Khách sạn Ánh Trăng, lúc 22 giờ..
Sự huyền ảo của màn đêm dưới ánh đèn rực rỡ sắc màu lại càng thêm phần xa hoa. Trong phòng tiệc tráng lệ của khách sạn, rất nhiều công tử bảnh bao cùng với các mỹ nhân xinh đẹp khẽ mỉm cười liếc mắt đưa tình. Dàn nhạc ưu nhã đang diễn tấu, tiếng vĩ cầm du dương êm dịu như mặt nước phẳng lặng quanh quẩn tới từng góc nhỏ của khách sạn tráng lệ.
Vang đỏ sóng sánh ánh lên sắc màu quyến rũ, rượu sâm banh rót tràn ly..
Trên tầng hai, một cô gái thanh nhã lắc nhẹ ly rượu trên tay, tay còn lại vịn lên lan can ánh vàng rực rỡ, nhìn thẳng xuống phòng tiệc xa hoa bên dưới, quan sát tất thảy mọi chuyện phát sinh. Chất lỏng trong suốt trong ly ánh lên trên những ngón tay trắng mịn, mái tóc đen dài hơi che khuất khuôn mặt xinh đẹp. Bộ váy dạ tiệc đơn giản vương vấn những lọn tóc mềm mại, nhưng trong đôi mắt trong veo xinh đẹp kia lại mang vẻ sắc bén và độc đoán, có chút không phù hợp với không khí bữa tiệc này.
Cô khẽ nhấp một ngụm vang đỏ trong ly ánh mắt thanh nhã có chút thản nhiên nhìn về phía phòng tiệc dưới lầu..
Anh tiến đến, hơi nghiêng người, bộ lễ phục vừa vặn khéo léo tôn lên vóc dáng cường tráng khỏe mạnh.
- Chẳng phải em rất ghét đến những nơi như này sao?
Hạ Linh hừ nhẹ một tiếng, nhìn về Hải ở phía đối diện.
- Em còn tưởng anh chết ở đâu đó rồi cơ.
Dường như có chút không hiểu, anh khẽ lên tiếng hỏi.
- Là sao?
Vừa nghe xong câu đó, khoé môi Hạ Linh khẽ cong lên thành nụ cười hết sức lạnh lùng.
- Thì 2 ngày qua, chẳng thấy anh ở đâu hết.
Mặc dù đã uống rượu có chút say nhưng dáng vẻ anh tuấn của Hải vẫn không hề giảm sút.
- À, anh bận chút việc..
Lúc này, cô lại nhếch môi cười lạnh một tiếng, đôi mắt khẽ nheo lại, ánh mắt sắc bén nhìn xuyên qua người đàn ông trước mặt. Với dáng vẻ nửa say nửa tỉnh, tiếng nói của cô lộ rõ vẻ lười biếng cùng mỉa mai.
- Bận làm việc với gái?. 𝑇ì𝗺 𝑡𝙧𝘂yện hay 𝑡ại ++ 𝑇RÙ𝑴𝑇R 𝑼𝐘ỆN.VN ++
Anh nghe xong liền lập tức phát hỏa, ngửa cổ tu một ngụm rượu lớn rồi đặt mạnh chai xuống bàn nghe "cạch" một tiếng.
- Em nói gì cũng đúng!
Khi người ta muốn tìm đến rượu để giải sầu thì sẽ rất dễ say. Tửu lượng của Hải vốn rất tốt, nhưng vì câu nói của Linh mà hôm nay tâm trạng dường như có chút bất thường. Trước mặt Hải lúc này toàn là vỏ chai rượu đã sớm rỗng không. Nhân viên pha chế đứng ở phía xa vẫn luôn dõi theo anh rồi khẽ quay sang nhìn Linh. Nhìn thấy anh cứ uống hết chai này tới chai khác như vậy khiến Linh cũng có chút hốt hoảng. Linh cũng không thể hiểu được anh đang buồn bực vì chuyện gì. Vì những lời nói đùa vu vơ của cô ư?
- Anh say rồi, để em đưa anh về!
Hải nhếch môi cười. Cầm một chai rượu đưa cho cô, sau đó chính anh cũng cầm lấy một chai khác rồi hơi ngửa cổ ra sau, uống một ngụm lớn.
- Tại sao phải về? Đang vui mà?
Lúc này, sau khi uống xong một ngụm rượu lớn, đầu óc Hải đã có chút choáng váng. Đột ngột nổi hứng, anh nhìn cô nàng trước mặt mình, khẽ đưa tay ra nâng cằm cô lên, không chần chừ mà đặt lên môi cô một nụ hôn ngọt ngào.
Đôi môi mỏng khêu gợi nhẹ nhàng lướt trên đôi môi đỏ mọng của cô, khoảng khắc môi chạm môi, cô cảm thấy rõ ràng mùi rượu bia từ cơ thể của anh. Cô hơi nghiêng đầu, né tránh hơi thở của anh.
Cô xoa xoa thái dương có chút đau nhức, nhẹ nhàng trả lời.
- Anh say rồi, em không phải là gái, em là Linh.
Anh nghe vậy mặt biến sắc, ánh mắt lộ rõ nét lạnh lùng.
- Ồ, ra vậy. Được thôi. Cũng muộn rồi, nên về thôi.
Cô cười khẽ, lên tiếng.
- Em sẽ đưa anh về.
Ngủ một giấc thật sâu, xong xuôi hết thảy, em mới giật mình nhận ra trời đã tối từ bao giờ.
Biệt thự tại nằm trong một khu chung cư xa hoa của Hà Thành, không những địa thế tuyệt đẹp mà còn vô cùng thuận tiện, dưới lầu còn có vườn hoa rất lớn, buổi tối nhìn xuống có thể thấy nhiều gia đình trong khu nhàn nhã tản bộ. Em thực sự thích biệt thự này.
Mở điện thoại di động lên mới phát hiện đã có hơn ba mươi cuộc gọi nhỡ. Là Dương? Đây là thói quen tắt chuông của em khi muốn tập trung ngủ một giấc thật sâu. Dẫu biết anh đang rất lo lắng, nhưng mà, em thật sự muốn yên tĩnh.
Em bất giác thấy căng thẳng, trong lòng dâng lên một dự cảm xấu. Một cảm giác bất an đột nhiên xuất hiện khiến em rất không thoải mái, giống như điềm báo trước một cơn giông bão..
Em có nên gọi lại cho Dương không?
Đầu óc em hoàn toàn rối loạn, khẽ vuốt khóe mắt đau nhức, toàn thân chỉ thấy một cảm giác lạnh lẽo bao phủ, ngón tay bất chợt nổi lên một hồi run rẩy. Cả người mềm nhũng ngã xuống giường. Trong giây phút đó chỉ còn lại một đôi mắt sáng chìm trong màn đêm vô tận.
Đang đắn đo suy nghĩ chưa thông, em đã nghe tiếng chuông cửa vang lên. Là anh về rồi ư? Sao giờ này anh mới về? Anh đã đi đâu?
Một cảm giác mơ hồ nhanh chóng lan tỏa trong lòng..
Em bước ra khỏi phòng. Bởi vì lúc chiều anh làm em tim nhảy loạn nhịp, cho nên em không dám nhìn thằng mặt anh, chỉ dám đứng sau bức tường lớn.
Em giật mình khi thấy Hạ Linh. Chính là cô gái đã giải cứu em khỏi anh lần trước. Cô sở hữu dáng người quyền rũ đầy đặn, đường cong rõ ràng. Cô gái ấy thật sự rất đẹp, nhưng không phải chỉ có giá trị là một bình hoa đẹp, mà còn toát ra một loại khí chất rất sỏi đời. Vừa có đầu óc vừa có sắc đẹp lại đẹp người, nhất định không có một người đàn ông bình thường nào có thể xứng với cô ấy. Thậm chí ngay cả người bên cạnh là một nhân vật tầm cỡ như anh, cũng không hề ảnh hưởng đến ánh hào quang của cô. Hai người ngồi bên cạnh nhau, bù trừ lẫn nhau, vô cùng xứng đôi.
Trong lòng em cảm thấy bản thân mình so với cô ấy còn kém rất xa, em chẳng qua chỉ là một cô gái nhỏ không hiểu sự đời!