Tâm Duyệt Quân Hề Quân Bất Tri

Chương 3: Tiểu Nha Đầu Chào Đại Tỷ Tỷ




*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Minh Chí năm thứ 13, Nguyên Lăng đại thắng Oa quốc, hoàng đế cho tổ chức yến tiệc khải hoàn mừng chiến thắng, mời chư vị công thần vào cung thiết yến.

Thuận Thiên Hầu phủ

Sau chiến thắng hiển hách, Lương Duệ được hoàng đế phong làm Thuận Thiên Hầu, nắm giữ một phần ba binh quyền của Nguyên Lăng. Hầu phủ trên dưới ba trăm nhân khẩu được ban phát 1000 thước lụa, 1 vạn hoàng kim, 2000 mẫu đất cùng châu báu nhiều không đếm xuể. Hầu gia lại là người nhân nghĩa, mang hơn nửa số châu báu đi cứu giúp nạn dân, được người dân tin yêu, kính phục.

Hoàng đế đối với hành động của Lương Duệ vô cùng hài lòng. Hắn hiện tại vẫn là minh quân, trọng dụng hiền thần, nếu không vì sự kiện của hai năm sau thì chắc chắn hắn sẽ là hoàng đế lưu danh sử sách, kính ngưỡng muôn đời.

Hầu phủ vì nhận được long ân nên trên dưới hãy còn hân hoan vui sướng, chẳng ngờ lại có người mặt ủ mày chau, hai ba nhịp thở liền xì xì chán than ngán ngẩm.

Người bên cạnh cũng xem không nổi nữa, liền đứng dậy cốc đầu nàng: "Nha đầu thối, phụ thân nhận được ân điển là vinh dự lớn cỡ nào? Muội cái tiểu nha đầu này tại sao cứ xị mặt ra thở dài miết vậy?"

"Đại tỷ à, tốt xấu gì năm nay muội cũng đã 14 rồi, sao phụ thân lại không dẫn muội ra trận chứ? Nếu phụ thân đồng ý, nói không chừng người ngồi trên tuấn mã uy phong cùng ba quân khải hoàn trở về đã là muội rồi! Aisss, muội không biết đâu, bắt đền tỷ bắt đền tỷ!" Tiểu nha đầu lầm bầm bắt đầu nháo lên, khiến đại tỷ của nàng cũng có chút đau đầu.

"Á à cái con nha đầu này, dám đổ lỗi cho đại tỷ? Muội có tin ta sẽ đi nói phụ thân chuyện muội đánh nhau với A Tam A Tứ bọn họ không?"

"Hứ, đại tỷ chơi xấu." Tiểu nha đầu giận dỗi khoanh tay trước ngực, bộ dáng như muốn nói ta đang rất sinh khí, mau tới dỗ ta đi.

"Haizz, thật chẳng hiểu nổi muội một hoàng hoa đại khuê nữ, vì cái gì cứ thích lên chiến trường đánh đánh giết giết chứ?"

"Haizz, đầu óc khuê nữ của tỷ sẽ không hiểu được đâu." Tiểu nha đầu bắt chước dáng vẻ của đại tỷ, thành công chọc tức nàng.

"Lương! Nhật! Đình!"

"Ahaha!"

Hai tỷ muội cứ đùa giỡn với nhau, ngươi đuổi ta chạy, ta chạy ngươi truy, rốt cuộc không nhìn phía trước lại vô ý đâm vào người khác, khiến cả ba ngã ra đất.

"A ui cái mông của ta nở hoa rồi, huhuhu." Lương Nhật Đình giả vờ ăn vạ.

"Đừng có giả vờ ăn vạ nữa, mau đỡ vị cô nương này dậy!" Không để nàng đạt được cơ hội, đại tỷ liền đánh tỉnh nàng.

Lương Nhật Đình xì xầm đôi ba câu, đứng dậy liền lộ ra vẻ mặt tươi cười hồn nhiên đáng yêu vô hại. Nàng dùng động tác lan hoa chỉ, đưa tay ý muốn đỡ người dưới đất dậy. Người đó cũng thuận theo tay nàng để đứng lên. Khoảnh khắc đầu niên nhìn thấy dung nhan của nàng ấy, Lương Nhật Đình bỗng dưng đình trệ động tác, tim cũng liền hẫng đi một nhịp không rõ tại sao.

Ôi mẹ ơi, tiên nữ hạ phàm!

"Thần tiên tỷ tỷ." Lương Nhật Đình mơ hồ nói ra một câu, nói xong liền có chút không tự nhiên mà quay mặt đi.

Trái với nàng, đại tỷ không có quá ngạc nhiên như vậy, vì nàng đã gặp vị "thần tiên tỷ tỷ" này từ trước.

"Tiểu nha đầu, đây là dưỡng nữ phủ thừa tướng Lăng Hàn Nguyệt, hơn muội một tuổi, tạm thời sẽ ở phủ chúng ta một tháng, muội mau chào đại tỷ tỷ đi."

Lương Nhật Đình gật gật đầu, tinh nghịch chạy đến chỗ thần tiên tỷ tỷ, chào nàng ấy: "Tiểu nha đầu xin chào đại tỷ tỷ." Nói xong còn làm thêm động tác nháy mắt, trông qua cực kỳ đáng yêu.

Mà đại tỷ vốn là người hiểu rõ tính tình nàng nhất, chỉ xì một cái lấy lệ.

Muội muội này của nàng mắc bệnh nhan khống* a~

*Nhan khống: mê cái đẹp.

Lăng Hàn Nguyệt kìm chế đôi mắt cay cay muốn khóc của mình, đáp lại nàng ấy: "Đại tỷ tỷ chào tiểu nha đầu."

Quá lâu, đã quá lâu rồi nàng mới được nghe lại câu nói ấy. Đã quá lâu rồi nàng mới có thể thấy được một A Đình vô ưu vô lo, tràn trề sức sống tuổi thanh xuân như thế này.

Lần này trở lại chỉ có năm năm, nàng nhất định phải giúp A Đình tránh xa tên khốn Lý Ngạo kia, tìm được lang quân như ý. Có như vậy, nàng mới an tâm mà đi được.

Lương Nhật Đình thấy đại tỷ tỷ chào mình, liền đặc biệt cao hứng đến bắt chuyện làm quen. Vị đại tỷ tỷ này xem ra không có cứng nhắc như đại tỷ, hắc hắc, ta thích!

"Đại tỷ tỷ, ta gọi tỷ là Nguyệt tỷ tỷ nha?"

"Được."

"Nguyệt tỷ tỷ thích ăn cái gì?"

"Ta thích tiểu long bao*."

"Woa, ta cũng thích tiểu long bao nè. Vậy tỷ thích màu nào?"

"Lam sắc."

"Tỷ lại giống ta nè, chúng ta thật là hợp nhau nha. Sau này tỷ làm đại tỷ của ta đi, còn vị la sát kia thì thỉnh xin trở về Diêm La Điện, hắc hắc."

"Muội cái tiểu nha đầu này, xem ta có đánh chết muội không?" Đại tỷ ngồi không cũng dính chưởng bắt đầu phản kích. Không khí gia đình thật sự náo nhiệt.

"Kiếp này muội chỉ cần bình an vui vẻ mà lớn lên, mọi thứ đã có ta gánh vác. Ta thề sẽ giữ mãi nụ cười này của muội, để nó mãi khắc thật sâu vào tim ta."

"Một ngày nào đó, khi muội lấy được lang quân, gia đình hạnh phúc, liệu sẽ có lúc nhớ về ta chứ?"

___________________________________________________________

*Tiểu long bao là một trong những món bánh mang đậm tinh hoa ẩm thực của Trung Hoa. Với lớp vỏ mềm mịn, nhân bánh thơm ngon nóng hổi và nước súp được nêm nếm đậm đà chính là điểm thu hút vô cùng đặc biệt với người yêu ẩm thực.

chapter content