Tâm Duyệt

Chương 37




*TÂM DUYỆT

*37

...
* Quá Khứ

* Kinh Thành Nam Vệ Quốc

Cơ Phát ngồi trên ngai vàng, ngón tay xoa nắn trên thái dương nhức buốt, hi vọng động tác đó có thể xoa dịu đi cơn đau đầu nhức nhối trong y.

"Hoàng Thượng, chúng ta bị đại quân của Thái Tử vây hãm từ bên ngoài gần một tháng rồi. Lương thực đều đã cạn kiệt" - Lão Thái giám đau khổ nói - "Không thể trụ lâu hơn được nữa"

"Mở cửa thành đi" - Cơ Phát phất tay.

Cổng thành mở.

Thân ảnh thiếu niên cao lớn bước qua cửa điện, ánh sáng phía sau che khuất gương mặt anh tuấn của hắn, chỉ có giọng điệu khiêu khích đắc thắng vang vọng lại.

"Vương Thúc... ta còn tưởng phải đợi lâu hơn nữa thì người mới mở cổng thành"

Hắn ném xác Con cú màu trắng đến chân Cơ Phát, trên bụng nó còn cắm mũi tên dài đang rỉ máu

"Người là đang định nhờ nó đi gọi viện binh? Thật đáng tiếc nha, bị ta bắn hạ mất rồi."

Cơ Phát liếc nhìn qua, ngập tràn trong đáy mắt là bi thương, là đau xót, phẫn nộ. Âm thanh phát ra đều là run rẩy đến nghẹn ngào.

"Tiểu Tử... là ngươi đã tặng nó cho ta. Ngươi quên rồi sao?"

Mắt phượng đỏ rực lại nhìn đến Hàn Diệp

"Thái Tử điện hạ... ta thực sự muốn trở về lúc người còn nhỏ. Xem xem giáo quan đã như thế nào dạy hư sự lương thiện bên trong ngươi"

"Ta lương thiện sao? hahaha" - Hàn Diệp cười lớn - "Người từng xem ta lương thiện sao? Nhưng ánh mắt của người không nói như vậy"

Hắn bước đến gần: "Ánh mắt người đối với ta... đều là băng tuyết ngàn năm khó tan. Thật sự khiến ta rất khó chịu, bức ta đến phát điên"

Cơ Phát căm phẫn nhìn hắn, tay cầm kiếm siết càng chặt. y vung kiếm muốn tự đâm vào cổ mình nhưng Hàn Diệp đã nhanh hơn, mũi chân vươn tới đạp mạnh lên bàn tay y.

Keng một tiếng ! Ngự kiếm rớt trên sàn.

Hắn bóp chặt lấy cằm Cơ Phát

"Nếu người tự sát thì Lão công công già kia. Phó tướng Triệu Thắng của người, Tướng quân Vân Hi trung thành của người, và tất tần tật kẻ hầu người hạ bên cạnh người... lần lượt sẽ được đem ra giữa thành xử lăng trì. Hiểu không?"

"Ngươi..."

Hàn Diệp vỗ vỗ lên mặt y: "Cho nên Cơ Phát của ta... ngoan ngoãn một chút"

*

*Tẩm cung của Hoàng Đế.

"Cút... đều cút hết" - Cơ Phát ném khay thức ăn xuống sàn. Tiếng đổ vỡ chói tai vọng lại. Một mảnh vỡ rơi đến gần chân Hàn Diệp khi hắn từ bên ngoài bước vào.

"Hoàng Thượng..." - Nô tài vừa trông thấy hắn thì sợ hãi cúi rạp, tay cầm mảnh vỡ run lẩy bẩy.

"Còn quỳ ở đó làm gì? Đi lấy chén khác đến đây" - Hàn Diệp tức giận lớn tiếng.

Hàn Diệp nhìn dáng vẻ chật vật ngồi trên giường của Cơ Phát, cổ chân bị xích sắt khóa lại, tiếng leng keng còn phát ra theo mỗi cử động của y.

"Vương thúc, người không muốn ăn cháo... vậy là muốn ta đút ăn cái khác phải không?"

Hàn Diệp ngồi bên giường, nắm lấy cổ chân y kéo lại gần mình. Nhắm đôi môi xinh đẹp nọ hôn xuống. Nhưng đôi môi ương bướng kia kiên quyết mím chặt. Hàn Diệp chỉ có thể vươn đầu lưỡi ra liếm lấy cánh môi mỏng nọ. Trườn xuống một chút, liếm lấy cái cằm thon nhỏ của y.

"Ngươi điên rồi, Hàn Diệp. Ta là vương thúc của ngươi. Muốn phát tiết, cũng không thể ăn bậy"

"Ta điên rồi, ha ha" - Hàn Diệp cong lên khóe môi yêu dị - "Ta đương nhiên biết bản thân điên rồi"

Hàn Diệp hung hăng xé toạc y phục trên người Cơ Phát, đè nghiến y trên giường. Bàn tay sờ loạn khắp cơ thể trắng như tuyết, mịn màng như mây bên dưới.

"Ta muốn ngươi... ta thật sự rất muốn ngươi... Vương Thúc... muốn đến phát điên"

"KHÔNG... ĐỪNG..." - Cơ Phát kịch liệt chống trả, lui về góc giường.

Nhưng y đã nhiều ngày không ăn uống, không còn sức lực. Mà Hàn Diệp lực đạo mạnh mẽ lại lôi y vào trong lòng, Cự Vật bên dưới không hề báo trước cắm xuyên vào cúc huyệt.

"AAAAaaaaa" - Tiếng la hét đau đớn vang vọng khắp điện,

"Đừng... buông ra... Hàn Diệp..."

"Không muốn... van xin ngươi... van cầu ngươi... mau lấy ra..."

Đôi mắt phượng của Cơ Phát hằn lên tia máu, ướt đẫm lệ, nghẹn ngào khóc nức nở.

"Đừng... Hàn Diệp... đừng..."

"Đây là đại nghịch bất đạo ngươi có biết không?"

"Hàn Diệp... ta như thế nào có thể gặp lại Hoàng huynh của ta... Ngươi tha cho ta đi"

Hàn Diệp đều bỏ ngoài tai lời kêu gào thống khổ của y, mải mê hôn liếm khắp người y, thúc vào bên trong y cuồng dã, mãnh liệt.

Đợi đến khi tiếng rên rỉ im bặt mới kinh ngạc nhìn đến, chỉ thấy máu chảy qua kẽ môi Cơ Phát.

Hàn Diệp vội vã bóp chặt miệng y, đè ép khuôn miệng nhỏ nhắn kia mở ra. Máu tươi lập tức ào ạt tràn ra ngoài, nhuộm đỏ làn da trắng. Nhức mắt đến khó coi.

Lồng ngực hắn đau thắt lại. Gương mặt tái nhợt đi, sợ hãi đến run rẩy, miệng lắp bắp:

"Vương thúc... ta... ta... ta xin lỗi... ta sai rồi..."

"Cơ Phát... ngươi không muốn ta không làm nữa..."

"Cơ Phát... ngươi đừng có chuyện gì?"

...

"Mau gọi Vân Hi đến đây" - Hàn Diệp giờ phút này chỉ có thể nghĩ đến hắn. Vân Hi tuy là Hầu Gia nhưng mẫu thân hắn lại là người nước Thiên Tây, giỏi dùng độc, giỏi y thuật. Cho nên hắn cũng không ngoại lệ.

Lúc Vân Hi đến bị cảnh tượng trên giường dọa xém nôn mửa.

Cơ Phát thê thảm đến không nỡ nhìn.

Người nọ từng là tướng quân anh dũng mà hắn sùng bái, là tín ngưỡng trong lòng người dân. Là ánh sáng mà hắn theo đuổi. Tại sao? Tại sao Thái Tử lại đối xử với người như vậy chứ?

Vân Hi siết chặt nắm tay, kiềm nén tâm tình muốn ngay lập tức lao đến trị thương cho người. Nhưng để người chết đi, như vậy mới giải thoát được đành ẩn nhẫn nói.

"Hoàng Thượng, đã cắn lưỡi dẫn đến mất máu nhiều như vậy. Không cứu được"

Hàn Diệp: "Chỉ cần ngươi cứu được hắn, muốn ta như thế nào đều sẽ theo ý ngươi"

Vân Hi thoáng kinh ngạc, không nghĩ đến Hàn Diệp cư nhiên có thể nói ra những lời đó. Bản thân hắn cũng không muốn mất Cơ Phát, đành cắn răng cắn lợi nói

"Ngài hứa với ta từ nay vĩnh viễn không được chạm đến y. Một ngón tay cũng không được chạm. Một tấc thịt cũng không được sờ đến. Ta sẽ cố gắng hết sức cứu người"

"Được" - Hàn Diệp ngay lập tức đáp ứng.

...

Hàn Diệp mở mắt, tỉnh dậy trong cơn choáng váng. Đã lâu lắm rồi, hôm nay hắn sao lại mơ thấy những việc đã xảy ra ở kiếp trước.

Kiếp trước hắn không ngăn được Cơ Phát cắn lưỡi. Kiếp này dù có biến chuyển thế nào đi chăng nữa, chuyện y cắn lưỡi vẫn xảy ra.

Vậy chuyện y dùng kiếm tự sát sau này có xảy ra không?

Hàn Diệp càng nghĩ càng sợ hãi, càng nghĩ càng không nhịn được thương tâm dâng lên trong lòng. Chỉ có thể vùi mặt vào chăn mền hỗn độn bật khóc. Khóc nức nở. Khóc đến không kìm nén được.

...