Tâm Em Thiện Miệng Em Hỗn

Chương 15: Chương 15




Về đến phòng trọ, tôi liền nhanh chóng lôi điện thoại ra, mở google rồi bắt đầu tìm kiếm những vụ án mạng xảy ra vào tháng 7 của năm 2018 mà đến nay vẫn chưa tìm được hung thủ.

Một loạt các thông tin hiện ra, tôi ghi lại hết vào giấy nháp. Sau đó bắt đầu dùng phương pháp loại trừ.

Nhưng nạn nhân thuộc giới tính nữ, ở độ tuổi từ khoảng 17 đổ xuống hoặc 25 đổ lên đều bị loại hết.

Mày mò một hồi thì cuối cùng cũng chỉ còn 3 vụ án là nằm trong diện tình nghi của tôi.

Đầu tiên là một thanh niên 19 tuổi, bị phát hiện trong tình trạng đã chết ở rừng. Vết cắt dài trên cổ của nạn nhân được cho là nguyên nhân dẫn đến cái chết.

Thứ hai cũng là một thanh niên, nhưng đang ở tuổi 17. Được tìm thấy ở một con suối chảy siết, gương mắt biến dạng, cơ thể ngoài vết dao đâm ra thì còn có dấu hiệu bị xâm hại tình dục.

Cuối cùng là một thanh niên cũng ở tuổi 17, được cho là bị bắt cóc khi khắp người đều toàn những vết đánh đập dã man. Cậu ta chết vì bị ngạt khí, cảnh sát giải thích là do treo cổ.

" một trong ba người này là tôi sao?"

" cũng không chắc chắn đâu!"

Gia Khánh tò mò, cầm tờ giấy nháp chi chít chữ của tôi lên ngắm nghía.

" vì sao?"

" vì có thể cái chết của anh không được lên báo. Hơn nữa, dáng vẻ anh trước khi chết như thế nào, sau khi chết sẽ giữ nguyên như vậy!"

" là sao, anh vẫn chưa hiểu?"

Gia Khánh nghiêng đầu, hoàn toàn mờ mịt trước những gì tôi nói.

" ví dụ nhé, nếu anh cắt cổ tay tự tử, thì sau khi chết, cổ tay của anh sẽ phải xuất hiện vết cắt!"

Còn Gia Khánh, bản thể của hắn ta giống như một người bình thường vậy. Lành lặn vô cùng, đến một vết xước cũng không tồn tại.

Do vậy, tôi mới không chắc chắn được, tên quỷ phiền phức này có phải một trong ba nạn nhân kia không.

Mà con đường điều tra thân phận của Gia Khánh cũng giống như một bị bức tường gạch chắn ngang, không thể tiến xa hơn được nữa.

" ôi, em gái nhỏ đừng cau mày mà! Sẽ hình thành nếp nhăn đó!"

Thấy tôi có biểu hiện bực bội, Gia Khánh liền bay đến bên cạnh, đưa tay lên vỗ nhẹ vào vai tôi mấy cái, rồi giở ra giọng điệu như đang dỗ dành con nít.

" em gái nhỏ tìm được đến đây là đã quá giỏi rồi. Chúng ta sẽ cùng nhau cố gắng tiếp!"

Gia Khánh thấy tôi xoa thái dương, liền nghĩ rằng tôi vẫn còn cảm thấy thất vọng cho nên tiếp túc dỗ.

Âm lượng của Gia Khánh rất to, thật may là chỉ mình tôi nghe thấy được.

Chứ không với cái vách tường mỏng dính này, tôi đã sớm bị bác chủ nhà tống cổ đi vì tội ồn ào rồi.

" anh nên xem ít phim thôi....à không, từ mai tôi sẽ không cho anh mượn điện thoại sau 10 giờ nữa!"

Ngày nào cũng dùng điện thoại của tôi, len lút xem phim đến tận 2,3 giờ sáng. Xem đến nghiện rồi.

“ ơ, em gái nhỏ. Em như vậy là quá tàn ác, huhu. Anh đã chết rồi, ngoài điện thoại ra thì chơi cái gì bây giờ!"

Gia Khánh nghe thấy tôi nói liền giãy nảy lên, nằm trên giường lăn qua lăn lại, ăn vạ không ngớt mồm.

Tôi không để tâm đến hắn ta nữa.

Lúc này, điện thoại bỗng nhiên đổ chuông. Gia Khánh nằm gần điện thoại nhất liền cầm lên xem thử.

" Em gái nhỏ ơi, Mai Phương gọi đến này!"

Nghe thấy hai chữ Mai Phương, tôi đã đoán được nguyên nhân của cuộc điện thoại này rồi.

“ đưa cho tôi đi!”

“ Em gái nhỏ, mở loa ngoài lên nhé. Anh cũng muốn nghe!"

Gia Khánh đưa điện thoại cho tôi. Trên mặt của hắn hiện rõ vẻ hóng hớt.

Tôi cũng chiều theo, ấn chấp nhận cuộc gọi rồi mở loa ngoài lên. Ngay giây sau, giọng của Mai Phương lập tức vang lên, kem theo tiếng nức nở liên hồi.

" K-Khánh Vân, ban nãy tao đã gặp ma!”

Cô bạn mếu máo, nói mãi mới hết câu.

“ không phải ma, đó là quỷ, con quỷ mà chúng mày đã gọi. Thế có bị thương không..."

Hỏi chơi thôi chứ có lá bùa của tôi, Mai Phương không thể nào bị nữ quỷ đó làm hại được.

" lúc ma..à không con quỷ đó lại gần tao thì lá bùa mày đưa phát sáng, đánh bay nó đi rồi!"

Quả nhiên.

" ờ, thế thì nín đi. Có chết đâu mà phải khóc!"

" em gái nhỏ chẳng biết an ủi gì cả!"

Gia Khánh ngồi bên cạnh tôi, bĩu môi nói.

" huhu, mày ơi tao sợ lắm!”

“ không phải sợ, cứ cầm theo lá bùa của tao thì mày sẽ an toàn!”

“ n-nhưng còn mấy đứa khác thì sao?"

Mai Phương sụt sịt, nức nở hỏi tôi.

Tôi cười nhạt, rồi nhẹ nhàng nói.

" chưa chết được đâu!"