Tâm Duyệt

Chương 14




*TÂM DUYỆT

*14

...

Hàn Diệp quay trở lại Nam Vệ Quốc với tư cách là sứ giả của Lục Ngạn, đến chúc mừng tân vương đăng cơ.

Hắn nhìn phố xá nhộn nhịp, đèn hoa chăng khắp lối giữa kinh thành phồn hoa. Lại cảm giác như đã xa cách một đời.

Hàn Diệp một thân tóc bạch kim, bên mặt bị che khuất bởi chiếc mặt nạ màu bạc chạm khắc tinh xảo gây ra sự chú ý cực kì lớn. Hầu như người qua đường đều không kiềm được mà nhìn hắn lâu hơn một chút. xì xầm nhiều hơn một chút. Cho nên đành phải thay y phục, chọn loại áo choàng mũ che khuất đi mái tóc nổi bật kia, nhìn qua hắn lúc này thật giống gã phù thủy lang thang cơ nhỡ không nơi nương tựa.

"Tránh đường"

"Tránh đường"

Tiếng ồn ào vang vọng lại, binh lính la hét dẹp đường. Cả tiếng cười đùa phấn khích của người dân và tiếng nhạc réo rắt truyền đi trong gió.

"Là Hoàng Đế"

"Hoàng Đế diễu hành chào mọi người kia"

"Wow... ta muốn nhìn mặt người nha"

Mọi người mặc dù đã bị binh lính đẩy dạt qua hai bên nhưng vẫn cố chen lấn muốn tiến lên. Mục đích chỉ là để ngắm vị Tân Vương kia

Tân Vương ngồi trên kiệu lớn chục người khiêng. Kiệu nọ bốn phía đều chỉ phủ rèm lụa mỏng tanh, bị gió thổi bay phất phơ.

Nhìn rõ người ngồi bên trong mặc hoàng bào màu vàng nhạt, khoác áo choàng màu trắng thêu chỉ vàng chìm nổi hình một con rồng hung mãnh đang uốn lượn.

Mà gương mặt người ấy, đẹp đến kinh diễm.

Vô cùng tôn quý

Tựa như được tạc nên từ đất trời. Khắp người như tỏa ra một khí chất lạnh lùng, kiêu ngạo khiến người khác không dám đến gần, lại không nhịn được mà nhìn đến không rời nổi con mắt.

Khi người dân đồng loạt hô tên Tân Vương, y chỉ nâng lên rèm mi mỏng, lãnh đạm cười nhạt. Mà không hẳn là cười, chỉ là khóe môi kia khẽ nhếch lên một chút, mang theo bao nhiêu tú lệ, thanh nhã nhưng băng lãnh đến lạnh người.

Cơ Phát không vui, nụ cười ấy không mang theo niềm vui nào cả.

Hàn Diệp vẫn chăm chú dõi theo.

Hắn thật muốn biết. Vương thúc, tại sao người không vui.

Trong một khoảnh khắc nào đó, Hàn Diệp tưởng rằng Cơ Phát đang nhìn lại hắn. Tưởng rằng đáy mắt trong suốt như nước của y đều là nhu tình, là ánh trăng diễm lệ.

Rất gần, gần đến nỗi chỉ cần vươn tay ra là với tới được.

Hoa bay ngợp trời.

Một cánh hoa mỏng manh nhẹ nhàng đậu trên gáy y. Mà trên đó ẩn hiện ấn kí màu đỏ đến nhức mắt.

...

Buổi tối, yến tiệc linh đình được tổ chức.

Mà tiết mục hấp dẫn đặc sắc nhất chính là lúc các vương tôn quý tộc, sứ giả lân bang dâng tặng lễ vật.

Hàn Diệp ngồi một nơi ít gây sự chú ý nhất. Ánh mắt không rời vũ cơ xinh đẹp đang múa vô cùng uyển chuyển trên vũ đài. Điệu múa lạ mắt mà trong trẻo thu hút ánh nhìn của tất cả mọi người.

Chuyện khiến hắn phải chăm chú là bởi vì nàng là công chúa Mĩ Lâm của Đông Lệ Quốc. Và sứ giả nước họ vừa ngỏ lời muốn dâng tặng công chúa cho Cơ Phát, muốn kết đồng minh vững chắc vùng Nam Vệ Quốc.

Cơ Phát. Người có động lòng không?

Người... ngàn vạn lần đừng động lòng có được hay không?

Nhưng hắn không biết được Cơ Phát của hắn lúc này đang rất không vui.

Bởi trong lòng y lúc này đều là mây mù khó tan.

Bởi y cho rằng Thái Tử tà mị ngông cuồng trong mắt y đã thân vẫn nơi sa trường, mà tội lỗi ấy. Tất cả đều do Lục Ngạn gây ra.

Lục Ngạn phải trả giá. Phải diệt vong.

Chỉ cần lấy nàng, quân đội của y sẽ như hổ thêm cánh. Công lược Lục Ngạn sẽ trở nên dễ dàng hơn.

"Được, nàng sẽ là hoàng hậu của ta" - Cơ Phát vươn tay nắm lấy Mĩ Lâm trước sự chúc mừng của văn võ bá quan, của sứ giả lân bang, của vương tôn quý tộc.

Qủa là một mối liên hôn vừa đẹp đôi đến khiến người người ghen tị. Vừa đem lại nguồn lợi to lớn cho cả hai đất nước. Không gì có thể tốt hơn được nữa.

Hàn Diệp cắn chặt môi, cắn đến bật máu. Máu tanh tưởi nhiễm đỏ qua kẽ răng. Bàn tay bấu chặt trên mép bàn gỗ, mạnh đến mức mặt bàn lõm xuống in hằng mấu dấu tay của hắn.

Hắn nhớ một ngày nào đó xa lắc trong quá khứ, Vương Thúc từng tặng hắn một con cào cào nhỏ làm từ lá trúc, hỏi

"Diệp Nhi, thích không?"

Hắn vẫn nhớ bản thân đã trả lời rằng

"Thích... Ta thích mọi thứ Thúc tặng ta. Thích thúc thúc nhất"

Cho nên lúc này, khi hắn quỳ gối dâng lên hộp quà tặng người, đại diện cho sứ giả của Lục Ngạn.

Hắn muốn hỏi người thích không? Nhưng khi biết hắn đến từ Lục Ngạn, ánh mắt Cơ Phát nhìn đến đều là gió tuyết khiến người không rét mà run. Là căm phẫn, là cuồng nộ. Là hận không thể một phát bóp chết người trước mặt.

Cuối cùng, vẫn là nhịn xuống tâm tình. Phất tay bảo Lão Thái giám đem hộp đi.

Cơ Phát rời khỏi ghế rồng, tiến lại gần hắn. Ngón tay thon dài khẽ nâng lên cằm hắn. Âm thanh lạnh đến mức khiến xương cốt điều đóng băng.

"Ta không nghĩ là Lục Ngạn lại có lòng như vậy? Nếu được, có thể quay trở về bảo Vương Tử của các ngươi trả lại Thái Tử cho ta không?"

"Ta... Ta..." - Hàn Diệp nhìn sâu vào mắt y, còn chưa kịp biết phải trả lời như thế nào thì nghe phập một tiếng, bụng truyền đến một cơn đau nhói.

Là Cơ Phát đâm hắn, là y dùng thanh đoản kiếm trong tay đâm xuyên bụng hắn.

"Lục Ngạn đã có lòng, đương nhiên ta phải có lễ vật hậu tạ. Ta sẽ chuẩn bị cho thủ cấp của ngươi một cái hộp đẹp nhất."

...