Tam Gia

Chương 1





Trong kho hàng âm u, một bé gái khoảng 7, 8 tuổi mặt mày bầm dập đang thở hổn hển, thân thể nhỏ nhắn xinh xắn bởi vì mất sức và bị thương mà lung lay sắp ngã xuống đất, tay phải lại vững vàng như núi thái sơn mà cầm lấy súng lục, không có một tia run rẩy nào. Vốn cô bé mặc chiếc váy công chúa viền hoa màu trắng sạch sẽ nay lại vô cùng dơ bẩn, dính đầy máu không biết của ai, đôi mắt hạnh thật to hiện ra ánh sáng hung ác và điên cuồng đến cực điểm, giống như cô bé đã bị ép buộc đến cực hạn mới có thể liều chết phản kháng như thế, cô bé nhỏ nhắn không tiếc ‘ cá chết rách lưới’ với bọn người cầm thú đó.
Ở bên chân của cô bé, là hai thân thể người lớn đang nằm không một chút cử động, dưới sàn đầy tro bụi bị máu tràn ra càng thêm dơ bẩn, mùi máu tươi quanh quẩn ở chóp mũi làm cho người ta muốn ói,nhưng mà cô bé lại không để cho mình phân tâm chút nào với những chuyện xảy ra xung quanh mình, ngược lại gắt gao, bình tĩnh tập trung nhìn ổ khóa đang khóa ở cửa lớn của kho hàng.
Lỗ tai xinh đẹp hơi giật giật, cả người cô bé như căng cứng lại, tiếng bước chân một bước, bàn chân vận sức chờ phát động. xiềng xích bị khóa ở chân cô bé rung nghe leng keng, tiếng mở khóa “răng rắc”, sau đó là âm thanh cửa lớn bị rỉ sét đẩy ra.
Ánh sáng chiếu vào đôi mắt của cô bé khiến cô khó chịu nheo mắt lại, đồng thời mạnh mẽ nhảy lên đống gỗ đang chất đống tạo thành một bóng đen đang phủ xuống, không do dự nâng súng lên, bình tĩnh vững vàng nhìn bóng người cao to đang đi vào kho hàng.
"Bé con, bỏ súng xuống, nếu bé không muốn chết”. Dường như đã sớm đoán được động tác của cô bé, người thanh niên bị chỉa súng vào không có chút ngạc nhiên nào, mỉm cười ôn hòa dịu dàng, chỉ là ánh mắt nhẹ nhàng liếc đến chỗ bé cô bé đang trốn, chỉ một cái liếc mắt đã khiến cho cô không thể tự chủ được, cả thân người cứng đờ, sau đó là không thể nào kiềm chế được run rẩy.
Bé gái nhạy bén phát hiện ra, người thanh niên mới xuất hiện này so với đám người mà cô mới giải quyết là hoàn toàn khác nhau, cân nhắc một chút, cô không chống cự nữa, từ trong chỗ trốn đi ra ngoài, bướng bỉnh, cảnh giác nhìn chằm chằm mọi hành động của người đàn ông, tìm kiếm một tia sống sót.

Người đàn ông hình như chỉ mới hai mươi tuổi, hoặc trẻ hơn nữa, những đứa trẻ choai choai khác ở tuổi này có lẽ vẫn còn khiến cha mẹ lo lắng, nhưng mà khí thế quanh thân của người đàn ông này lại làm cho người ta hoàn toàn xem nhẹ tuổi tác của hắn, trầm ổn, giỏi giang, thậm chí mang theo chút oai phong ‘dãi dầu sương gió’ của những ông lão tài giỏi mới có. Khí thế như vậy cũng che đi vẻ đẹp tuấn tú của hắn, nếu chỉ nói về hình dáng bên ngoài, thì có lẽ đám thiếu gia ăn chơi đàng điếm trong những quán bar sống về đêm dù có thúc ngựa cũng không thể so sánh kịp với hắn.
Người đàn ông chỉ nhàn nhã thậm chí là không tập trung đứng ở đó, lại dường như không có chút sơ hở nào, cô bé rất nhanh buông bỏ ý định thừa dịp người ta không chú ý mà đánh lén, thân thể thả lỏng khiến cho mình có vẻ mềm mại vô hại.
Chỉ tiếc là thử nghiệm này lại không mang đến bất kỳ thay đổi nào của hắn, cô bé không đọc ra bất cứ tin tức nào từ trong đôi mắt mang theo ý cười đó, điều nàng càng khiến cô trở nên nôn nóng và không yên.
"Bé con tên gì?” Đôi mắt của hắn dừng lại trên người cô bé một chút, sau đó chậm rãi nhìn một vòng trong kho hàng, đến hai thi thể thì dừng lại một chút, cuối cùng lại nhìn trên người cô bé. Hắn ôn nhu hỏi, nếu như giờ phút này bỏ qua hoàn cảnh thì lời nói của hắn hoàn toàn là lời hỏi thăm bỉnh thường của người lớn và trẻ nhỏ trong cuộc gặp gỡ vô tình.
"Lăng Hiểu." Cô bé trả lời, giọng nói mềm mại ngọt ngào lại pha lẫn sắc bén và gượng gạo, cô cố gắng hết sức khiến cho giọng nói của mình nghe nhẹ nhàng một chút.

"Lăng Hiểu?" người đàn ông hơi nheo mắt lại, dường như đang tự hỏi, nhìn thấy bộ dạng này của hắn, người đàn ông đứng phía sau nhẹ nhàng tiến lên một bước, ghé vào người hắn thấp giọng giải thích: “Là Đại tiểu thư của Lăng gia, Lúc trước có tin tức báo nói là bị bắt cóc”. Dứt lời, hắn nhìn cô giống như nhìn sinh vật lạ, rõ ràng cảm thấy vô cùng ngạc nhiên với thân phận của cô bé, hoặc nói cách khác, thân phận này và biểu hiện lúc này của cô hoàn toàn khác nhau.
Cô bé mờ mịt chớp mắt, có chút ngạc nhiên, lại có chút hoài niệm, thậm chí còn có chút chế giễu đến tận xương, tình hình này khiến hắn có chút không đoán ra, hắn cũng không biết vì sao bé con đối với câu giới thiệu đơn giản đến không thể đơn giản hơn nữa lại có vẻ mặt như vậy.
"Tam thiếu gia, cảnh sát đã đến, phái người đến hỏi thử ngài định sắp xếp thế nào”. Người đàn ông mang kính mắt lại nói một câu, hắn có bộ dạng phong độ của người có học thức, vừa khôn khéo lại nho nhã lịch sự, giống như là giảng viên của trường đại học, hoặc là luật sư. Với dáng vóc và khí chất đó của hắn cũng là một người khá thu hút ánh nhìn của người khác, chỉ tiếc khi đứng phía sau người được gọi là Tam gia kia lại bị ánh sáng của hắn che lấp hoàn toàn, thậm chí là đối với cô bé trước khi hắn mở miệng nói nói chuyện hoàn toàn xem nhẹ hắn.
"Bảo bọn hắn chờ một lát nữa hãy đến”. Tam thiếu gia không chút để ý trả lời, ánh mắt vẫn lưỡng lự nhìn bé con, vô cùng thích thú: “Bé con Lăng gia, đến đây nào”.
Cô bé do dự trong chốc lát, liền thuận theo bước đến tuy rằng cô đã cố gắng để cho mình không quá chật vật, nhưng mà chân trái bị đứt khiến cho từng bước cô đi đều lảo đảo, lung lay sắp ngã làm cho người ta nhìn thấy có chút kinh hồn bạc vía.

Nhưng mà không có ai ngăn cô lại, hoặc là đến giúp đỡ cô, cô cũng không để ý, bướng bỉnh đi đến chỗ Tam gia đang đứng khoảng 3 bốn bước, cắn chặt môi, ngẩng chiếc cằm tinh xảo lại bị dính bẩn lên, ngẩng đầu nhìn người đàn ông nắm giữ quyền lực, nắm giữ mạng sống của cô.
"Đúng là đứa bé thú vị, ta rất thích" Tam thiếu gia lười biếng nở nụ cười, giơ bàn tay thon dài thấy rõ cả khớp xương dường ra như tính sờ đầu của cô bé, nhưng mà, khi hắn nhìn đến vẻ mặt đề phòng của cô ----- điều quan trọng là mái tóc bị mồ hôi, máu và tro bụi làm ước nhẹp, nhìn rất dơ bẩn ------- sau đó, rút tay lại kèm theo ánh mắt ghét bỏ.
"Ôm cô bé xuống thu thập một chút, sau đó mang đến gặp ta." Tam thiếu gia hơi nghiêng đầu nói, sau khi phân phó, lập tức có người đàn ông bảo vệ với thân hình cường tráng ngồi xuống, thân thể có chút cứng ngắc bế cô bé đứng lên.
cô bé ngồi trên cánh tay của người đàn ông, nắm lấy cổ áo âu phục của hắn, thân thể cứng ngắc, nhìn qua vô cùng đáng thương, Tam thiếu gia giống như bị lấy lòng cười cong đôi mắt, tâm tình dường như rất tốt.
Cô bé bị mang đi, người đàn ông mang kính có chút khó hiểu "Tam thiếu gia, ngài đang tính......?
"Nuôi kiểng chơi thôi, nhìn qua thấy cũng không đến nỗi phiền lắm." Tam thiếu gia xoay người, bước chân tao nhã nhàn tãn bước ra khỏi kho hàng "Dù sao thì gần đây ta cũng cần đóng cửa nghiên cứu, không có việc gì làm, chơi đùa một chút giết thời gian cũng không sao" Tạm dừng một chút, Tam thiếu gia như khẳng định ý nghĩ của mình là bình thường gật gật đầu "Vừa đúng lúc tìm cho Jie Nuote một người bạn thân, đỡ để cho hắn lúc không có việc gì cứ thích dính lấy ta , phiền phức".

Người đang ông mang kính khóe miệng co rút, tuy rằng không nói thêm gì nữa, nhưng trong lòng lại cảm thấy oan ức thay cho tiểu thiếu gia Jie Nuote đặc biệt đi theo từ Italy đến đây.
Dựa vào khí thế của vị đại gia này, cậu bé tên Jie Nuote ngay cả thở mạnh còn không dám, hận không thể trốn càng xa càng tốt, có ăn gan gấu mật báo cũng không dám ‘dính lấy hắn’ !
Nhưng mà vị đại gia này nói cái gì thì là cái đó, tiểu thiếu gia Jie Nuote cũng chỉ có thể tiếp tục oan ức gánh cái danh ‘đứa nhỏ đáng ghét thích dính người’ có miệng không thể nói.
Sau khi người của Tam thiếu gia mang đến đều rời đi không còn sót lại người nào, cảnh sát mới thông thả bước đến thành công “Đánh gục” hai tên cướp, thành công "Nghĩ cách cứu viện" Lăng gia Đại tiểu thư.
Về phần Lăng gia Đại tiểu thư trước mắt ở đâu đây? Đương nhiên là thời bị tạm tại sở cảnh sát để "An ủi" và "Lấy lời khai", đợi đến khi vị kia chơi chán đuổi đi, mới có thể cho phép đưa về nhà.
... Hy vọng hắn có thể nhanh chơi chán một chút, người đàn ông trung niên mập mạp – Cục trưởng sở cảnh sát với vẻ mặt phiền muộn, ông ta thật lòng không muốn bị khởi tố là “Giam giữ trẻ em phi pháp” đâu nha……