Tám Gậy Tre Đánh Người

Chương 41




Hồi ký theo đuổi vợ – 6

Khi tức giận, tôi không đánh, không mắng người.

Tôi mặc kệ mọi người.

Tôi hơi lo lắng.

Không biết vợ tôi có bị tổn thương vì sự lạnh lùng của mình không?

Sau đó em hỏi tôi: “Lăn giường không?”

Cái gì?

Tôi tổn thương, tức muốn nổ phổi.

Em không hề nhận ra tôi đang tức giận!

Tôi còn tức giận hơn.

Trước lúc đi ngủ, vợ tôi thật thà giải thích lý do mua điện thoại cho Chiêm Kiến.

Đúng lý hợp tình.

Tôi sẽ tha thứ cho sai lầm vô tình của em—

Em lại lộ ra chi tiết.

Em biết “sở thích” của Chiêm Kiến.

Cả công ty chỉ mình tôi biết sở thích đó.

Chiêm Kiến liều chết bảo vệ bí mật đó để duy trì hình ảnh người lãnh đạo. Mới làm đồng nghiệp có mấy ngày mà Chiêm Kiến thật sự kể cho em nghe sở thích bỏ tiền triệu để mua váy Lolita, trang điểm như con gái đi chơi với mấy người con trai?!!

Thật là đáng sợ.

Hóa ra em là bậc thầy tán tỉnh.

Tôi lại bắt đầu tức giận.

Tôi tức tới nỗi nửa đêm không ngủ được.

Vậy mà em ngủ say tới mức còn ngáy được nữa!

Tôi nhìn em trừng trừng.

Trừng tới mức em đang ngủ cũng giật mình tỉnh giấc.

Tôi nhào tới, ức hiếp em, bắt nạt em thế này rồi thế kia, tôi còn muốn hung hăng hơn nhưng khi em nói đứt quãng “Đừng… đau… chậm một chút…”, tôi lại mềm lòng, định dỗ em gọi tôi một tiếng “ông xã” rồi tha cho em, nào ngờ em mắt hồng hồng, đáng thương nhìn tôi, như con mèo con nũng nịu mềm mại: “Ông xã…” Tôi không kiềm được mà làm em khóc luôn.

Em tưởng tôi đang ghen với Chiêm Kiến nên rất kiên nhẫn với tôi.

Thật ra cơn giận của tôi đã hết từ lâu, tôi giận em vì em là người tán tỉnh sành đời, tôi lại không thể nói rõ điều đó.

Xin lỗi.

Tôi lừa em bum ba la bum.

Tôi mong em mau học được cách tiêu xài tiền của chồng.

Tôi kiếm được quá nhiều tiền.

Càng ngày càng không thấy việc kiếm tiền có ý nghĩa gì nữa.

Tôi cần ai đó giải tỏa giúp tôi.

Tôi cũng muốn giống như những người giàu khác, nghe cô vợ nhỏ ôm mình dỗ dành–
Loading...


“Chồng ơi, anh thật tuyệt vời.”

“Em yêu chồng.”

Tôi ra hạn em phải chi tiêu một triệu trong một ngày.

Tìm lý do là để phạt em 10 triệu.

Tôi hy vọng em có thể thích ứng với cuộc sống của mấy nàng tiểu thư giàu có càng sớm càng tốt.

Hành động ném 9.6 tỉ tiền phạt của vợ vào mặt tôi quá ngầu.

Vợ, em thật tuyệt.

Tôi yêu em.

Mấy cổ đông kỳ cựu của Hội đồng quản trị lén gọi sau lưng tôi là “nô lệ của vợ.”

Tôi chỉ có một mình tham gia các cuộc họp, tiệc tối, những dịp cần có người nhà đi cùng.

Tôi biết một số người bàn tán sau lưng về việc vợ tôi không hiểu chuyện, cho là tôi giấu vợ quá kỹ, bảo thủ, không giống phong cách của người ở tuổi này.

Chỉ có tôi biết vợ mình có chứng sợ xã hội. Bắt em tham gia những trường hợp như thế này thì em sẽ rất miễn cưỡng. Mà tôi thì không muốn làm bất cứ điều gì khiến em phải gượng gạo.

Lúc mới vừa quen biết, tôi không thể đồng ý với cách nuôi dạy con của Giản Vệ Đông.

Nhưng bây giờ—

Tôi cần gì phải quan tâm tới người khác nghĩ gì nói gì?

Chỉ cần Tây Tây vui vẻ là đủ.

Có lần tôi tiếp khách, uống vài ly với khách hàng, tự nhiên nổi hứng, tôi giả vờ say xem phản ứng của vợ ra sao. Nếu em thực sự yêu tôi, nhất định em sẽ chăm sóc tôi, đau lòng vì tôi đang cố gắng kiếm tiền nuôi gia đình.

Về tới nhà lúc 10h, tôi loạng choạng ngã lên giường.

Chờ một lát.

Tôi ngủ quên.

Thức dậy nhìn đồng hồ, 2 giờ sáng.

Em vẫn chăm chú viết tiểu thuyết H trên lầu, không ló đầu ra nhìn tôi một cái.

Lòng tôi lạnh lẽo.

Say mà ngủ quên trên giường là có thể trúng gió đột quỵ đó vợ à.

Em để tâm chút được không.

Không được, tôi phải tự mình bò dậy, đi tắm rồi lại nằm xuống giường.

Cuối cùng em đã phát hiện ra tôi đã về.

Tốt.

Tôi giả vờ uống nhiều quá, khó chịu, nhắm mắt rên rỉ trên giường.

Tôi nghĩ em sẽ làm nước mật ong, lấy khăn nóng lau mặt gì gì đó.

Kết quả ‘cái chày gỗ’ này hỏi tôi, “Anh say rồi hả?”

Không phải hỏi vô nghĩa à?

Được rồi, được rồi, tôi chẳng mong em đau lòng chồng mình nữa.

Sáng mai tôi phải đi làm sớm, ngủ trước không tiễn.

Vợ tôi thấy tôi thở đều đều, em đắp chăn cho tôi rồi bất ngờ hôn lên má tôi.

Tôi: ?

Em lại hôn.

Em khẽ gọi: “Ông, xã.”

Rồi lại tự vui vẻ: “Hihi.”

Dường như chơi rất vui, cứ gọi đi gọi lại tôi: “Ông xã ơi, ông xã ơi…”

Tim tôi. Tim tôi. Tan chảy.

Em gọi cỡ trăm lần rồi thở dài: “Càng ngày em càng thích anh, làm sao bây giờ?”

Tôi: Awsl* (có nghĩa: A, tôi chết rồi – phiên âm từ à wǒ sǐ le. Một cách sử dụng ngôn ngữ của người trẻ trên mạng)

Vợ tôi luôn gọi tôi là ‘Anh Hành’, vì vậy đôi khi trên giường bức lắm thì em mới kêu một tiếng “ông xã”, tôi cứ nghĩ em không muốn gọi tôi thân mật như vậy chỉ vì tình cảm không đến độ để gọi như thế, không ngờ chỉ đơn giản là vì em xấu hổ.

Cô vợ nhỏ này.

Quá đáng yêu mà.

Tôi phải đi công tác kiểm tra một dự án mới của công ty. Địa điểm tại một thành phố yên bình ở vùng sông nước Giang Nam.

Tôi nhớ mẹ vợ sinh ra ở thành phố này, bà làm lụng vất vả cả đời, không chăm sóc được con gái mà cuối cùng không đóng góp được gì lớn cho quê hương.

Không nói nữa.

Cứ để con rể tôi đây thực hiện ước nguyện chưa thành của bà.

Cuối cùng Lý Khôn cũng bắt đầu có động tĩnh.

Một lô đất tôi lên kế hoạch dự trù mua từ lâu trong cuộc đấu giá bị anh ta chắn ngang.

Thật ra Hội đồng quản trị cũng không ủng hộ cho tôi mua lô đất này, sau khi thất bại, tôi bình tĩnh suy nghĩ lại, cảm thấy vì muốn lập công để có thành tích nên có phần nóng vội.

Có phải tôi tự mình đa tình không?

Tôi cảm thấy anh trai tôi cố tình làm vậy vì lo lắng cho quyết định sai lầm của tôi.

Tôi nghĩ, cưới vợ lâu như vậy mà chưa tặng cho em được món quà nào tử tế.

Có một cuộc đấu giá đồ trang sức.

Mua một món trang sức xứng với em, tôi dự kiến khoảng 200 triệu.

Vợ tôi thường ăn mặc rất giản dị. Có một vẻ đẹp tự nhiên mộc mạc không cần son phấn.

Tôi không biết khi em trang điểm, khoác lên người những bộ váy lễ phục thì em lại xinh đẹp đến như thế.

Mỗi chiếc váy tôi lựa chọn đều hợp với em.

Tôi không hề thấy phiền mà bảo em thay hết bộ này đến bộ khác.

Chiếc thì tôn lên cái cổ thiên nga của em, cái thì bó sát nổi bật vòng eo nhỏ nhắn không đầy nắm tay của em, cái thì bờ vai lộ ra đầy gợi cảm.

Càng nhìn, tôi càng cảm thấy—

Vợ tôi đẹp quá.

Phải giấu đi.

Giấu thật kỹ.


Không có món đồ gì đặc biệt vừa ý trong cuộc đấu giá.

Chỉ có một chuỗi ngọc bích nhìn thấy tương đối.

Tới cũng tới rồi.

Chọn một món vậy.

Kết quả là Lý Khôn cũng thích nó.

Anh ta quá phiền.

Chuyện này từ bé đã vậy.

Tranh giành với tôi mọi thứ.

Sợi dây chuyền này tôi khẳng định anh ta không tranh lại với tôi.

Tiền bạc anh ta đã tiêu hết cho mấy nữ minh tinh trong suốt mấy năm qua.

Tôi không có bạn gái.

Cẩu độc thân tiết kiệm được một khoản kếch xù.

Tôi dự tính nâng giá lên 200 triệu thì ngừng.

Sợi dây chuyền này cũng chỉ đáng giá đến thế thôi, nhưng nửa chừng vợ tôi ghé tai tôi thì thầm, em vì muốn tiết kiệm mà dỗ dành tôi quá đáng yêu.

Đột nhiên tôi cảm thấy sợi dây chuyền hay gì đó không quan trọng.

Tại sao phải vì một kẻ như Lý Khôn mà làm vợ không vui?

Tôi giơ bảng, báo giá 100 triệu.

Lý Khôn dừng lại.

Vợ tôi lại lật xe.

Biểu cảm của em…

Thật ra tôi có thể bỏ thêm 100 triệu để mua khoảnh khắc lật xe kinh điển của cá Thái dương.

Em quá buồn cười.

Lý Khôn quá nham hiểm.

Biết vợ tôi mắt không tốt.

Lại ngốc.

Anh ta cố tình mặc đồ đen.

Vợ tôi cũng không biết cố gắng.

Đã nhận nhầm người chưa nói.

Còn vỗ mông…

Em còn chưa bao giờ vỗ mông tôi!

Bực cả mình.

Vợ tôi luôn đứng cùng chiến tuyến với tôi.

Không biết từ bao giờ ánh mắt em nhìn Lý Khôn lại thay đổi.

Cực kỳ chân chó.

Trước đây, tôi với em cùng nhau chiến đấu với Lý Khôn.

Bây giờ, khi tôi đá đểu Lý Khôn, em trừng tôi.

Ý em là gì?

Tình cảm thay đổi?

Tôi không thể không hỏi em, xảy ra chuyện gì?

Đương nhiên tôi không nghi ngờ em thật sự đối với Lý Khôn thế nào. Mà giận là vì em có chuyện mà không nói với tôi.

Với lại cũng nhân cơ hội lừa em XXOO.

Em không chịu nổi, cuối cùng nói–

Em nghi ngờ tôi không phải con ruột của ba mẹ tôi.

Tôi thực sự là—

Sao tôi lại cưới người vợ ba láp ba xàm vậy?

Vốn dĩ tôi định bỏ qua chuyện này, nhưng không ngờ em suốt ngày có vẻ lo lắng chán nản, tôi thật sự không thể chịu nổi nữa.

Tôi hỏi mẹ: “Lúc mang thai con mẹ có chụp ảnh không?”

Mẹ tôi vẻ ghét bỏ: “Lúc ấy xấu xí thế chụp làm gì?”

Tôi hỏi ba tôi giấy khai sinh để đâu, ông đưa cho tôi một tờ giấy màu đỏ, làm cẩu thả, không hề có tính thuyết phục.

Ba mẹ hỏi tôi muốn làm gì, tôi nói: “Con muốn chứng minh cho vợ con biết hai người là ba mẹ ruột.”

Hai người suýt tí đập tôi nhừ tử.

Ba tôi nói: “Con dâu cảm thấy chúng ta quá thiên vị Lý Khôn, trước đây ba mẹ không chú ý, bây giờ biết rồi thì đang thay đổi, được không?”

Mẹ tôi nói: “Biết con dâu bảo vệ con, nói cái gì mà không phải cha mẹ ruột, thật ra chỉ quanh co lòng vòng để nói chúng ta làm cha mẹ không tốt. Được rồi, sau này chúng ta nhất định sẽ chú ý hơn, bảo con bé đừng có ầm ĩ, để lan truyền ra ngoài người ta chê cười.”

Tôi không dao động: “Cho con mượn một sợi tóc.”

Mẹ tôi: “Cút!”

Ba tôi: “Tiểu Hành à, để ba nói con nghe, vợ không phải là chiều chuộng như vậy. Con cứ chiều như thế thì sớm muộn gì cũng có sai lầm thôi! Con là chủ tịch hội đồng quản trị, lời nói, cử chỉ phải cân nhắc, giải thích cho con bé, chuyện lớn hóa nhỏ chuyện nhỏ hóa không, đừng để biến thành trò cười.”

Tôi không nói tiếng nào.

Sau đó nhổ mỗi người một sợi tóc.

Hôm nay.

Lại là một ngày lừa XXOO.

Ném kết quả xét nghiệm lên bàn.

Giả vờ tức giận vì bị chơi.

Đủ trò đủ dạng.

Giường cũng muốn lật ngược.

Vợ tôi thật thà dễ bị lừa.

Tôi quá xấu xa rồi.