gọi mình bằng cái tên thân thương hồi nhỏ, Quỳnh Anh không khỏi xúc động. Đã rất lâu rồi, cha không dịu dàng như vậy với em. Em không ngờ cha lại dễ dàng chấp nhận lời thỉnh cầu của cậu nhanh đến vậy. Tưởng chừng phải có một cuộc cãi vã nảy lửa, nứt máu xảy ra. Nhưng không, cha tĩnh lặng hồi lâu rồi ôm chặt lấy hai đứa trẻ. Mếu máo nói không thành tiếng. Thấy em như kẻ mất hồn, cậu lo lắng gặng hỏi, xoa nhẹ lưng em, để em tựa vào lồng ngực chắc khỏe của mình, thì thào.
- Anh nghĩ trước đây cha em khó ở, là do có tâm sự riêng, là do cú sốc về cái chết đột ngột của mẹ. Chứ thực ra, cha vẫn rất thương anh. Anh cảm nhận được tình thương vô bờ bến ấy, xuất phát từ trong ánh mắt gầy ốm đó.
- Vâng!
- Có thể lúc đầu cha chỉ nghĩ đơn giản, em vào nhà giàu có, sẽ được cuộc sống sang chảnh phú quý, không lo đến việc đau ốm bệnh tật!
Quỳnh Anh rơm rớm nước mắt. Em sững người trong một khoảnh khắc rồi lại gật đầu nhìn cậu.
- Em chưa bao giờ nghĩ là cha đã thay đổi, trở nên độc ác hơn. Chỉ là, cảm thấy kì lạ, bản thân lại lo lắng, băn khoăn.. liệu cha có giấu gì em không!
- Ặc, là em suy nghĩ sâu xa quá rồi, có phải phim ảnh đâu mà nghĩ phức tạp vậy á.
Nghe cậu nói vậy em không khỏi vui mừng mà ngẩng đẩu lên mỉm cười nhìn cậu, nhưng nụ cười ấy liền bị dập tắt khi nghĩ đến gương mặt của ông lão tài phiệt, một gương mặt không chút cảm xúc, ánh mắt lạnh nhạt.
Cô không hề thích ngắm nhìn cô trong gương, vì nó rất giống với cha, người đàn ông tệ bạc ấy. Nhưng biết sao giờ, miệng cô cong lên, Hải cau mày không lên tiếng. Anh quá hiểu Hạ Linh, đã nói là làm, hành động dứt khoát, không chần chừ. Với tính cách của Hạ Linh, rất khó để ngăn cản cô làm một việc gì đó, nhất là với kẻ động đến người thân của cô. Mà hiện tại, với cô có lẽ gì Hoa là quan trọng nhất, là thân thương nhất. Cô gái tên Quỳnh Anh đó, chắc là tới số rồi. Cô giơ vội con dao, tiện tay đâm phập thật mạnh vào vách tường phía cánh tay phải.
- Em mong là anh sẽ không làm em thất vọng.
- Bắt buộc phải vậy ư?
- Vâng?
- Rồi?
- Sao?
- Em.. có nghĩ đến anh không? Chuyện sau đó?
- Có gì ư? Chẳng phải đàn ông các anh, đều thích làm chuyện ấy lắm sao?
- Sao em.. có thể nghĩ như vậy chứ? Anh.. không phải là cha em!
Cô mím chặt môi, cố gắng kiềm chế cảm xúc mà tiếp tục lên tiếng.
- Câm! Em không muốn nghe nữa. Anh chỉ cần hoàn thành nhiệm vụ thôi. Con trai các anh, chỉ được cái dẻo miệng, lý sự này nọ, nhưng trong lòng lại mưu tính nhiều thứ khác.
Hải một tay lấy điếu thuốc từ trong túi ra, một tay châm lửa. Tâm trạng anh rối bời như làn khói anh phả ra, anh kẹp điếu thuốc, trong mắt chiếu lại màu đỏ của đầu tàn thuốc lá, tựa như màu của máu. Làn gió mát thổi lên tóc anh, khiến cả người anh ớn lạnh.
- Em là đồ đàn bà độc ác. Ích kỷ. Chỉ biết nghĩ cho riêng mình.
- Em có biết là.. em làm anh rất đau, rất rất đau không!
- Nếu anh nói.. anh chỉ muốn chạm vào em, liệu em có hiểu được lòng anh không? Đồ đáng ghét, lỳ lợm kia?