Tâm Độc

Chương 19: Hồng Nhan (18)




*

Tâm độc

Tác giả: Sơ Hòa

Chuyển ngữ: Andrew Pastel / Beta: Ooctopuss

Hồng nhan

18.

Ánh mắt Liễu Chí Tần quá ôn nhu, như một mạch suối ngầm ấm áp chạy trong mùa đông, Hoa Sùng nhắm mắt, hoảng hốt cảm nhận luồng nhiệt ấm trên mu bàn tay mình, nhíu mày lại, khi anh mở mắt ra, vẻ đau lòng mới nãy trong đáy mắt đã không còn nữa.

Anh đứng dậy, nhìn Liễu Chí Tần từ trên cao, đuôi mắt rũ xuống, đôi mắt như phát ra tia sáng lấp lánh: "Không cần lo cho tôi, cảnh sát hình sự không uỷ mị vậy đâu. Đói bụng quá, đi ăn khuya không?"

Hẻm nhỏ đối diện cục cảnh sát có một khu ẩm thực, có rất nhiều quán trong đó, Hoa Sùng đều đã ăn qua hết, anh kéo Liễu Chí Tần đến một tiệm cháo gọi hai tô cháo đậu trắng giò heo, (*) rồi lại vào một quầy đồ Hàn mua hai tô mì lạnh (**), cuối cùng vào một quán xào cay (*) tự chọn, gắp ra hai rổ thịt và rau, rồi mới kéo ghế, vẫy tay, "Lại đây ngồi nè."

Liễu Chí Tần vừa đặt mông ngồi xuống, phục vụ đã đem cháo và mì lạnh ra, bốn cái tô chiếm hết nửa mặt bàn, cháo giò heo bốc hơi nghi ngút, mì lạnh thì màu sắc bắt mắt hấp dẫn, cả hai đều là size lớn, nhiều đến hết hồn.

Hoa Sùng rót ấm trà Thiết Quan Âm nhạt nhẽo ra hai ly, lấy đũa đưa Liễu Chí Tần: "Ăn trước cái này đi, đồ xào phải chờ một lát mới có."

Liễu Chí Tần chọc chọc đũa vào tô mì lạnh: "Tổ trưởng Hoa ngày nào cũng ăn nhiều vậy à?" (chưa gì sợ tốn cơm nuôi hả pa =]])

Hoa Sùng đang vùi đầu húp cháo, nghe thế ngẩng đầu lên hỏi: "Nhiều à?"

"Ừa." Liễu Chí Tần cười: "Nhưng mà vậy cũng tốt."

"Vậy cậu hãy quen với điều đó đi." Hoa Sùng quậy quậy cháo trong tô, "Tổ Trọng án khác với chỗ cũ của cậu, không có án mạng thì cũng khá an nhàn, nhưng đến khi có vụ án thì có khi một ngày chỉ ăn được một bữa, không ăn nhiều thì sức đâu mà làm."

Liễu Chí Tần gật đầu: "Vất vả thật."

"Ừm, chỉ là làm tròn bổn phận mà thôi, chưa xét đến vất vả hay không." Hoa Sùng rũ đuôi mắt nhìn cậu: "Có sợ không?"

"Hả?"

"Có sợ vất vả không?"

Liễu Chí Tần nhu hoà nhìn lại: "Tổ trưởng Hoa, nãy anh nói đó là làm tròn bổn phận mà thôi, chưa xét đến vất vả hay không, sao lại hỏi tôi có sợ vất vả hay không? Anh đang thử tôi đó à?"

"Cậu cũng thông minh nhỉ, không cắn câu." Hoa Sùng múc một muỗng cháo trắng lên: "Không có rượu nên tôi lấy muỗng cháo thay vậy, hoan nghênh đồng chí Tiểu Liễu gia nhập tổ Trọng án."

Liễu Chí Tần cũng múc một muỗng: "Cạn cháo!"

Hoa Sùng xuất thân là bộ đội, tay quen cầm súng, nên lực rất ổn định, cái muỗng trong tay cụng vào muỗng Liễu Chí Tần nhưng cháo bên trong một giọt cũng không trào ra.

Liễu Chí Tần hơi nhíu mày, rồi húp một hơi cạn muỗng cháo.

"Xào tới đây tới đây!" Đúng lúc này ông chủ quán tự mình bưng một cái chảo to tướng lên bàn, có sườn sụn, thịt khô, chân giò hun khói, lươn cùng các rau củ xào trộn với nhau, tỏa mùi cay bốn phía.

Hoa Sùng hất cằm về phía Liễu Chí Tần: "Ăn thoải mái đi, không no thì tới quán thịt nướng ăn tiếp."

Liễu Chí Tần cười: "Thôi vậy đủ rồi."

Hoa Sùng: "Đừng có ngại với tôi."

"Tôi không ngại với anh đâu," Liễu Chí Tần nói: "Tôi mới đến, vẫn chưa quen cách ăn nhiều thật nhiều của tổ Trọng án mà."

Hoa Sùng liếc cậu một cái: "Ăn cho hết phần của cậu đi, đừng ngụy biện."

Nhưng kế hoạch đi ăn thịt nướng đã không thành, ngay cả chảo xào khô cũng không ăn hết. Lúc đang ăn Hoa Sùng nhận một cuộc điện thoại, biểu cảm trên gương mặt từ khiếp sợ sang kinh ngạc, lại thành hoang mang.

Liễu Chí Tần buông đũa hỏi, "Sao vậy?"

Hoa Sùng nói, "Khúc Trị gọi, nói trên cây búa gây án của Khâu Đại Khuê có DNA của Từ Ngọc Kiều."

Liễu Chí Tần cả kinh: "Cái gì?"

(*) cháo đậu trắng giò heo:

(**) mì lạnh:

(***) Xào cay, hay xào khô, một trong những phương pháp làm ẩm thực Tứ Xuyên, có nguồn gốc ở thành phố Đức Dương, tỉnh Tứ Xuyên, đặc trưng bởi vị cay sml. Thành phần chế biến khá linh hoạt.

Tổ Trọng án suốt đêm không ngủ, trong phòng họp thảo luận vụ án Từ Ngọc Kiều. Hoa Sùng cầm tờ báo cáo bên khoa kiểm nghiệm đưa đến, mặt càng lúc càng nhăn lại.

Hung khí gây án là một cây búa gia dụng bình thường, cán cầm bằng gỗ, trên đầu búa bám vào rất nhiều máu, não, và lông tóc của Khâu Quốc Dũng, cán tay có dấu vân tay mới của Khâu Đại Khuê. Nhưng kiểm tra ra, ở khe hở của búa có một chút máu khô, xét DNA thì là máu của Từ Ngọc Kiều, phân tích vết thương ở phần đầu hai nạn nhân thì khả năng cao là do cùng một cây búa tạo thành.

"Hiện tại chúng ta có hai giả thiết." Hoa Sùng nhanh chóng bình tĩnh lại: "Thứ nhất, là Khâu Đại Khuê đã nói dối, Từ Ngọc Kiều là do một mình ông ta hoặc có Khâu Quốc Dũng hỗ trợ giết chết, tất cả những gì ông ta khai về Phó Lị và Vương Tố đều là bịa đặt, ông ta giết Khâu Quốc Dũng vì nguyên nhân khác và có liên quan đến Từ Ngọc Kiều, thứ hai, là Khâu Đại Khuê không nói dối, ông ta chỉ giết Khâu Quốc Dũng, tình cờ lấy trúng cái búa hung thủ thật sự đã dùng."

"Khâu Đại Khuê không thừa nhận ông ta giết Từ Ngọc Kiều, nói không quen biết gì cô ấy." Khúc Trị nói: "Nhưng ông ta cũng không biết tại sao búa nhà mình lại dính máu Từ Ngọc Kiều."

"Ông ta khẳng định là búa nhà ông ấy à?" Hoa Sùng hỏi

Khúc Trị ngập ngừng vài giây: "Trạng thái tinh thần ông ta đang không ổn định, lúc tôi thẩm vấn thì ông ta chắc chắn nó là của nhà mình, không nhìn nhầm, còn bảo đã sử dụng hơn mười năm rồi, đến khi biết có dính máu Từ Ngọc Kiều thì lại hoang mang bảo có khi nhầm búa nhà người khác, mỗi nhà đều có cây búa như thế, ông ta không chắc mình có cầm nhầm hay không."

"Có thể tra ra nguồn gốc cây búa không?"

"Búa sử dụng vài chục năm rồi, mười nhà hết chín nhà có cây búa như này, không tra ra được." Người vừa đáp chính là Lý Huấn bên khoa Kiểm định: "Tổ trưởng Hoa, tôi nghiêng về giả thiết thứ hai."

Hoa Sùng ra hiệu bảo anh ta nói tiếp.

"Búa sử dụng lâu năm, trên mặt sẽ để lại nhiều vết bẩn, thậm chí dấu vân tay nhiều người." Lý Huấn nói tiếp, "Nhưng lúc nãy tôi kiểm tra qua, thì ngoài máu, não và tóc Khâu Đại Dũng, máu khô Từ Ngọc Kiều và vân tay còn mới của Khâu Đại Khuê thì hoàn không có dấu vết gì khác. Điều này rất không tự nhiên."

"Ý anh là hung thủ mang bao tay giết hại Từ Ngọc Kiều, sau đó rửa sạch búa nhưng cố ý để lại máu trên khe hở rồi để về chỗ cũ nhà Khâu Đại Khuê phải không?" Hoa Sùng nói.

"Đúng vậy." Lý Huấn đẩy mắt kính: "Nếu không cái búa sẽ không thể sạch sẽ như vậy."

Hoa Sùng gật gật đầu, quét mắt một vòng quanh phòng họp: "Theo ý cậu Huấn, chúng ta giả thiết người giết Từ Ngọc Kiều không phải Khâu Đại Khuê, vậy hung thủ thật sự làm cách nào lấy được búa trong nhà Khâu Đại Khuê? Hắn ta có quan hệ gì với bố con nhà Khâu? Hay vẫn chỉ là phát sinh ngoài dự kiến như con dao gọt hoa quả của Tang Hải?"

Phòng họp chìm trong im lặng, ai cũng nhíu mày suy tư.

"Hắn trả búa về nhà Khâu Đại Khuê lúc nào?" Hoa Sùng đan mười ngón tay vào với nhau, cố tìm ra khúc mắc bằng cách đặt câu hỏi. "Đặt búa ở đâu? Hắn chắc chắn rằng bố con nhà Khâu không phát hiện cây búa này có vấn đề?"

Tổ trưởng Viên Hạo tổ Kỹ thuật thở dài: "Đáng tiếc khu nhà Khâu Đại Khuê không có camera theo dõi, hoàn toàn nằm trong góc khuất, nếu không chúng ta có thể nhìn thấy ai đó khả nghi rồi."

Hoa Sùng nghĩ nghĩ: "Sáng mai lập tức đi kiểm tra dấu chân bên ngoài nhà Khâu Đại Khuê."

Khúc Trị lắc đầu: "Đã kiểm tra dấu chân trong nhà rồi, không có người lạ vào. Bên ngoài người tới lui liên tục, nếu có thì cũng bị mất hết rồi, muốn tìm được đối tượng tình nghi bằng cách này thì quá khó."

"Cứ đi xem xét trước đi, được hay không thì tính sau." Hoa Sùng nói. "Còn nữa, ngày mai bên đội Điều tra đến khu nhà Khâu Đại Khuê hỏi xem có ai thấy có người lạ đến gần nhà đó hay không."

"Tổ trưởng Hoa." Liễu Chí Tần giơ tay: "Theo giả thiết vừa rồi của anh thì tôi còn một tình huống nữa."

Mọi ánh mắt đều đồng loạt đổ về phía cậu.

Hoa Sùng gật đầu: "Cậu nói tôi nghe một chút."

"Vẫn đang ở giả thiết "Khâu Đại Khuê không nói dối" thì hung thủ chính là dùng búa của nhà Khâu giết hại Từ Ngọc Kiều sau đó đặt vào chỗ cũ phải không?" Liễu Chí Tần nói: "Trước mắt chúng ta đã tìm được hai hung khí, một là dao gọt hoa quả của Tang Hải, hai là cây búa gia dụng nhà Khâu Đại Khuê, nhưng cả hai bọn họ đều không thừa nhận giết Từ Ngọc Kiều. Nếu bọn họ quả thật không liên quan đến vụ án, như vậy hung thủ thật sự quá thông minh. Tang Hải đột nhiên xuất hiện ở hiện trường, còn cầm dao, là chuyện xảy ra bất ngờ với hung thủ, nhưng gán tội cho Khâu Đại Khuê hoặc Khâu Quốc Dũng, thì không phải là đột ngột phát sinh, là đã có tính toán từ trước."

"Mượn dao giết người, còn có vật chứng buộc tội, điều tra có thể dễ dàng kết tội Khâu Đại Khuê. "

"Hung thủ rất thông minh, nhưng có hai điểm hắn không thể lường trước được," Liễu Chí Tần nói: "Thứ nhất, là hắn không biết ai sẽ phát hiện ra thi thể và báo cảnh sát. Thứ hai, hắn không biết Khâu Đại Khuê sẽ dùng búa giết chết Khâu Quốc Dũng. Nếu Khâu Đại Khuê không tìm ra thi thể, cũng không giết hại Khâu Quốc Dũng, thì cây búa đó chúng ta cũng khó lòng tìm ra được. Chuyện này phản ánh rất rõ tâm lý của hung thủ, ưu tiên số một của hắn là cố gắng che giấu tung tích của mình, tiếp theo mới là tuỳ tiện đổ tội cho nhà Khâu, đến nỗi có thể đổ tội thành công hay không hắn cũng không để ý."

Hoa Sùng tiếp lời: "Hành động này cũng chứng minh, hắn có mâu thuẫn với cha con nhà Khâu, nhưng mâu thuẫn không lớn, không nhất định phải đổ tội cho bằng được, đúng không?"

Liễu Chí Tần nghiêm túc nói, "Đúng vậy, nhưng thêm một điều nữa, mâu thuẫn là hai bên cùng xích mích với nhau, nếu hắn có gây gổ xích mích với nhà Khâu thì Khâu Đại Khuê sẽ nhớ hắn, một khi biết mình bị đổ tội, việc đầu tiên ông ta làm sẽ là khai ra người có thể đổ tội cho mình vì mâu thuẫn cá nhân. Lúc đó hắn sẽ bị lộ tung tích, bị đưa vào vòng nghi phạm. Cho nên tôi thấy, bọn họ không mâu thuẫn nhiều, thậm chí có thể hung thủ đơn phương ghét bỏ nhà Khâu."

"Có lý." Hoa Sùng kẹp bút gõ lên bàn ba cái.

"Ngoài ra. "Liễu Chí Tần nói tiếp: "Tổ trưởng Hoa khi nãy vừa hỏi thời gian hung thủ trả búa về chỗ cũ, tôi nghĩ khả năng sau ngày 16 là rất thấp, lúc đó thi thể đã bị phát hiện, cả khu đất hoang toàn cảnh sát, người dân cũng đã để ý nhiều hơn. Tôi đoán khả năng cao hắn dùng xong thì đặt về chỗ cũ ngay, là cùng tối ngày 13 luôn."

Hoa Sùng suy nghĩ một lát." Tôi phải đi thẩm vấn lại Khâu Đại Khuê. Mọi người còn có gì không cứ nói ra hết."

"Tôi lại nghiêng về giả thiết đầu tiên." Khúc Trị đột nhiên nói, "Huấn Tử cùng Liễu....Tiểu Liễu phân tích đều có lý, nhưng từ chứng cứ đã có, nghi án của Khâu Đại Khuê vẫn rất lớn. Nếu Khâu Đại Khuê giết Từ Ngọc Kiều, rất nhiều chi tiết sẽ đều hợp lý."

"Đúng vậy, nếu ông ta là hung thủ thì mọi chuyện đều rất rõ ràng." Hoa Sùng day day huyệt Thái dương: "Nhưng tại sao ông ta lại vô duyên vô cớ giết Từ Ngọc Kiều?"

"Đương nhiên là cướp của hiếp dâm." Trương Mậu nói.

Hoa Sùng lắc đầu, "Khả năng này chúng ta đã phân tích qua, cảm thấy bất hợp lý, quá rõ ràng. Nhưng không sai, dù gì Khâu Đại Khuê cũng đang ở trong cục, tiếp tục thẩm tra. Nhà bọn họ cũng tiếp tục lục soát, đừng quên hung thủ vẫn chưa đem bán những món đồ xa xỉ của Từ Ngọc Kiều, nếu cô ấy bị nhà Khâu giết hại thì phải tìm được đồ vật giấu trong nhà."

Lúc này Liễu Chí Tần lại giơ tay, dùng khẩu hình miệng gọi: "Tổ trưởng Hoa."

"Hở?" Hoa Sùng nhướn mày.

"Vừa nãy ở phòng thẩm vấn, Khâu Đại Khuê có nói một câu làm tôi rất ấn tượng," Liễu Chí Tần nói: "Ông ta nói từ khi sinh ra mọi người đều không bình đẳng, Khâu Vi Vi nếu sinh ở nhà giàu có sẽ thành công chúa nhỏ, còn sinh trong nhà bọn họ thì là thua thiệt. Ông ta có vẻ rất sâu sắc với khoảng cách giàu nghèo và phân chia tầng lớp xã hội."

Hoa Sùng đặt bút xuống bàn nhìn vào mắt Liễu Chí Tần, đã biết ý cậu là gì.

Liễu Chí Tần nói, "Chúng ta lần trước có nói qua động cơ "giết người vì đố kị", nếu giết Từ Ngọc Kiều là Khâu Đại Khuê, vậy có khả năng ông ta đứng ở góc độ của Khâu Vi Vi rồi sinh ra ghen ghét Từ Ngọc Kiều con gái nhà giàu có không?"