Lúc trước thư ký thuận lợi hạ sinh tiểu Beta nam, cũng là tổng tài tại trưng cầu ý kiến phu nhân sau mới cho phép.
Đứa bé này là kết quả bất ngờ vào lúc — — tổng tài không có thói quen mang bao, có lúc còn không để ý cảm thụ của thư ký, cưỡng ép chen vào khoang sinh sản nhỏ hẹp của Omega, vì vậy thư ký luôn có một cái kế hoạch khoá biểu tránh thai.
Một ngày kia, chính là chu kỳ mới cấp thuốc, song buổi tối đêm đó làm tình quá kịch liệt, sau khi kết thúc thư ký liền mơ mơ màng màng mà hôn mê, liền thành tẩy thân thể đều không để ý, đợi nhớ đến cũng đã là chuyện của mấy ngày sau.
Tuy rằng tỉ mỉ tính mấy ngày làm tình phía trước, xác thực chỉ có lần này sơ suất, thư ký vẫn là bất an không an tâm, cậu tựa hồ cảm nhận được biến đổi của thân thể, tuy khó có thể bắt giữ nhưng không thể nào xem nhẹ.
Không biết có phải do tâm lý tác động hay không, sau một quãng thời gian, đầu choáng váng buồn nôn càng xác thực nỗi lo lắng của cậu, cho đến khi cậu chân chính cầm que thử rõ ràng hai vạch, thân thể vẫn là lảo đảo suýt nữa không chống nổi chính mình.
Cậu biết tổng tài cũng không ý định có hài tử ở ngoài gia thú, thậm chí dùng thân phận thư ký phụ trách sử lý qua mấy tình nhân "Sở cầu quá nhiều", cũng là cơ hồ nhìn thấy vận mệnh tương lai của cái thai.
Cậu gắt gao siết chặt que thử thai mà ngẩn ra, tựa hồ như vậy có thể đem sự thật giấu vào lòng bàn tay. Nhưng mà trời không thương người, còn chưa chờ cậu thu thập xong tâm tình, cửa phòng tắm liền đột ngột không kịp chuẩn bị mà bị từ bên ngoài đẩy ra — —
"Lạch cạch."
Đôi giày da được lau đến bóng lưỡng đứng trước mặt cậu, tổng tài chậm rãi nhặt lên cái kia que thử thai, ngẩng đầu lên thật sâu liếc mắt nhìn cậu.
"Cầu, cầu ngài...."
Thư ký không biết ngày đó bản thân có phải hay không quá mức thê thảm, tổng tài từ trước đến giờ nói một không hai càng không nói một câu từ chối ý cầu xin cậu, chỉ là dẫn cậu làm một cái kiểm tra tỉ mỉ thân thể, sau đó dẫn cậu đến chủ trạch tự mình gặp gỡ phu nhân.
Mà phu nhân đoan trang mỹ lệ ngồi ở bàn dài đầu kia, khẽ mỉm cười đưa ra điều kiện là thư ký kí xuống một phần thoả thuận, tự nguyện nhường ra quyền nuôi nấng hài tử, nhượng nam hài này làm thân phận con dưới gối phu nhân lớn lên.
Tất nhiên thư ký có thể tình cờ đến xem nhóc, thế nhưng vĩnh viễn không chấp thuận cùng cậu quen nhau.
"Ngươi cũng là hy vọng đứa trẻ lớn lên trong hoàn cảnh càng tốt lớn lên, không phải sao?" Phu nhân giọng ôn hoà khuyên, "Hơn nữa, ngươi như vậy thích tổng tài, cũng không muốn màng đến tranh cãi trên mặt tài sản đi?"
— — hoặc là nói, ngươi cảm thấy nếu như không đồng ý, đứa nhỏ này thật sự có cơ hội đến thế gian này sao?
Phu nhân ý cười dịu dàng, nhưng trong lời nói tâm ý nghe tới tuyệt không ôn nhu.
Ân uy cũng làm, thêm vào đối phương thẹn trong lòng, bị giam lỏng tại nhà tổng tài, bị phu ôn nhu lễ độ khoản đãi mầy ngày, cuối cùng thư ký vẫn là tay run run, nén lệ ký xuống thoả thuận.
Thư ký thậm chí chưa kịp nhìn thấy mặt mũi con trai ra sao.
Đợi đến cậu chịu đựng qua cõi lòng tan nát đau đớn, nằm trên giường phòng sinh lần nữa khôi phục ý thức, được đến chính là tin đứa trẻ đã bị ôm đi từ lâu.
Ngón tay mảnh khảnh của cậu theo bản năng cuộn tròn đệm trắng như tuyết, tựa hồ phí công như muốn nắm thứ gì một chút.
Cậu nghe thấy thanh âm chính mình khàn khàn vang bên tai, bình tĩnh đến như một người xa lạ.
"Biết đến."
Tổng tài từ trước đến giờ rất bận, chỉ là ngày đó thời điểm cậu tỉnh lại xem một lần liền vội vã rời đi, sau đó...liền không có tin tức gì nữa.
Không đợi ngày nghỉ đẻ kết thúc, thư ký liền về tới làm việc cương vị, nghiêm cẩn, chuyên nghiệp, giống như ngày xưa.
Tựa hồ đem tâm lực vùi vào trong công việc, liền có thể quên đi một chút khó chịu trong mình nhưng thủy chung không có cách nào thả xuống sự tình.
Thư ký đối định vị của mình cũng là rõ ràng trong lòng.
Cậu biết mình chính là cái không ra gì ngoạn ý gì, sẽ không cũng không mang đi chính thức.
Mà theo thời gian Beta tiểu bảo bảo chậm rãi lớn lên, lúc tổng tài tình cờ có thể rút ra một ít thời gian tham gia hoạt động gia đình, đồng thời phu nhân nhưng cũng "nhân từ" mà mời thư ký, mang theo nhóc con Beta vui vẻ đi đến.
Thư ký một thân âu phục kiên cường, trước sau yên lặng đứng sau tổng tài, nhìn chăm chú vào hắn đối với phu nhân hiếm khi nở nụ cười, mang theo "con hai người" vui vẻ mà chơi đùa, cậu thấy nhóc con beta như cọng giá đỗ ngắn ngủn một đoạn nhỏ đến đần độn mà chạy loạn nhảy loạn, một nhảy tới một nhảy như thỏ con hướng tới chính mình chạy tới, dù luôn luôn bình tĩnh khống chế cảm xúc cũng không nhịn vành mắt ướt.
Thư ký cấp tốc xoa xoa khoé mắt, coi chính mình thất thố nháy mắt không ai phát hiện, lại không biết rằng phu nhân thoạt nhìn chuyên tâm coi chừng nhóc con lại rút ra thời gian liếc mắt nhìn cậu một cái, lầm bầm lầu bầu giống như nhẹ giọng than thở:" Ai nhà, này thoạt nhìn thực sự quá đáng thương a..."
Đứa bé thứ nhất của thư ký rất yêu thích cười, nhóc cũng không biết thân thế của chính mình, không quản gặp người nào cũng là cười híp mắt, không đề phòng chút nào mà cùng đối phương thân cận.
Cho dù là đã lớn một chút, nhưng đối với "người xa lạ" thư ký tiên sinh, cũng là mang theo một thân nãi mùi thơm cười khanh khách hướng tới thân thể cậu cọ tới cọ lui, mở ra bàn tay ngắn ngủi liền muốn hướng trong lòng ngực hắn xuyên qua.
Thư ký tiên sinh tâm cũng phải tan.
Thế như nhóc con Beta vẫn là thích nhất phu nhân.
Thư ký có mấy lần nhìn thấy phu nhân đem hài tử rón rén ôm vào trong ngực, một bên lây động, một bên hóng nhóc gọi phụ thân.
Thư ký vì vậy yên lặng cuối đầu, cưỡng bách áp chế đau đớn trong lòng như kim đâm, đốt ngón tay đều là siết đến nổi lên màu trắng.