" anh có quen người này không?"
Nói ra đặc điểm mất thời gian vl, cho nên tôi bảo Gia Khánh hiện nguyên hình ra luôn cho nhanh.
Chí Thanh ngay thì thấy tên quỷ lù lù xuất hiện bên cạnh tôi, anh ta đã bị doạ cho giật mình, tý nữa đã đánh trật vô lăng.
Song, cái trợn mắt sững sờ của anh ta cho tôi biết. Câu trả lời chắc chắn là có rồi.
" Eugene....là mày thật sao?!"
Chí Thanh gần như đã hét lên.
" thằng này bị sảng à?"
Gia Khánh nhíu mày, xoay người thì thầm vào tai tôi.
" Eugene, sao tự nhiên 2 năm trước mày lại biến mất vậy?! Còn không nói với nhóm một câu nữa!"
" 2 năm trước...."
Gia Khánh bị giết cũng là vào thời điểm 2 năm về trước.
" ơ khoan, trả lời câu hỏi đi đã chứ. Anh có quen tôi không?"
Gia Khánh dường như vẫn chưa phát hiện ra được điểm trùng hợp.
" quen chứ sao không, tao với mày là bạn thân đấy!"
Còn Chí Thanh thì đã quên mất cách tên quỷ này đột ngột xuất hiện trước mặt anh ta rồi.
" thế sao, tôi chẳng nhớ gì cả..."
“ anh ta hiện giờ đang là quỷ, chứ không còn là người nữa rồi. Kí ức lúc sống đã mất sạch, chẳng còn gì đâu."
Một cú sốc nữa đến với Chí Thanh.
“ nhưng hai người có thật là bạn thân không?!"
Thật ra, dựa vào việc Gia Khánh có cảm giác quen thuộc với Chí Thanh thì điều này cũng khá chắc chắn rồi.
Chí Thanh nghe thấy tôi hỏi, liền nhanh chóng thọc tay vào túi quần rồi lấy điện thoại ra, mở khoá rồi bắt đầu ấn gì đó.
" nè tập trung lái xe đi chứ!"
Gia Khánh lên tiếng nhắc nhở. Hắn ta bây giờ đã sáp lại gần, đầu tựa lên vai tôi giống như đang thư giãn.
" anh mà sẽ làm bạn với một con gà đầu đỏ không có tính cẩn thận sao!"
Hắn ta dụi đầu sâu vào hõm cổ, lẩm bà lẩm bẩm.
Chí Thanh sau khi đã tìm được thứ mình muốn, liền đưa chiếc điện thoại của anh ta ra cho tôi.
Gia Khánh thấy thế cũng dựng người dậy để xem xem có gì hay.
Màn hình điện thoại hiện đang hiển thị một bức của hai người thiếu niên đang khoác vai nhau. Một là Chí Thanh, một là người trông giống hệt Gia Khánh.
" đây là thật sao? Không phải ảnh photoshop đấy chứ!"
Gia Khánh trông có vẻ đau khổ, than khóc. Hoá ra trên đời cũng có người chê Chí Thanh nhiều như tôi.
Gia Khánh và người trong ảnh, khả năng rất cao chính là một. Trừ khi anh ta có anh em song sinh hoặc có người đã phẫu thuật đổi mặt cho giống anh ta.
" Eugene với tao làm bạn lúc tao qua Mĩ được một năm. Tại nó cũng là người gốc Việt cho nên dễ thân."
Chí Thanh nhận lấy được thoại từ tôi rồi kể.
" anh nói 2 năm trước bạn anh biến mất, anh có biết vì sao không?"
Chí Thanh lắc đầu, chậm rãi đáp.
" không, năm đó Eugene cùng chị của nó đột nhiên không còn thấy xuất hiện, tao đến tận nhà hỏi nhưng bác nó bảo là đưa hai chị em nó sang Việt Nam định cư rồi."
“ ah, 2 năm trước anh cũng được vận chuyển đến Việt Nam để bị giết đó em gái. Người này chắc là anh rồi!”
Gia Khánh reo lên. Giờ hắn ta mới nhận ra sao.
“ giết, không phải mày định cư à?"
" định cư kiểu gì mà mất luôn mạng được."
Gia Khánh chề môi, Chí Thanh thì hoang mang ra mặt.
" nhà của anh ta, chở tôi đến đó!"
" không được đâu, họ đã chuyển đi rồi. Địa chỉ thì tao chịu."
Chí Thanh lại lắc đầu.
" vậy thì cứ tạm kể hết những gì mà mình biết về anh ta đi."
Chí Thanh phối hợp, một lượt liền kể hết những thông tin của Gia Khánh ra, không hồ là bạn thân, biết được nhiều phết đấy.
Gia Khánh thì ra tên là Eugene Garcia, bằng tuổi với Chí Thanh cũng tức là 21 tuổi. Hắn ta là một công tử chính hiệu vì được sinh ra trong một gia đình thương nhân giàu có. Tính cách nổi loạn và phóng khoáng.
Nhờ vào gương mặt điển tra và số tiền không có giới hạn, hắn ta được rất nhiều cô gái theo đuổi. Hắn ta cũng rất hưởng thụ, điều đó giống như một sở thích của hắn ấy.
" đờ mờ, mày cố tình bêu xấu tao trước mặt em gái nhỏ đúng không!”
Gia Khánh đã giãy nảy lên sau khi nghe Chí Thanh giới thiệu.
Hắn ta sau đó đã gấp gáp nhìn qua tôi, ánh mắt tựa như một chú cún sợ bản thân sẽ bị ghét bỏ.
“ con gà đầu đỏ phét đấy, em đừng tin. Anh dễ thương như này cơ mà."
Tôi đưa tay lên xoa đầu Gia Khánh.
" đó là Eugene Garcia, còn anh là Gia Khánh. Cả hai khác nhau."
Gia Khánh sau đó ôm chặt lấy tôic lừ mắt nhìn Chí Thanh.
" bọn kia mà thấy một Eugene kiêu ngạo trở thành như này, chắc sốc lắm."
“ như này là như nào. Mới lại, Eugene chết rồi, giờ tao là Gia Khánh. "
Chí Thanh một tay cầm vô lăng, một tay day trán nhìn tôi.
" Gia Khánh thì Gia Khánh, nhưng nó thật sự đã chết rồi sao?"
" chết rồi...."
Tôi chậm rãi đáp.
" vậy từ nhỏ, mày nhìn thấy được ma quỷ, không phải nói dối à?”
“ nếu nói dối để rồi bị vứt bỏ, anh có làm không."
Chí Thanh tránh đi cái ánh mắt của tôi. Anh ta đang cảm thấy hối hận hay cảm thấy mình có tội à.
" nhưng tại sao mày với E...Gia Khánh gặp nhau?"
“ duyên số, chắc vậy."
Sau đó, Chí Thanh không khỏi tôi thêm một câu gì nữa mà phóng thằng về nhà của anh ta luôn.
Ngày hôm nay, tuy vẫn chưa tìm được gợi ý nào để có thể giúp Gia Khánh hoàn thành tâm nguyện.
Nhưng ít ra cũng biết thêm một số điều về hắn ta rồi.