Tâm Độc

Chương 27: Hồng Nhan (26)




*

Tâm độc

Tác giả: Sơ Hòa

Chuyển ngữ: Andrew Pastel / Beta: Ooctopuss

Hồng nhan

26.

Biệt thự nhà Đường Tô là kiểu hai tầng giống với nhà Từ Ngọc Kiều, vẫn được giữ nguyên hiện trạng. Hoa Sùng cầm khung ảnh chăm chú nhìn hồi lâu vẫn hoàn toàn không thấy phong cảnh trong bưu thiếp này có gì đặc biệt.

Anh cẩn thận mở khung ảnh lật mặt sau ra xem.

To Tô Tô,

Đây là Bắc Mang Sơn (*) nè, là tớ tự chụp đó, đẹp không?

Mà tớ chụp không được xinh lắm, chọn góc chụp cả buổi mới tìm được một chỗ ưng ý, nhưng máy ảnh không tốt nên vẫn bị nhoè.

Cậu chừng nào đi Bắc Mang Sơn thế, mong ảnh cậu chụp ghê.

Lần đầu tiên đi du lịch, không đi xa được, tớ rất hâm mộ cậu đã đi được nhiều nơi lắm.

Chúc cậu thuận lợi và bình an trong công việc, cuộc sống nhé.

By một bó rau cần.

Hoa Sùng cầm tấm bưu thiếp lật qua lật lại mấy lần, lẩm bẩm: "Bắc Mang Sơn?"

Nếu tính cảnh đẹp thì Bắc Mang Sơn ở trong nước không phải là địa điểm du lịch được nhiều người biết đến, danh tiếng kém xa Ngũ Nhạc, nhưng phong thuỷ lại tốt, là nơi chôn cất của rất nhiều vua chúa nên trở thành một địa điểm du lịch theo dạng lịch sử văn hóa, cũng rất hấp dẫn du khách.

Nhưng theo Hoa Sùng biết, Bắc Mang Sơn vẫn còn rất hoang sơ, du khách không thể ngồi xe hay ngồi cáp treo để vào, muốn lên núi chỉ có thể đi bộ.

(*) (**) Bắc Mang Sơn, (phía bắc núi Mang Sơn), Mình tra gg thì Mang Sơn là tên cũ hồi vua chúa, giờ trên gg map tên là Nguy Sơn. ở phía bắc Lạc Dương, Hà Nam, Trung Quốc, Khu này núi non hiểm trở, bao bọc lấy thành phố Lạc Dương, một trong bốn cố đô vĩ đại của Trung Hoa. (là Lạc Thành trong truyện) rất khó đánh vào, nhưng muốn chiếm được Lạc Dương thì phải chiếm được nó trước, nên tại đây diễn ra rất nhiều trận đánh lớn trong lịch sử Trung Quốc. Và vì nó là cố đô nên chôn một đống mộ vua chúa quan lại và là di tích lịch sử như Hoa Sùng nói ý.

Chất lượng hình ảnh trên bưu thiếp không tốt cho lắm, độ phân giải thấp, có thể dễ dàng đoán ra được người có biệt danh là "Một bó rau cần" không phải là nhiếp ảnh gia chuyên nghiệp. Suy luận từ chữ viết và giọng điệu, người gửi thư chắc chắn là phụ nữ, cô ấy từ trên đỉnh núi cao chụp tấm ảnh này.

Hoa Sùng đặt bưu thiếp xuống bàn, đi đến bên giá sách nhà Đường Tô.

Nếu Đường Tô cũng hay nhận bưu thiếp phong cảnh từ bạn bè giống với Từ Ngọc Kiều, trong nhà hẳn phải có thêm những tấm khác, nhưng Hoa Sùng lục lọi trên giá sách một lúc lâu cũng không tìm thấy tấm bưu thiếp nào nữa.

"Chỉ có một tấm?" Hoa Sùng bước về phía sau vài bước, cho bưu thiếp vào túi đựng vật chứng.

"Anh tìm đâu ra nhiều bưu thiếp quá vậy?" Lý Huấn hoảng loạn nhận túi vật chứng.

"Cái túi đó không cần kiểm tra gấp đâu, cậu xem tấm này trước đi." Hoa Sùng lấy ra tấm bưu thiếp Bắc Mang Sơn ở nhà Đường Tô đưa cho Lý Huấn.

Lý Huấn cầm lấy: "Cái này không phải do cục bưu chính phát hành."

"Đúng vậy, là bưu thiếp tự làm." Hoa Sùng chỉ chỉ dấu bưu kiện, "Mình có thể tra được in ở đâu không? Có lấy được dấu vân tay nào không?"

"Ở đây có bao nhiêu là cửa hàng in ấn, không tra nổi đâu." Lý Huấn cau mày, chợt nghĩ đến vụ án lần này Khoa Kiểm Nghiệm không giúp được gì nhiều, anh liền cắn chặt răng: "Cho tôi chút thời gian, tôi sẽ cố gắng."

Hoa Sùng vỗ vỗ lên vai Lý Huấn, cười nói: "Tra được thì tra, đừng có cố quá, ở đây còn có tôi và mọi người mà."

Đúng lúc đó, có người gõ mấy cái lên cửa Khoa Kiểm Nghiệm, rồi nghiêng người đi vào, giơ tay gọi Hoa Sùng: "Tổ trưởng Hoa."

Hoa Sùng vừa thấy Liễu Chí Tần đến, liền nói thêm vài câu với Lý Huấn, rồi nhanh chóng xoay người: "Tôi ra ngay đây."

"Tôi đã dò hết Weibo những người gửi bưu thiếp cho Từ Ngọc Kiều rồi, đều là phụ nữ và không sống ở Lạc Thành." Liễu Chí Tần vừa đi vừa nói: "Có người còn giữ liên lạc với Từ Ngọc Kiều, có người hơn hai năm còn chưa động vào Weibo. Trong những người này, chỉ có 3 người đồng thời theo dõi Từ Ngọc Kiều và cả Đường Tô, nhưng Đường Tô không theo dõi lại."

"Năng suất ghê." Hoa Sùng nói: "Tôi còn nghĩ ít nhất tới sáng mai cậu mới có kết quả."

"Vậy thì chậm quá." Liễu Chí Tần nhún vai: "Đàn ông thì phải nhanh tay lẹ mắt chứ."

Hoa Sùng lườm một cái, "Tém tém vào."

"Thôi không giỡn nữa, công việc quan trọng hơn." Liễu Chí Tần nghiêm túc lại, "Trong số những người gửi bưu thiếp cho Từ Ngọc Kiều có một cô gái tên là Mộng Hãn, bưu thiếp gửi từ Y Xuân (**) phía đông bắc."

Hoa Sùng nhíu mày nhớ lại, "À, tấm có ảnh núi Ngũ Hoa mùa thu." (***)

(**) (***) Y Xuân: là một địa cấp thị tỉnh Hắc Long Giang, Địa cấp thị này được rừng bao bọc, mùa thu các cây đồng loạt đổi sang lá vàng trông rất đẹp.

"Tôi có hỏi cô ấy về thói quen gửi tặng bưu thiếp cho người khác."

"Cậu liên hệ người ta?"

"Nói chuyện tâm sự chút thôi, cô ấy giờ đang định cư ở Nhật Bản, từng rất thân với Từ Ngọc Kiều."

Hoa Sùng chú ý từ ngữ trong câu nói, "Từng?"

"Chỉ là bạn bè trên mạng, không nói chuyện qua lại thì sẽ xa cách. Nhưng đến bây giờ hai người vẫn còn là bạn bè trên weibo, cô ấy hỏi tôi sao lâu rồi không thấy Cửu Niệm online, không biết có chuyện gì không." Liễu Chí Tần đẩy cửa phòng Tổ Trọng án, mời Hoa Sùng vào trước, rồi nói: "Cô ấy nói với tôi, bốn năm trước trong giới du lịch rất thịnh trào lưu gửi bưu thiếp cho nhau. Đến nơi thì mua cả chục, thậm chí vài chục bưu thiếp rồi đăng lên weibo hỏi xem ai muốn lấy, bạn bè sẽ vào bình luận cho địa chỉ, nhanh tay thì còn chậm tay thì hết."

Hoa Sùng không muốn hiểu, "Vậy có nghĩa là ngoài weibo thì mấy người đó không biết tin tức gì về cuộc sống của nhau?"

"Đúng vậy."

"Xa lạ như vậy mà vẫn muốn gửi bưu thiếp?"

Liễu Chí Tần nghĩ nghĩ: "Sự lãng mạn của các cô gái chăng?"

Hoa Sùng nghiêm túc suy nghĩ một lúc, lắc đầu: "Không thể hiểu nổi."

Liễu Chí Tần bỗng nhiên cười mỉm.

"Cậu cười cái gì?" Hoa Sùng hỏi.

"Tổ trưởng, lúc nãy tôi chỉ nói việc gửi bưu thiếp cho người không thân thiết có thể là "sự lãng mạn của các cô gái" thôi, nào có bắt anh phải "nhập vai" các cô ấy để giải thích đâu mà". Liễu Chí Tần nói tiếp: "Anh cũng đâu phải là con gái."

Hoa Sùng: "......"

Liễu Chí Tần hắng giọng: "Tiếp tục nói chuyện vụ án nha?"

Hoa Sùng vỗ vỗ trán mình, "Vậy hung thủ có thể dùng cách này để biết được địa chỉ, sau đó điều tra gia cảnh của nạn nhân."

"Chính xác. Nhưng mà, tuy 14 người này có địa chỉ Từ Ngọc Kiều, lại không ai đáng nghi ngờ cả. Vì thứ nhất, không ai quen biết với Đường Tô. Thứ hai, trừ Chu Thần Tinh đã qua đời, thì gia cảnh của 13 người còn lại rất khá, có công việc ổn định, gia đình cũng hoà thuận."

Hoa Sùng ngâm cho Liễu Chí Tần ly trà hoa cúc nóng, im lặng lắng nghe.

"Với cả, trên Weibo vẫn còn tin nhắn của Từ Ngọc Kiều với mọi người." Liễu Chí Tần vừa nói vừa gõ bàn phím: "Hung thủ rất khôn ngoan, "hắn" rất tự tin chúng ta không tìm được "hắn", nên chắc chắn sẽ không hớ hênh như thế. Nếu sử dụng cách này, "hắn" sẽ phải xóa hết các bài viết xin địa chỉ, xoá cả tin nhắn riêng, thậm chí có thể xoá cả tài khoản weibo."

"Nếu hắn xóa Weibo và tin nhắn, vậy cậu có tra lại được không?"

Hoa Sùng vừa nói xong, lập tức thấy yêu cầu của mình thật sự là làm khó người khác. Liễu Chí Tần giỏi về internet, nhưng để khôi phục những dữ liệu cũ trong khi vẫn chưa có người tình nghi cụ thể nào thật sự khó như mò kim đáy bể.

"Chỉ cần từng tồn tại ở trên mạng chắc chắn sẽ để lại dấu vết." Liễu Chí Tần nhẹ nhàng đáp, "Có thể điều tra ra được. À đúng rồi, Tổ trưởng Hoa, bưu thiếp ở nhà Đường Tô anh có mang về không?"

"Đã giao cho Khoa Kiểm nghiệm." Hoa Sùng gật đầu: "Tấm bưu thiếp đó khá đặc biệt, là bưu thiếp tự làm, hy vọng sẽ tra ra được manh mối nào đó."

"Là tự in ảnh mình chụp? Gửi đi từ đâu vậy?"

"Phía bắc núi Mang Sơn, gần thành phố Trịnh Châu. Nhìn tấm bưu thiếp này tôi đoán cô gái tên "Một bó rau cần" kia cũng phải ở lại vài ngày để làm cho xong tấm bưu thiếp gửi cho Đường Tô. Dấu mộc bưu điện là ngày 23 tháng 5, bốn năm trước. Cậu tra xem có tài khoản nào có chữ "rau cần" kết bạn trên weibo Đường Tô không."

Vừa nghe xong Liễu Chí Tần đột nhiên căng thẳng, vội vàng nhìn vào màn hình.

"Sao vậy?" Hoa Sùng hỏi.

"Nếu bưu thiếp này gửi theo kiểu trao đổi bưu thiếp như Mộng Hãn nói thì Đường Tô sẽ phải cho bạn bè địa chỉ trên weibo, nhưng mà tôi nhớ rõ..."

"Cô ấy không bình luận trên các bài viết đó à?"

"Đúng vậy, nạn nhân không cho ai biết địa chỉ của mình!"

Màn đêm buông xuống, cứ ngỡ ở đâu cũng sẽ giống nhau, nhưng vậy mà mỗi nơi mỗi khác. Đêm ở thành thị, khu phồn hoa náo nhiệt khác với đêm ở khu biệt thự sang trọng yên tĩnh, càng khác biệt hơn nữa là buổi đêm ở khu xóm ổ chuột.

Đèn đường Đạo Kiều luôn hư hỏng nặng, làm loang lổ trên mặt đường chỗ sáng chỗ không. Ở cái nơi cùng cực này, người ta giải trí rất đơn giản. Thanh niên thì mạt sát nhau ở trên các bàn bài, mạt chược; nhóm trung niên, người già thì tụm lại xem phim bộ trên những cái TV cũ kỹ.

Khoa học kỹ thuật dần dần tiến bộ, cơ sở vật chất, cơ sở hạ tầng toàn thành phố được nâng cấp lên từng ngày, lối sống người dân cũng dần thay đổi. Nhưng có lẽ cái chốn ổ chuột cùng cực này đã bị bỏ quên mất rồi, vì tuy cùng trong một thành phố, nhưng sinh hoạt của người nơi đây lại như thời tiền sử, không tiến thêm được một chút nào.

Con hẻm nhỏ âm u ẩm ướt, cùng với mùi hôi thối của cống rãnh và rác rưởi bốc lên nồng nặc, trộn lẫn với tiếng con nít khóc lóc làm cho cô gái trở về nhà sau một ngày làm việc trong công sở đầy mệt mỏi cảm thấy rất bực bội.

Mạnh Tiểu Cầm kiệt sức dẫm qua những vũng nước bẩn. Đôi giày cao gót sạch sẽ cả ngày không dính một tí bụi bẩn nào, vừa trở về cái nơi này đã bị dây bùn lầy vào chân.

Cô không thoát được khỏi cái nơi bẩn thỉu này.

Người ta nói đôi mắt là cửa sổ tâm hồn, mà lúc này, đôi mắt cô như không còn một chút ánh sáng.

Nhà cũ hẻm Đông đường Đạo Kiều dĩ nhiên chẳng có cách âm, các hộ gia đình thi nhau mở hết âm lượng TV xem mấy bộ phim vớ vẩn về mẹ chồng nàng dâu, gia đình ly tán cãi nhau, gây gổ vì nghèo hèn và giàu có.

Người ta xem TV để tạm quên đi các hoá đơn điện nước cần trả, quên đi chân bàn chân ghế bị chuột gặm hư, quên đi trong nhà chỉ còn chén dưa muối đưa cơm, còn vì chuyện buồn vui của những nhân vật trong phim mà khóc mà cười.

Mỗi lần nghe được những lời thoại như kịch kia, Mạnh Tiểu Cầm sẽ rùng mình một cái.

Cô lớn lên trong những câu thoại đó, bởi vì mẹ cô chỉ biết nằm liệt trên chiếc sô pha nứt nẻ bên TV, năm này sang năm nọ vừa ngủ gà ngủ gật vừa xem, cả ngày không làm gì.

Đứng trước cửa, Mạnh Tiểu Cầm nghe âm thanh TV trong nhà vọng ra, bàn tay cầm chìa khoá khựng lại không muốn cắm vào.

Cô không muốn, cô thật sự không muốn trở về cái nơi gọi là nhà kia.

Nhưng cả thành phố Lạc Thành to lớn như thế, mà trừ cái nơi bẩn thỉu thấp hèn này ra, cô không thể sống ở nơi nào khác.

Sau một lúc lâu thẫn thờ, cô cũng chỉ biết thở dài, cắm chìa khoá vào cửa.

- -

(cô này là cái cô làm khách sạn nhà có con dao Tang Hải chôn ý)