Vừa uống trà sữa vừa tán gẫu về sự chuyên nghiệp đáng ngưỡng mộ ở đây.
Tôi không dám lộ ý định thực sự của mình khi tới đây. Làm bộ tham quan, chiêm ngưỡng những bản thảo quý giá của Vệ Ngạn Hi.
Nhìn anh ta lấy chúng khỏi kệ sách.
Từng chồng.
Từng chồng.
Cao bằng đầu người.
Bản thảo.
Tôi chợt hiểu ra một sự thật. Đằng sau vài nét bút thành công của anh ấy có thể là hàng trăm ngàn lần thất bại.
Chúng tôi luôn thấy đại thần có thiên phú mà cố tình bỏ qua việc không ngừng nghiên cứu các phương pháp của anh ấy. Kiên trì khổ luyện trong thời gian dài.
Nếu Quách Hiểu Bạch có thể dành thời gian thay vì đi spam thì thực tập vẽ. Ít nhất cậu ấy có thể đạt được mấy level cao hơn bây giờ.
Rốt cuộc, Vệ Ngạn Hi tìm thấy đống bản thảo mà anh ấy muốn cho tôi xem.
Vệ Ngạn Hi: “Em vẽ chúng hơn mười năm trước, có thể sẽ mang tới cảm hứng cho chị.”
Tôi tôn kính nhận chúng bằng hai tay.
Tôi nhìn thấy một bức vẽ mà bây giờ tôi có vẽ cũng phải mất 2 ngày.
10 năm trước, trình độ này?!
Tôi run rẩy nói: “Sư phụ Vệ, năm nay anh bao nhiêu tuổi?”
Vệ Ngạn Hi: “26, nhỏ hơn anh Hành 2 tháng.”
Mười năm trước…
Học sinh tiểu học.
Có vài học sinh tiểu học, đã là thạc sĩ.
Một số sinh viên đại học, vẫn là những con gà tiểu học.
Loading...
Được rồi, tôi thu lại những sự hiểu biết vừa rồi.
Quách Hiểu Bạch, cậu cứ tiếp tục spam đi.
Bức tranh của Vệ Ngạn Hi mang chút phong cách ban đầu của Miyazaki Hayao (Miyazaki Hayao: người Nhật, nhà làm phim hoạt hình, họa sĩ truyện tranh, nhà biên kịch và là người đồng sáng lập xưởng phim hoạt hình Studio Ghibli. Ông nhận được những lời ca ngợi quốc tế là một trong những nhà làm phim vĩ đại nhất).
Một cô bé Thumbelina* đeo mặt nạ kiểu Nhật. (Cổ tích Thumbelina – cô bé tí hon)
Phong cách hoạt hình, tông màu ấm, nhẹ nhàng.
Tôi chợt nhớ hôm tôi xem mắt Lý Hành.
Khi anh ngồi đối diện với tôi. Trên màn hình game tôi đang chơi cho thấy tôi là người viết game—
Công chúa mini đeo mặt nạ.
Cờ hó đúng là có lòng.
Thư ký gõ cửa: “Anh Hành đến rồi.”
Vệ Ngạn Hi đứng lên: “Đi thôi chị dâu.”
Tôi: “…”
Vệ Ngạn Hi: “Hahahaha em không trêu chị nữa.”
Tôi thở phào nhẹ nhõm.
Vệ Ngạn Hi: “Mời đi theo tôi, thiếu phu nhân.”
Đậu má.
Vừa bước khỏi cửa phòng làm việc Vệ Ngạn Hi, chúng tôi nhìn thấy một nhóm người từ thang máy bước ra, đi về phía chúng tôi.
Lý Hành là người đi đầu.
Tôi không biết anh bận rộn như vậy.
Một số người đi theo sau, vẻ mặt nghiêm túc vẫn đang bàn bạc công việc với anh.
Ngay lập tức tôi thấy mình quá phiền.
Mọi người quá bận rộn.
Mấy phút kinh doanh thì tiền tỉ lên lên xuống xuống.
Còn dành ra hơn 2 giờ để xử lý những chuyệt vặt vãnh của tôi.
Khi Lý Hành và những người khác bước đến gần.
Tôi nghe được anh đang nói: “Tôi không quan tâm anh dùng cách gì, trong vòng một tuần, tôi muốn nhận được bản quyền trò chơi ‘Đại khai sát giới’ của Tiện Hề Hề…”
Tiện Hề Hề.
Lần đầu tiên.
Ở thế giới thật.
Tôi nghe nhắc tới nickname của mình.
Lập tức giật mình.
Rất căng thẳng.
Rốt cuộc ánh mắt Lý Hành rơi trên người tôi.
Bước chân anh dừng lại.
Tất cả nhân viên L.H.
Lấy anh là điểm bắt đầu và tôi là điểm kết thúc.
Lần lượt chào sếp lớn.
Vệ Ngạn Hi: “Ông chủ.”
Thư ký Vệ Ngạn Hi: “Ông chủ.”
Nhân viên 1 không biết tên: “Ông chủ”
Nhân viên 2 không biết tên: “Ông chủ”
Nhân viên 3 không biết tên: “Ông chủ”
…
Giống như những quân cờ domino bị đẩy tới tôi.
Giống như chơi trò điểm danh tới tôi.
Đổ ập xuống như thế.
Đột ngột không kịp chuẩn bị như thế.
Không có sức chống đỡ như thế.
Ông, ông, ông, ông chủ, tôi có phải gọi ông chủ theo vậy không, hay tôi gọi anh theo họ, họ anh là gì—
Tôi mở miệng: “Ông… xã?”
Lý Hành: “…”
Nhân viên đi theo Lý Hành: “…”
Vệ Ngạn Hi: “…”
Thư ký Vệ Ngạn Hi: “…”
Tôi: “…”
Tôi thật ngốc mà.
Thật sự.
Tôi chỉ biết mình ăn nói vụng về.
Đụng những trường hợp hoành tráng.
Sẽ nói bậy.
Tôi không biết khi gặp trường hợp hoành tráng mà căng thẳng.
Tôi sẽ mất trí.
Lý Hành.
Tôi gọi anh là ông xã.
Anh có dám đáp lời không?
Hay là—
[Hỗn xược.]
[Vả miệng.]
Tôi phải cảm tạ Lý Hành vì chỉ số IQ lẫn EQ cao ngất của anh.
Cộng với khả năng phản ứng với những tình huống bất ngờ.
Trong khoảnh khắc mọi người đều đờ người ra.
Anh làm như không có chuyện gì xảy ra, ánh mắt dịu dàng nhìn về phía tôi, âm cuối hơi cao lên – “Ừm?”
Một từ.
Thậm chí không phải là một từ.
Chỉ là một từ cảm thán.
Giải quyết tình huống bối rối tới nghẹt thở này.
Đầu óc tôi cứ quay mòng mòng.
Tôi thấy Lý Hành bước tới gần tôi trong ánh mắt mọi người. Sau đó đặt một tay lên vai tôi.
Ra vẻ thân mật.
Dẫn tôi đến văn phòng của anh.
Khoảnh khắc cánh cửa đóng lại.
Tôi thoáng thấy mấy đồng chí nhân viên ở cách đó vài mét vẫn đang cố gắng nâng quai hàm bị trật khớp của mình lên.
Cảnh tượng hết sức bi thảm.