Tâm Duyệt

Chương 41-2




*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

* Ngoại Truyện (Không liên quan đến mạch Truyện chính)

...

Fanfic Tuấn Hạn: Hồ Ly

Thái Tử Hàn Diệp x Hồ li Tiểu Cơ (Cơ Phát)

...

Mỹ nhân trước mắt toát ra vẻ thanh cao mỹ lệ, thuần khiết như bạch ngọc. ấn kí đỏ rực giữa đôi chân mày càng khiến y thêm quyến rũ, như tiên nhân lạc giữa phàm trần. Y Phục mỏng manh tùy tiện rơi xuống, lộ ra bờ vai thon gầy trắng như tuyết. Xương quai xanh ẩn hiện khiến người thèm khát. Đôi môi màu thủy sắc hé mở, tựa như muốn đem linh hồn người đối diện, triệt để câu mất.

Một đám nam nhân thô kệch bao vây y, tạo ra sự tương phản đến nhức mắt.

"Mỹ nhân... ngươi muốn gì lão đại ta đều có thể tặng nha~" – Nam nhân có gương mặt thô chữ điền, đầy vết sẹo lồi lõm nâng lên mặt y, ve vuốt làn da non mịn của y.

"Vậy sao... ta muốn trái tim của ngươi... có thể tặng không?" – Tiểu Cơ hỏi, giọng y ngọt ngào khiến xương cốt hắn muốn mềm nhũn.

Nghe y nói xong, đám nam nhân xung quanh càng phấn khích hừng hực, chồm tới.

"Ta nguyện ý tặng?"

Đôi mắt phượng xếch cao của Tiểu Cơ khép lại, đuôi mắt mơ hồ như vừa hiện ra một làn khói mờ ảo màu đỏ sinh động. Khóe môi nhếch lên. Những ngón tay thon dài vươn tới, đầu móng sắc bén lún sâu vào da thịt nam nhân. Tiểu Cơ vốn là một yêu hồ ngàn năm.  Vừa định hiện nguyên hình thì

"Rầm!!!"

Âm thanh ầm ĩ từ bên ngoài truyền vào. Tiếng đâm chém hỗn loạn vang lên chát chúa. Âm thanh của ngựa hí vang, của vũ khí kim loại va vào nhau tạo thành một đống hỗn tạp, huyên náo.

Mấy gã xung quanh cũng lao vào vòng chiến với vị khách không mời mà đến kia.

Hồ li Tiểu Cơ mím môi nhíu mày. Món ngon sắp ăn tới miệng còn bị phá. Chỉ có thể vươn lưỡi liếm liếm vết máu trên đầu ngón tay.

"Hừ... đám sơn tặc các ngươi. Dám lộng hành trên lãnh thổ của ta?"

Một nam tử tuấn mĩ tà mị, phong thái tiêu cuồng xuất hiện giữa ánh trăng. Hắn mặc vương bào thái tử, tóc đen dài bị gió thổi lay động. Lưỡi kiếm trên tay sáng hoắc, nhẹ nhàng nhưng lại sắc bén chém sạch sẽ. Quay đầu nhìn lại chỉ còn là đống xác ngổn ngang bất động trên sàn.

Tiểu Cơ lùi vào góc giường, ánh mắt vừa hoang mang vừa sợ hãi nhìn đến, toàn thân run rẩy.

Thái tử Hàn Diệp vươn tay ra trước mặt y. Đáy mắt
đều là nhu tình, ôn nhuận, mỉm cười trấn an.

"Đừng sợ, ta không hại ngươi"

Một nụ cười kia của hắn. Tựa như hồng trần đều đảo điên thất sắc, mê hoặc chúng sinh.

Tiểu Cơ vươn tay, rụt rè nắm lấy tay hắn.

Ngay lập tức eo bị một lực đạo mạnh mẽ ôm lấy. Hắn bế bổng y vào lòng rồi nhảy lên ngựa phóng đi.

Bên ngoài, ánh trăng sáng treo cao. Gió đêm lướt qua mặt mát rượi, thổi mái tóc dài của y phiêu dật.

Mùi hương của Thái Tử phảng phất bên mũi y, nhẹ nhàng lại gây vấn vương không thôi. Tựa như lạc vào ảo giác, cả linh hồn đều bị hút mất.

"Nhà ngươi ở đâu"

Tiểu Cơ nắm lấy vạt áo trước ngực hắn, gương mặt ngây thơ kiều diễm khẽ lắc lắc.

"Không có nhà?"

Mím môi gật gật.

*

Ngựa lao thẳng vào cổng thành.

Quân lính thấy hắn đều quỳ rạp kính cẩn

"Thái Tử hồi cung"

Thái Tử Phi vận một thân y phục lộng lẫy, xinh đẹp lả lướt đến nhưng liếc thấy Tiểu Cơ thì ánh mắt tối lại.

"Thái Tử, người về rồi?"

Hàn Diệp xuống ngựa, giúp Tiểu Cơ đứng xuống. Nhưng người vừa đứng thì tựa như không có lực, ngã quỵ.

Hàn Diệp nhanh tay đỡ được y, bế bổng lên

"Sao vậy? bị thương ở đâu rồi sao?"

Thái Tử Phi nhìn rất không vừa mắt, liền nói

"Thái Tử, để ta sắp xếp cho hắn một gian phòng"

Tiểu Cơ nghe xong còn rụt rè rúc sâu vào lồng ngực Hàn Diệp, bàn tay xiết chặt lấy y phục hắn, khẽ run lên.

Hàn Diệp thấy mĩ nhân trong lòng lo sợ, không đành lòng ôm lấy người hướng thẳng đến Đông Cung.

"Người sẽ ở cung điện của ta"

*

Dục Trì

Tiếng nước chảy róc rách vang lại, rèm lụa bị gió thổi lay động.

Hàn Diệp thư thái dựa lưng vào thành hồ, hai tay đặt trên thành được các tì nữ đang cẩn thận giúp hắn tẩy rửa. Mặt nước bồng bềnh trôi nổi những cánh hoa đem lại mùi hương dễ chịu.

Từ lư hương, trầm hương lãng đãng gợn khói trong không gian. Quện vào nhau bị gió thổi phiêu tán.

Bỗng có tiếng nước xáo động.

Hàn Diệp mở mắt.

Tiểu Cơ từ lúc nào đã vào trong mặt hồ, tiến đến gần hắn, nở nụ cười tà tà mị mị. Vô cùng quyến rũ. Dù cho hơi nước quanh quẩn có che khuất đi một phần hư ảnh kia cũng khiến Hàn Diệp rơi vào say đắm.

Nước thấm ướt y phục mỏng tanh của Tiểu Cơ, dính sát vào da thịt. Lộ ra đường cong hoàn mĩ. Khiến người muốn mất đi lí trí.

Thái Tử Hàn Diệp dường như cảm thấy bản thân mình đang say.

Khuôn mặt Tiểu Cơ cúi gần. Gần đến nỗi Hàn Diệp có thể cảm nhận được hơi thở nóng rực, gấp gáp của y phả lên mặt mình.

"Thái Tử, ta giúp người...um...ưm...uwhm"

Trong khoảnh khắc mê hoặc, nửa hư nửa thực. Hàn Diệp cầm lòng không được, kéo y vào một nụ hôn sâu. Bên tai y khẽ mắng.

"yêu nghiệt!!!"

"ưm... Thái ... Tử..." – Tiểu Cơ bị hôn đến choáng váng, chỉ có thể ngửa cổ rên rỉ. Đầu lưỡi ẩm ướt của Hàn Diệp liếm đến cổ y, mút vào yết hầu. Mỗi một tấc thịt đều mút đến triệt để, lưu lại dấu hôn ngân đỏ tím. Tiếng hôn mút vang lên rõ ràng khiến người xấu hổ đến mặt đỏ tim đập.

Tì nữ và thị vệ đứng canh chỉ có thể quay lưng lại với hướng của bọn họ, cúi mặt bất động giả chết. Thái Tử chưa lên tiếng, không thể rời đi. Mà thái tử đang chìm đắm như vậy, không có khả năng nhớ ra đuổi bọn họ đi. Thật sự là tiến thoái lưỡng nan.

Đôi môi của Hàn Diệp đã lướt đến đầu ngực đỏ sưng đến dựng đứng của Tiểu Cơ mà day day, hút liếm.

"ưm... Thái Tử... đừng a~..."

"Gọi ta là Hàn Diệp"

"ưm... Hàn Diệp..."

Hàn Diệp.

Hàn Diệp

Hàn Diệp

Ta Đợi người một ngàn năm. Cuối cùng, đã tìm thấy người rồi.

Lần này, sẽ không để lạc mất người nữa. Sẽ cùng người đi đến bất cứ đâu người muốn. Sẽ không hiểu sai người, không hận người.

Cho dù là... nhảy xuống mười trượng hồng trần. Cũng nguyện đổi lại cho người vạn kiếp bình an

... Thái Tử của ta....

... Hàn Diệp của ta...

...