Tam Gia

Chương 31





Rạng sáng ngày thứ hai, Lăng Hiểu liền mặc bộ quần áo mà Tam gia tặng cô ngày sinh nhật, sau đó lên xe đi đến nhà của Tam gia để cảm ơn, không nghĩ đến vừa đến cửa thư phòng thì gặp Chu Tuyên Hoa vừa bàn xong công việc với Tam gia.
Chu Tuyên Hoa liếc mắt nhìn bộ sườn xám màu trắng của Lăng Hiểu, lại nhìn Tam gia đang cúi đầu dùng trà, cười cười vô cùng thích thú: “Thế nào, em có thích bộ quần áo này không?”
"Đương nhiên là thích." Lăng Hiểu bị hắn nhìn cả da đầu đều run lên, không khỏi nhớ tới lời nói tối qua của Gernot, đối với ánh nhìn của Chu Tuyên Hoa càng lúc càng thấy không được tự nhiên.
Mắt thấy ánh mắt thản nhiên của Lăng Hiểu trở nên dao động, Chu Tuyên Hoa càng hứng thú, vừa định nói thêm gì nữa đã nghe Tam gia ho nhẹ một tiếng.
Lập tức, hắn nhớ tới một đóng hồ sơ cấp bách đang ở trong thư phòng chờ mình xử lý, vốn là tự khích lệ bản thân mình có một số việc tốt nhất là không được nhúng tay vào thì tốt hơn nên Chu Tuyên Hoa lập tức ngậm miệng, nịnh nọt nhìn Tam gia, sau đó bị cái nhìn cười như không cười ẩn chứa ý cảnh cáo nên vội vàng đổi thái độ: "Nếu vậy, Tam gia, tôi ra ngoài trước".
"Đi đi" Tam gia lạnh nhạt trả lời, nhìn Chu Tuyên Hoa rời khỏi thư phòng, lúc này ánh mắt mới nhìn về phía Lăng Hiểu, đôi mắt có chút dịu dàng, rõ ràng rất thích cách ăn mặc này của cô.
"Anh Chu có phải đang yêu không ạ? Cảm giác cả người anh ấy kỳ kỳ sao đấy, còn dạy cho Gernot một ít chuyện nam nữ lung tung". Lăng Hiểu vừa phàn nàn vừa đi đến bên cạnh Tam gia, cô ngồi xuống ôm lấy hắn, ánh mắt liếc qua túi tiền bên hông Tam gia, dường như nó là vật bất ly thân của Tam gia vậy, trong lòng cô có chút nhúc nhích.
"Yêu đương?" Tam gia liền giật mình, lập tức buồn cười gật gật đầu "Đúng vậy, hắn đúng là nên tìm một phụ nữ, để tránh cả ngày cứ giống như đàn bà vậy, thích nghe ngóng việc riêng tư của người khác".
Nghe giọng điệu của Tam gia, dường như Chu Tuyên Hoa không có qua lại thân thiết với người phụ nữ nào, Lăng Hiểu có cảm giác cô hình như đã đoán sai nên cũng cố ý đổi đề tài khác.
"Tối qua thế nào?" Tam gia cười nhẹ hỏi, đưa tay vén tóc Lăng Hiểu ra sau vành tai.

"Cũng coi như không tệ, ít ra là không có xảy ra sai lầm gì lớn". Thực ra Lăng Hiểu cũng không thích những buổi tiệc như vậy, nên chưa bao giờ giấu Tam gia. Ngẩng đầu tùy ý ngón tay Tam gia lướt qua vành tai, hai gò má cô, cuối cùng như có như không lướt qua khóe môi, Lăng Hiểu cười nói "Cảm ơn quà tặng của Tam gia".
"Cái này mà là quà tặng gì chứ" Tam gia cười nhẹ, "Bất quá chỉ là bộ quần áo mà thôi, tôi đoán cái này chỉ là số lẻ trong những món quà mà những người kia tặng cho em phải không?"
Trong lòng Lăng Hiểu căng thẳng, vội vàng khoác tay hắn, làm nũng nói: "Vậy phải xem người tặng quà là ai đã! Nếu là Tam gia tặng, cho dù là tờ giấy lộn thì trong mắt em vẫn là món quà quý giá nhất!"
"Ít nịnh nọt đi, nếu tôi thật sự đưa em quà như vậy, không biết trong lòng tiểu nha đầu em oán tôi thế nào nữa". Tam gia cười cười điểm nhẹ mi tâm Lăng Hiểu, tuy giọng điệu trách móc, nhưng lại không có tức giận. Dù cho biết rõ Lăng Hiểu đang nịnh nọt hắn để cho hắn vui, nhưng được đối đãi khác biệt như vậy Tam gia vẫn cảm thấy vui sướng.
"Em nào dám oán thầm Tam gia ngài chứ....." khóe miệng Lăng Hiểu cong cong lên, phản bác nói, vẻ mặt trở nên nghiêm túc "Lần này tới, ngoại trừ muốn cảm ơn Tam gia, cũng có một chút chuyện muốn Tam gia quyết định giùm em đây này....."
"Ah? Là cái gì?" Tam gia cảm thấy ngoài ý muốn nhíu mày.
"Là.... những món quà kia" Lăng Hiểu chần chờ nói, chân mày khẽ nhíu lại "Có quá nhiều thứ quý giá, em nghĩ nếu em nhận những món quà này quả thật có chút phỏng tay, Tam gia người xem....?"
Tam gia thoáng mở mắt: "Nếu là bọn họ tặng, em cứ nhận là được, đều là chút quà nịnh hót, bọn họ không sẽ không làm ăn lỗ vốn đâu!"
"Em đương nhiên rõ bọn họ đều là người khôn khéo, cho nên mới không dám nhận". Lăng Hiểu cẩn thận từng li từng tí quan sát vẻ mặt của Tam gia, phát hiện vẻ mặt hắn vẫn nhàn nhạt như cũ, không nhìn ra đang vui hay tức giận, điều này nói rõ trong lòng hắn có chút phiền não "Em chỉ là một tiểu nha đầu, tất nhiên sẽ không cho họ được ích lợi gì, bọn họ tặng những món quà kia, đều là nể mặt Tam gia, bọn họ muốn thông qua em để tiếp cận Tam gia, em sợ em nhận đồ không nên nhận, đến lúc đó lại gây rắc rối thêm cho Tam gia ..."

Giọng điệu Lăng Hiểu chân thành tha thiết, quả thật vì đối phương mà suy nghĩ, khiến cho người ta không tìm ra được sai lầm. Tam gia vốn thích Lăng Hiểu thức thời như vậy, biết tiến biết lùi, nhưng hôm nay nghe những lời này trong lòng không hiểu sau lại có chút phiền muộn.
"Những người kia tôi vốn không để vào mắt, cần chú ý điều gì tự nhiên tôi sẽ nhắc em, nếu tôi không nói, em cũng không cần quan tâm đến" Tam gia trả lời có chút lạnh nhạt, ánh mắt cũng ảm đạm "Tôi thực không hiểu tại sao em suốt ngày cứ phải cẩn thận từng li từng tí như thế, chẳng lẽ em cảm thấy tôi không thể bảo vệ được em, hoặc là tôi sẽ bỏ mặc em sao?"
Lăng Hiểu vô cùng ngạc nhiên, cô hoàn toàn không rõ chính mình nói chuyện thỏa đáng như vậy tại sao Tam gia lại trách cứ cô. Dù cho giọng điệu của Tam gia vẫn nhẹ nhàng như cũ, nhưng lọt vào tai Lăng Hiểu lại làm cô vô cùng hoảng sợ, thấp thỏm không yên.
Đầu óc Lăng Hiểu nhanh chóng xoay chuyển, suy nghĩ xem rốt cuộc mình đã nói sai cái gì, chẳng lẽ bởi vì trong lời nói của cô để lộ ra cô không tin tưởng Tam gia, để cho Tam gia cảm thấy mình bị xem nhẹ? Nhưng mà người thường xuyên dạy cô rằng người giỏi còn có người giỏi hơn là Tam gia, dạy cô chú ý cẩn thận không để người ta nắm được đuôi cũng là Tam gia, cô bất quá là học xong lý thuyết thì thực hành mà thôi, rốt cuộc là không đúng chỗ nào đây?
Lăng Hiểu đứng bên cạnh vắt óc suy nghĩ, bên kia Tam gia nhìn cô ngoài mặt bình tỉnh trong lòng lại bất an, trong lòng cảm thấy mềm nhũn, cảm thấy bực bội bản thân mình tự nhiên lại giận chó đánh mèo, rõ ràng là trong thời gian này bản thân mình luôn có những suy nghĩ kỳ quái, lại bị những suy nghĩ này làm cho bực bội mà phát tiết trên người Lăng Hiểu vốn không biết chuyện gì.
----có đôi khi, chính là vì hoàn toàn không biết gì cả, mới càng thêm phiền lòng.
"Được rồi, tôi chỉ là muốn nói cho em biết đừng suy nghĩ nhiều quá, cho dù trời có sập xuống, cũng còn có tôi giúp em chống, bé con, đơn giản một chút thì tốt hơn". giọng điệu Tam gia trở nên nhẹ nhàng, kéo nhẹ Lăng Hiểu vào lòng vỗ nhè nhẹ, tỏ vẻ trấn an cô, nếu Tam gia đã nói không có gì, cho dù trong lòng Lăng Hiểu có nghi ngờ cũng không thể biểu hiện ra ngoài, cô nở nụ cười nhu thuận, cọ nhẹ trong lòng Tam gia gật gật đầu, ngọt ngào lên tiếng, biểu hiện chuyện này mình không quan tâm đến nữa
Về phần trong lòng hai người nghĩ thế nào, sẽ không ai có thể biết được.
cũng không biết là Tam gia áy náy chính mình vừa rồi phát hỏa, hay là đã sớm chuẩn bị trước, sau khi quan hệ của hai người khôi phục như trước, Tam gia liền dẫn Lăng Hiểu đến phía sau hoa viên, muốn cho cô xem món đồ thú vị.
Mà món đồ này là một con chim ưng (Hải Đông Thanh) trắng như tuyết.

Từ trước đến nay chim ưng là loài vật rất quý giá, rất khó thuần dưỡng, từ xưa đến nay là cống phẩm quý giá của quý tộc Trung Nguyên tặng cho vương triều, được cho là vua của các loài chim. Mà con chim ưng bị buộc phía sau hoa viên của Tam gia cũng không lớn lắm, chỉ như một con chim khách nhỏ, hai mắt sáng ngời, móng vuốt sắc bén, màu lông trắng không pha tạp sắc, rõ ràng là một vật quý giá.
Thấy hai mắt Lăng Hiểu trừng lớn, đôi môi đỏ mọng hé mở nhìn mê mẩn, Tam gia cười khẽ: "Đây là cấp dưới mới đưa đến, Chim ưng này màu sắc là thượng phẩm, mà ngọc trảo (móng vuốt) lại càng sắc bén, nếu như em thích thì đem về nhà chơi đi".
"Cho em sao?" Lăng Hiểu ngạc nhiên nhìn Tam gia, cô đương nhiên là rất thích con chim ưng này, nhưng mà vật trân quý như vậy mà Tam gia lại nhẹ nhàng bâng qua nói đưa cho cô, Lăng Hiểu cảm thấy có chút phỏng tay.
"Cứ coi như đây là quà sinh nhật" Tam gia cười nói: "Em đã mười lăm tuổi rồi, tôi lại chỉ tặng cho em một bộ quần áo, quả thật có chút ít, coi không được cho lắm". Nói xong, Tam gia dừng lại một chút, nhẹ giọng cảm khái: "Mười lăm tuổi rồi, lại nói cũng coi như là thiếu nữ rồi.....".
Lăng Hiểu cũng không chú ý tới những câu cuối cùng kia của Tam gia, cả người đều đặt ở trên con chim ưng kia. Nhìn trước ngó sau, Lăng Hiểu càng lúc càng yêu thích con chim ưng này, khao khát nhìn Tam gia: "thật sự là cho em sao? Em cảm ơn Tam gia".
Thấy Lăng Hiểu vui mừng nhảy nhót như chim sẻ tâm tình của Tam gia cũng vui sướng, cười cười vuốt ve tóc cô, ra hiệu cho Lăng Hiểu cùng hắn mang bao trùm tay bằng da dày, để ngừa móng vuốt sắc bén của chim ưng làm rách quần áo, đâm vào da thịt.
Chim ưng càng quý báu lại càng hung mãnh, có linh khí, mà lại vô cùng kiêu ngạo. Nó có thể phân biệt được ai có thể tạo thành uy hiếp với nó, ai là người đáng giá cho nó thuận theo, vì vậy, lúc Lăng Hiểu thò tay tính đụng vào nó, rõ ràng là ở trong tay Tam gia vô cùng biết điều lại đột nhiên gây khó dễ, một tiếng kêu, cái mỏ sắc bén liên hướng tới cánh tay Lăng Hiểu mổ mổ.
Lăng Hiểu sợ hãi, vội vàng tránh đi, nhưng căn bản là không trốn thoát được Chim ưng có sức bật rất mạnh, Lăng Hiểu cho rằng mình là người đầu tiên sẽ bị nó mổ, lại phát hiện Tam gia đã đưa tay chắn trước mặt cô, tay không bắt được cái mỏ ác liệt của chim ưng.
hương vị máu tràn ngập trong không khí, làm cho Lăng Hiểu ngây ngốc, càng làm khơi dậy dã tính của chim ưng. Đôi mắt Tam gia sắc bén, giọng nói lạnh nhạt bảo Lăng Hiểu lùi lại phía sau, tay kia bắt được đôi cánh đang giơ lên của chim ưng.
Lăng Hiểu lui về sau mấy bước, khiếp sợ mà nhìn vẻ mặt lạnh nhạt bình tĩnh của Tam gia, Hai tay lại không lưu tình bẻ gãy hai cánh của chim ưng. Chim chóc sợ nhất là cánh bị thương, chúng thuộc về bầu trời, một khi không có cánh, liền không có khả năng sống sót, lại càng không nói Chim ưng là vua của bầu trời.

tiếng kêu cao vút của chim ưng trở nên thê lương, cố gắng giãy dụa muốn thoát khỏi tay Tam gia, lại không cánh nào thoát khỏi đôi tay thon dài trắng noãn như tác phẩm nghệ thuật kia.
Bộ lông màu trắng bay tán loạn, làm cho sức lực của chim ưng dần dần hao hết, ngay cả giãy giụa cũng không còn sức, Tam gia mới buông lỏng tay, đem chim ưng gần như sắp chết ném xuống đất, giọng nói lạnh nhạt: "Súc sinh".
Chim ưng với đôi mắt sắc bén trở nên rả rời, bộ lông màu trắng trở nên lộn xộn, dính bụi đất và máu, chỉ có thân thể hơi phập phòng tỏ rõ nó còn sống, ngay cả sức lực để nhúc nhích cũng không có.
Lăng Hiểu ngây ngốc nhìn một màn này, cô hoàn toàn không ngờ Tam gia có thể mang theo nụ cười thản nhiên, động tác thong dong ưu nhã làm ra việc không lưu tình như thế, cho đến khi mọi việc kết thúc, cô mới kịp phản ứng lại, vội vàng nắm lấy bàn tay đã bắt lấy mỏ chim ưng: "Tam gia người bị thương rồi? !"
Tam gia khẽ cười một cái, chẳng hề để ý lòng bàn tay mình bị mỏ chim mổ một lỗ lớn, nói câu "không có gì" sau đó liền lớn tiếng gọi người.
Người hầu trong nhà đã sớm nghe được động tĩnh, cũng không dám tự tiện đi qua, bị Tam gia ra lệnh đem chim ưng xuống chữa trị vết thương, mà thuốc sát trùng, thuốc cầm máu được đưa đến tay Lăng Hiểu.
Lăng Hiểu không nói hai lời, vội vàng lôi kéo Tam gia ngồi xuống ghế đá bên cạnh, nửa quỳ ở bên cạnh hắn, động tác thành thạo băng bó cho Tam gia. Sau khi xử lý vết thương xong, Lăng Hiểu mới miễn cưỡng yên tâm buông tay xuống.
—— nếu như bởi vì cô mà Tam gia có chuyện gì, tội này cô thực sự không thể gánh nổi.
Lúc Lăng Hiểu ngẩng đầu nhìn lên, lại bắt gặp ánh mắt ôn hòa của Tam gia. Tam gia từ trên cao nhìn Lăng Hiểu, trong đôi mắt đen dường như có ý gì đó không thể nói rõ, khiến cho Lăng Hiểu không khỏi có chút sợ run.
nhưng mà rất nhanh, Tam gia dời ánh mắt thì loại cảm giác khác thường này liền biến mất, Tam gia áy náy cười nói: "Làm em hoảng sợ rồi, xem ra súc sinh này còn chưa được huấn luyện tốt, hiện tại không thể đưa cho em, hai ngày này em đến đây nhiều một chút, cũng để cho nó biết ai mới là chủ nhân của nó".
"..... Dạ, Tam gia". Lăng Hiểu nhẹ giọng trả lời, giả bộ bình tĩnh cúi đầu, bởi vì ánh nhìn vừa rồi của Tam gia mà trong lòng cô vẫn lo sợ và nghi hoặc như cũ.