Tâm Duyệt

Chương 54




*Tâm Duyệt*

54

...

Thiên Tầm Quốc đem đến lễ vật chúc mừng Đại Hôn là thùng trang sức quý chủ yếu làm từ ngọc trai. Thiên Tầm nằm ở phía Đông của Nam Vệ, cách hàng ngàn hải lí. Biên giới chính là vùng biển rộng lớn.

Nói cách khác. Từ Thiên Tầm Quốc đến Nam Vệ Quốc chỉ có con đường duy nhất là Đường biển. Trải qua một tháng lênh đênh trên thuyền mới đến nơi.

Tiên Đế từng kéo quân công lược Thiên Tầm. Sau đó bắt thái tử của bọn họ là Sở Hiên làm con tin để duy trì hòa bình và nhận tiến cống hàng năm.

Nay Tể Tướng của Thiên Tầm nghe tin Nam Vệ Đại Xá, liền đem vàng bạc châu báu đến xin Tân Vương mở rộng từ bi cho bọn họ nhận lại Thái Tử, vì quốc vương Thiên Tầm băng hà mà không có còn ai để nối dõi. Các hoàng tử không hãm hại nhau thì cũng ganh ghét hạ độc. Rốt cuộc chết không còn một mảnh. Chỉ có duy nhất Sở Hiên đang làm con tin ở Nam Vệ này thôi.

"Sở Hiên sao?" - Cơ Phát nghĩ nghĩ. Sao y lại quên mất người này chứ?

Hắn ta chỉ nhỏ hơn Cơ Phát vài tuổi. Thời niên thiếu y từng rất chơi thân với hắn, thường xuyên đến "Tầm Cung" - nơi giam lỏng của hắn để đùa nghịch. Cả hai lại rất thích tỉ võ bắn cung, vô cùng hợp nhau. Vậy mà chiến trận liên miên với Lục Ngạn, rồi sau đó tiên đế băng hà, đăng cơ kế vị. Chiến tranh với Đông Lệ Quốc. Lại còn thu nạp Nam Hậu. Qúa nhiều vấn đề để Cơ Phát dễ dàng đem Sở Hiên kia ném qua sau đầu.

Lúc y đến thăm. Sở Hiên đang bắn cung. Dáng người của hắn qua bao năm đã cao lớn hơn hẳn Cơ Phát. Gương mặt anh tuấn tiêu sái, mắt phượng mày ngài. Đôi tay mạnh khỏe đang kéo căng dây cung.

Nghe Thái giám thông báo Hoàng Đế tới, hắn nhếch lên khóe môi. Quay sang hướng Cơ Phát. Thả tay, Mũi tên xé gió bay vút về phía trước, xướt qua tóc Cơ Phát rồi cắm phập ở bức tường phía sau.

"HỖN XƯỢC" - Cận Vệ của Cơ Phát lao tới liền bị y phất tay ngăn cản.

"Đã bao lâu rồi? Cơ Phát? Lần cuối cùng trước khi rời đi. Ngươi còn nói sẽ quay lại. Không nghĩ đến, đợi được ngươi quay lại. Đã là đế vương trên vạn người. Năm tháng đã muốn ăn mòn mất tâm trí của ta." - Sở Hiên cong khóe môi yêu dị lên cười cười - "Có phải thời gian đã bỏ quên ngươi không? chừng đó năm rồi. Vẫn đẹp đến mức khiến người khác lạc hồn phách như cũ"

"Ngươi muốn rời khỏi đây không?" - Cơ Phát nhàn nhạt hỏi.

"Ngươi.. ngươi..." - Sở Hiên kinh ngạc, qua vài giây khi hiểu rõ ý trong lời nói của Cơ Phát, vội vã quỳ xuống: "Đa tạ hoàng thượng khai ân"

"Cha của ngươi băng hà rồi. Ta để ngươi trở về nước. Nhưng phải kí hiệp ước hòa bình vĩnh viễn với Nam Vệ"

"Về nước?" - Sở Hiên run rẩy một chút, mặt cúi gằm nên chỉ có thể nhìn thấy đôi giày thêu họa tiết tinh xảo của Cơ Phát. Hắn đã bị nhốt ở đây từ năm mười một tuổi. Những gì ở Thiên Tầm trong kí ức, chỉ là những mảng sương khói mờ nhạt không rõ hình dạng. Lăp bắp nói: "Hoàng Thượng, ta nói chuyện riêng với người được không?"

"TO GAN, LÀM CÀN" - Lão thái giám cho rằng hắn quá phận, liền nạt lớn.

"Đều ra ngoài hết đi" - Cơ Phát cư nhiên lại đồng ý. Cho nên cung nữ hay thái giám lẫn cận vệ đều đồng loạt lui ra khỏi Tầm Cung.

"đứng lên"

Sở Hiên cắn cắn môi, được hoàng thượng cho phép liền chậm rãi đứng lên. Bàn chân tiến sát một bước. Gần Cơ Phát trong gang tấc. Chỉ qua vài năm, hắn đã cao hơn hẳn y một cái đầu.

"Ta đợi ngươi lâu như vậy, ngươi quay lại là đuổi ta đi?" - Sở Hiên mím môi, giọng nghẹn đi.

"Thiên Tầm sớm đã không còn hình dạng trong tâm trí ta. Ta kiên nhẫn ở đây, chỉ là đợi ngươi quay lại. Cơ Phát đừng đối xử với ta như vậy được không? Trước đây ngươi thích bắn cung. Ta ngày ngày luyện tập đợi ngươi quay lại bồi ngươi tỉ thí. Ngươi nói không thích uống rượu. Ta cũng chưa từng đụng đến rượu. Ngươi muốn đấu võ thuật. Ta ngày ngày đều chỉ chuyên tâm luyện tập. Ta từng nói thích ngươi. Lần cuối cùng rời đi ngươi rõ ràng cười rất tươi nói sẽ suy nghĩ chuyện đó thật kĩ rồi quay lại trả lời ta" - Sở Hiên nắm lấy tay Cơ Phát, nước mắt rớt lã chã bên vai y.

"Bây giờ, có thể trả lời ta được không?"

Cơ Phát hoàn toàn không nhớ bản thân lúc đó đã nói gì? Thở dài:

"Ngươi trở về Thiên Tầm đi. Trong lòng ta chỉ có Hoàng Hậu. Đừng nhọc tâm nữa"

Sở Hiên chạm tay lên bụng y: "Ở đây có bảo bảo thật sao?"

"ừm"

"Cơ Phát. Vậy ta chỉ có thể trở về Thiên Tầm." - Hắn ghé vào tai y, thì thầm - "Ngươi ở đây hảo hảo sống tốt. Mọi chuyện đều như ý nguyện."

*