Tâm Duyệt

Chương 33




*TÂM DUYỆT

*33

...

*Đông Lệ Quốc

Biên Thành ( Thành trì giáp biên giới với Nam Vệ Quốc)


Cơ Phát dụi dụi mắt, ngoại trừ cái eo đau nhức ra thì không khí buổi sáng có vẻ trong lành. Tiếng chim ríu rít bên ngoài truyền vào, mang theo vài tia nắng ấm áp.

"Tỉnh rồi" - Nam nhân xinh đẹp diễm lệ nằm bên cạnh, tay chống bên má nhìn xuống.

"Lam Ngọc?" - Cơ Phát bị dọa tỉnh cả người, ngồi bật dậy.

Hàn Diệp đâu? Chẳng phải lần cuối cùng khi y ngất đi còn trong lòng hắn sao?

Còn đây là đâu? Cơ Phát nhìn Lam Ngọc, lại nhìn khung cảnh bài trí vô cùng xa lạ trong căn phòng.

Chuyện gì xảy ra vậy? Vừa ngủ một giấc thôi mà. Hay là cái này vẫn còn là mộng? Có lẽ phải nằm xuống ngủ một lần nữa mới tỉnh được nha.

Cơ Phát nghĩ nghĩ, liền thực sự nằm xuống nhắm mắt lại.

"Hoàng Thượng a~, trời đã sáng rồi. Ngài còn muốn ngủ nữa hay sao?" - Âm thanh nũng nịu vang lên khiến Cơ Phát muốn nổi gai ốc, co chân đạp người rớt xuống giường

"Ngươi... dám trèo lên giường của trẫm sao?"

Lam Ngọc uất ức ngồi bệt trên sàn, gác tay lên thành giường nhìn tới

"Đây là giường của ta mà"

Cơ Phát thở dài. Hóa ra không phải mơ, đành lồm cồm bò dậy muốn xuống giường. Nhưng chưa bước được xuống tới nơi đã bị Lam Ngọc đè nghiến xuống.

"Mỹ nhân, ta khó khăn lắm mới đợi được người tỉnh, hay là mình thân mật một chút trước khi rời giường, thấy sao hả?"

"Ngươi... điên rồi hay sao?" - Cơ Phát trợn trừng mắt, muốn vung tay đẩy người thì nhận ra toàn thân không còn chút sức lực nào. Trên đôi mắt phượng càng ánh lên sự hoang mang, sợ hãi.

"Hoàng Thượng... người không mất hết võ công đâu, ta không muốn trói người nên tạm thời dùng chút tiểu xảo thôi"

"Ngươi... muốn gì?"

"Người hỏi rồi, có nguyện ý cho hay không?"

"Ngươi..."

"Nếu không cho... hà tất phải hỏi?"

*

"Đệ đệ... như vậy là quá đáng nha. Không được ức hiếp hắn" - Huyền Minh từ cửa đi vào - Nhìn cảnh tượng ôm ấp trên giường thì chân mày khẽ nhíu lại.

"Đệ đệ... ngươi... ngươi là người Đông Lệ?" - Cơ Phát sững sờ nhìn, tay vẫn không ngừng đẩy người ra khỏi mình.

Huyền Thanh mặc kệ y đẩy tới đẩy lui, khóe môi cong lên nụ cười xấu xa, thích ý khi nhìn thấy Cơ Phát chật vật không thôi.

"Đệ nói xem, bây giờ có Hoàng Đế Nam Vệ Quốc trong tay rồi, có phải nói một tiếng thì Tây Thành sẽ tự hàng không?"

"Không hứng" - Huyền Thanh nhéo nhéo hai bên má Cơ Phát kéo căng ra - "Không hứng phá thành, chỉ muốn có bảo bối này thôi. Nhưng mà quân đội của hoàng huynh cũng tan nát rồi, nghĩ cũng đừng nghĩ nữa"

"Bảo bối này, ta cũng muốn" - Huyền Minh ngồi xuống bên giường, vươn tay kéo lọn tóc đen dài của Cơ Phát đưa lên mũi hít hà - "Ta chưa từng gặp qua một người nói mỹ lệ chính là mỹ lệ, nói anh tuấn cũng không sai. Là mạnh mẽ như lửa, lại nhu hòa như nước... nhìn một lần, cả đời đều nguyện ý bên ngươi mà"

"Ta... không muốn các ngươi chút nào" - Cơ Phát lùi lại, cả người đều run rẩy - "Các ngươi đừng có qua đây. Nam tử hán đại trượng phu, dùng kiếm nói chuyện đi"

"Đương nhiên là dùng "Kiếm" nói chuyện rồi" - Huyền Thanh bật cười, đôi mắt hoa đào cong lại như vầng trăng khuyết - "Chúng ta cùng hầu hạ người, thế nào? có phải thích lắm không?"

Cơ Phát: "Thích cái đầu ngươi... tránh ra"

Huyền Thanh vươn tay chạm vào giữa hai chân Cơ Phát xoa nắn. Huyền Minh cũng nhanh liền đến kéo lấy cằm y hôn tới.

Cơ Phát bị hắn hôn, cảm thấy kinh tởm muốn nôn. Há miệng cắn mạnh, răng nanh phập xuống môi Huyền Minh khiến hắn la oai oái buông người.

"Các ngươi... đừng có đến gần ta!!!" - Mặt Cơ Phát đỏ lên, trong đáy mắt đều là phẫn nộ và giận dữ.

"Muốn có ta... không để các ngươi như ý nguyện" - Cơ Phát mím môi, môi bị cắn đến bật máu.

"Hừ" - Huyền Minh quẹt ngang máu trên môi, lại lao đến xé áo Cơ Phát, lộ ra mảnh vai thon gầy trắng tuyết mê hoặc.

Cơ Phát lúc này, vừa xinh đẹp mỹ lệ, lại chật vật đáng thương khiến người nhìn đỏ con mắt. Chỉ hận không thể ngay lập tức nuốt chửng y cho thống khoái.

"BUÔNG RA !!! ... CÚT... MAU CÚT RA" - Cơ Phát gào thét.

Nhưng càng điên cuồng thì càng bị đối phương hăng máu chà đạp. Y càng sợ hãi, ấn kí sau gáy càng đỏ, mùi hương dễ chịu lan tỏa.

Tựa như cảm nhận được mùi hương của chủ nhân. Con cú tuyết vỗ cánh lao đến, lượn vòng trên bầu trời. Phát ra tiếng kêu vô cùng chói tai.

"Cơ Phát?" - Huyền Thanh nhận ra có chút bất thường liền nắm lấy cằm y. Bóp miệng y há ra, nhưng trong miệng toàn máu là máu. Máu đỏ đậm chảy xuống cằm, lan ra vùng áo. Tạo thành một mảng ghê rợn.

"Ngươi cắn lưỡi"

Huyền Thanh đạp Huyền Minh rớt xuống giường: "Đừng đụng hắn nữa"

"NGỰ Y... MAU TRUYỀN NGỰ Y" - Huyền Thanh sợ hãi ôm người đã ngất vào lòng

"Ngươi không muốn thì ta không làm nữa... Cơ Phát... ngươi đừng có sao đó"

"CHÁY RỒI..."

"CHÁY RỒI"

Huyền Minh nghe âm thanh la hét ầm ĩ liền chạy ra ngoài xem.

Chỉ thấy Biên Thành chìm trong biển lửa đỏ rực. Tiếng kêu gào hỗn loạn,

Mùi khói đặc quánh trong không gian xen lẫn mùi da thịt cháy khét.

Bất chấp nỗ lực cứu vãn, Mọi thứ đều bị sự giận dữ của ngọn lửa đốt cháy thành tro than.

...

Hàn Diệp đạp cửa xông vào.

Nhìn thấy Cơ Phát bất tỉnh trong lòng Huyền Thanh, khắp miệng, khắp cổ, trên ngực đều là máu.

Hắn  giận đến run người. Mắt hằn tia máu. Hơi lạnh lan tỏa khắp phòng. Đóng  băng mọi thứ. Nhưng khi luồn khí lạnh ấy len lỏi đến gần Cơ Phát thì Hàn  Diệp mới giật mình thu hồi khí tức.

Liền lao đến giành lấy người. Thanh kiếm trên tay muốn vung đến đâm Huyền Thanh nhưng hắn đã nhanh nhẹn thoát mất.

Khói lửa đã lan đến tận phòng, Hàn Diệp chỉ có thể ôm người ra ngoài, lên lưng Tiểu Phong phóng đi.

"Tiểu  Cơ..." - Hàn Diệp ôn nhu ôm lấy người, hôn lên trán y - "Là ta đáng  chết, ta đến đón ngươi trễ, Tiểu Cơ... ngươi mở mắt ra mắng ta được  không?"

"Tiểu Cơ... đừng dọa ta"

Môi người trong lòng càng lúc càng tái nhợt. Tâm can Hàn Diệp càng lúc càng siết chặt. Đau đớn đến khó chịu. Như có cái gì đó trong lồng ngực đang cuộn trào, đang kêu gào khiến hắn muốn nôn. Cuối cùng vẫn là không nhịn được nôn ra ngụm máu.

"Đông Lệ ! Ta phải san bằng Đông Lệ"

...