Tam Cứu Nhân Duyên

Chương 25: Rời đi 2




Tiểu Trầm bội phục nói: “Vân Khởi, ngươi làm sao lại nghĩ ra được ý đó?”

Ta lại vung tay lên: “Ta trên không thông thiên văn, dưới không tường địa lý, nhưng mà mấy chuyện cỏn con như vậy chỉ cần liếc mắt là thấy rõ mồn một”. (mấy trăm cuốn tiểu thuyết chẳng lẽ thành đồ bỏ sao?)

Tiểu Trầm lại đùa dai, cười nói: “Vậy ngươi xem Trình tướng quân một quẻ đi”.

Ta đã say chuếnh choáng, đầu gật gù nói: “Trình đại ca vấn đề rất nghiêm trọng, người thích hắn hắn không thích, người hắn thích lại không thích hắn, cho nên mới nói, hắn đa tình một chút vẫn tốt hơn”. Trình Viễn Đồ lập tức biến sắc, Hữu Sinh cũng liếc nhanh qua hắn một cái.

Tiểu Trầm cân nhắc một lúc, lại nở nụ cười, “Vậy, Vương gia thì sao?”

Ta hít một hơi, “Vấn đề của Vương gia rất đơn giản, hắn yêu phải một kẻ không ra gì, mà Vương gia tâm lại mềm yếu, để cho đồ lưu manh kia chạy mất”. Ta nói xong lại quay mặt nhìn Hữu Sinh, nói: “Ngươi đừng khổ sở, để ta giúp ngươi đi dạy dỗ nàng”. Vẻ mặt Hữu Sinh vẫn căng thẳng như trước, bàn tay nắm lấy ta cũng siết chặt hơn.

Tiểu Trầm lại nhìn ta: “Vậy vấn đề của ngươi thì sao?”

Ta chán nản kêu lên: “Đừng nói nữa, càng nói ta lại càng buồn bực. Bản tính nàng thực sự là cực kì cố chấp, không biết cái gọi là tự lượng sức mình! Chỉ là một tên mài mực nho nhỏ, vậy mà muốn có sự nghiệp của riêng, lại còn muốn cứu vớt cả rừng rậm đồng cỏ, mơ mộng cứu tế dân chúng bần hàn. Nàng chỉ một lòng muốn duy trì lý tưởng cùng chí hướng, còn sợ chính mình nếu mất tự do, nhất định sẽ mất đi bản sắc, về sau tuyệt đối sẽ mất đi hết thảy, bao gồm cả những thứ nàng vô cùng quý trọng! Nữ nhân này trong đầu chỉ toàn là những ý tưởng kì quái, không muốn ngày nào cũng phải ru rú trong phòng! Thường xuyên tự đâm đầu vào rắc rối, nhưng quan trọng là, nàng cũng không biết bản thân muốn làm thế nào! Ngươi cho nàng một cái phủ viện, nàng liền cảm thấy bản thân không thuộc về nơi này, tâm trạng sẽ buồn bực không vui, cũng luôn luôn hoảng sợ. Nhưng nếu ngươi để cho nàng rời đi, nàng lại luyến tiếc ngươi, ngày đêm trằn trọc, lo lắng muốn chết. Nàng mỗi ngày đều tự đấu tranh nội tâm, thích tự ngược đãi chính mình, người khác muốn nhúng tay vào cũng đành chịu. Cái này gọi là cách xa thì oán hận, ở gần thì vô lễ. Nữ nhân như vậy sống chỉ làm chật xã hội, chết đi cũng không có vấn đề, vì thế sau này làm ơn đừng nhắc lại nàng trước mặt ta! Tiểu Trầm, về sau ngươi có con gái, ngàn vạn lần đừng để cho nó học tiếng Trung đại học B!” Hữu Sinh nhẹ nhàng nắm tay ta, có lẽ hắn muốn an ủi.

Tiểu Trầm gật đầu đồng tình, nói “Vậy chúng ta tìm nữ tử khác đi”.

Ta mở miệng đáp lời, lúc này hơi rượu đã xông lên tận óc, “Thật không dám giấu diếm, ta không thể đi làm chuyện phòng the giống như nam nhân bình thường được”. (cái này không phải giả, ăn ngay nói thật thôi)

Tiểu Trầm bị sặc, ho sặc sụa rồi ngã vật xuống bàn, còn Trình Viễn Đồ đánh rơi chén rượu trong tay, hắn lập tức nhặt lại, cúi đầu không nhìn đến ai. Hữu Sinh bóp chặt bàn tay ta một cái, sau đó cả thân mình đều phát run.

Tiểu Trầm vỗ vỗ ngực thở gấp, một lúc mới bình thường lại được, lập tức vươn tay muốn bắt mạch, ta vung tay tránh né hắn, “Coi như là thuốc chữa tâm bệnh đi! Từ nay về sau ta sẽ không đi thích nữ nhân nữa”.

Tiểu Trầm trợn mắt, tựa như hiểu ra cái gì: “Vậy là Vân Khởi thích nam nhân”.

Ta không chút nghĩ ngợi, nói thẳng: “Ta đương nhiên là thích nam nhân!” Tiểu Trầm rút một hơi lãnh khí, nhích người cách xa ta một chút, chén rượu trên tay Trình Viễn Đồ lại rơi xuống, chỉ có Hữu Sinh vẫn bình thản, chỉ nhẹ thở dài một tiếng.

Tiểu Trầm có chút đăm chiêu, nói: “Cũng phải, ngươi vì nữ nhân đó mà thương tâm, cho nên không còn hứng thú với nữ nhân, cuối cùng đành phải đi tìm nam nhân để xoa dịu”.

Ta thở dài: “Hợp tình hợp lý a”, lại quay đầu nói với Hữu Sinh: “Ngươi đừng có làm vậy đấy!” Tay hắn lại siết chặt. Ta gắp một miếng đồ ăn, đưa tới bên miệng hắn. Hắn cũng không trợn mắt, há mồm ngậm lấy, lát sau mới ăn vào. Hự, ta muốn phát điên!!!

Tiểu Trầm ái ngại nhìn ta nói: “Xin lỗi, cả thể xác và tinh thần ta đều thuộc về tiểu sư muội, thật sự không giúp được ngươi”. Hắn nhìn quanh một chút rồi cười, vờ như vô tình hỏi: “Không biết Trình tướng quân ….”

Trình Viễn Đồ không nhìn ai khác, chỉ buồn bực nhấp một ngụm rượu, thở dài: “Trình Viễn Đồ ta cũng không … nhưng ta thực sự khâm phục Vân Khởi, …. Ta cũng có thể hi sinh chính mình ….” Xem ra ai nấy đều đã có phần say.

Ta ra sức xua tay, “Trình đại ca đừng tự hạ thấp mình như vậy, cả hai bên cùng nguyện ý vẫn là tốt hơn cả!” Hữu Sinh lại siết chặt tay ta lần nữa.

Tiểu Trầm đánh liều hỏi: “Vân Khởi, vậy, Vương gia, được hay không …”

Ta bật khóc, nói: “Vương gia người tốt như vậy, cả đời này, chỉ sợ ta không xứng! ….” Hữu Sinh vẫn nắm tay ta, nhẹ nhàng lay động, làm cho ta bình tĩnh lại đôi chút, có thể uống thêm một chén ….

Rượu vào lời ra, ta bắt đầu không kiềm chế được, huyên thuyên đủ thứ chuyện, từ cuộc chiến gián điệp trên xứ Normandy đến cuộc tập kích Trân Châu Cảng thời Thế Chiến II, từ giáo dục quốc phòng thời đại học đến huấn luyện binh sĩ cao cấp trong quân đội, Trình Viễn Đồ chỉ biết trợn mắt há mồm mà nghe ta nói, cũng liên tục uống hết chén này đến chén khác. Ta lại quay sang Tiểu Trầm, kể cho nghe hắn y học phát triển thời hiện đại, kèm theo một ít phương pháp chữa trị bệnh nan y. Lại nói về cái nơi gọi tên là Y học viện, chẳng qua chỉ là một đám những ông già tụ tập lại một chỗ, mở mồm ra là nói toàn những câu ai cũng không hiểu chỉ một mình ta hiểu, bắt cả đám người tuổi trẻ nhiệt huyết nai lưng mà học, dạy cho bọn họ biết cách trị bệnh thế nào, cứu người ra sao. Tiểu Trầm nghe được mà vui sướng đến rơi lệ, tự nhủ không biết khi nào mới được đến thăm nơi đó. Nếu không phải vì tiểu sư muội không thể rời khỏi cha mẹ, bọn họ đã đi du sơn ngoạn thủy khắp nơi, tìm đến cố hương của ta để thực mục sở thị.

Từ lúc nói đến tiểu sư muội kia, Tiểu Trầm vẫn một mình lải nhải lẩm bẩm, cứ một lúc lại nhắc tới người trong mộng, cũng may đến lúc trời gần sáng là chúng ta có thể rời đi.

Ta chợt nảy ra một ý, nói: “Tiểu Trầm, thực ra ngươi nên cùng tiểu sư muội tìm cách làm phẫu thuật mổ đẻ cho những phụ nữ khó sinh!”

Hắn hoảng sợ: “Như thế nào?”

Ta buồn bã nói: “Một xác hai mạng, trên thế gian không có gì đau thương hơn việc này. Người mẹ đã hết hi vọng thì cũng đành chịu, nhưng nếu can thiệp đúng lúc, đứa trẻ trong bụng có thể còn cứu được”.

Hắn trầm tư nói: “Lẽ nào nói, là có thể …”

Ta nói: “Đúng đó, chỉ cần rạch một đường ở bụng dưới, mở tử cung, lấy đứa trẻ ra rồi khâu lại là được (ai đó làm ơn cho ta xem phẫu thuật mổ đẻ là thế nào đi). Nhưng ngươi phải chú ý khử trùng, còn phải châm cứu hay làm gì đó để gây mê, nếu không thai phụ sẽ đau đớn kinh khủng, đau muốn chết luôn ấy”. Nhớ lại tình cảnh Hữu Sinh lúc trước, sống mũi lại cay cay muốn rơi lệ. Hữu Sinh không nói lời nào, chỉ lặng lẽ giữ lấy bàn tay ta.

Tiểu Trầm vui sướng nói: “Cả thế gian này thật đúng là chỉ có tiểu sư muội của ta mới có thể làm chuyện đó, đi khắp thiên hạ không có nữ tử nào y thuật sánh được với nàng. Ta sẽ nhanh chóng nghiên cứu phương pháp gây mê, sau này hai chúng ta cùng nhau du ngoạn các nơi, tạo phúc cho nhân gian”.

Ta không ngừng rơi lệ, chỉ chực bật khóc, “Có được may mắn như Tiểu Trầm nhà ngươi, bao nhiêu người hâm mộ mà không được. Nghĩ lại thì ta cũng bao nhiêu chân tình thật ý, cuối cùng lại không thể ở cùng một chỗ”. Hữu Sinh lại giật giật tay ta, có lẽ sợ ta say rượu mà thất lễ. Ta dừng lại, uống thêm một chén rượu.

Đêm nay, ba người chúng ta nói nói cười cười, ta thì vừa khóc vừa nháo. Chúng ta cũng uống hết vô số vò rượu, vỗ vai động viên nhau vô số lần. Chỉ có Hữu Sinh vẫn im lặng nằm ở một bên, yên lặng mà cầm tay ta, chưa hề nói một câu.

Cuối cùng mọi người đều giao hẹn, ngày 15 tháng 5, ta sẽ đưa hộ y đến doanh trại, Tiểu Trầm cũng sẽ đến đó chữa bệnh từ thiện, chúng ta sẽ cùng nhau đến biên cương gặp Trình Viễn Đồ, tiếp tục uống rượu tán gẫu. Nhưng nếu có chiến sự thì thôi, đỡ gây phiền phức cho hắn.

Tới nửa đêm, đến lúc Hữu Sinh cần đi nghỉ, Trình Viễn Đồ cùng Tiểu Trầm mới dìu nhau rời khỏi phòng, chỉ còn lại mình ta cùng hắn bên một đống hỗn độn, dưới ánh nến leo lét sắp tàn.

Một tay ta vẫn nằm trong lòng bàn tay hắn, tay kia đỡ trán, nhắm mắt, cảm thấy từng cơn đau dội vào trong óc, trong lồng ngực cũng tràn ngập cảm giác tức nghẹn.

Không biết qua bao lâu, Hữu Sinh khẽ thở dài, nhẹ nhàng nói: “Ta đã sai người chuẩn bị ngựa, thu dọn quần áo tay nải đặt ở trong phòng. Đêm nay hãy nghỉ ngơi đi”.

Ta buông tay nhìn về phía hắn, dưới ánh nến mờ ảo, gương mặt hắn hoàn mỹ như bước ra từ trong giấc mộng, bình tĩnh yên ổn như một tiên nhân, ánh mắt dịu dàng mang theo yêu thương, đôi môi mỏng hơi cong, hình như hắn đang cười. Ta nhìn hắn, lại tự sỉ vả chính mình, ta thật sự là đồ chết tiệt! Có chết vạn lần cũng không đáng tiếc!

Hắn bỗng nhiên mỉm cười, nói: “Vân Khởi, ngươi yên tâm, mặc kệ ngươi bỏ ta bao nhiêu lần, ta cũng sẽ không bỏ ngươi”. Nước trong hốc mắt rốt cục không thể kiềm chế nổi, ta gục đầu khóc lớn, giật lại bàn tay vẫn nằm trong tay hắn, hai tay kéo tóc, ra sức lắc đầu. Hắn ngồi dậy, nhẹ nhàng đặt tay lên vai ta, bình thản mà nói: “Không có việc gì, ta chịu được”.

Ta đau, đau đến mức cả người đều co rúm, đau từ tận trong tim ra đến xương cốt, cũng đồng thời oán hận, ta muốn giết một người, mà kẻ đó không phải ai khác, chính là bản thân ta.

Ta cắn răng, ngẩng đầu, hai tay chộp lấy bờ vai hắn, đẩy hắn ngã xuống tấm đệm dày, điên cuồng ngấu nghiến đôi môi hắn, ra sức cướp đoạt từng chút ngon ngọt nơi đó, mùi máu tươi dần dần lấp đầy khoang miệng. Hắn cũng không làm gì khác, chỉ đơn giản cùng ta dây dưa một hồi. Hắn ra sức đối chọi, cùng ta tranh đoạt từng tấc từng thước, bất kể ta có ngoan độc thế nào hắn cũng không hề lùi bước, tranh thành đoạt đất, ngươi chết ta sống. Hai chúng ta giống như hai cao thủ đang hồi quyết đấu, thương đến kiếm đi, búa đập đao chém, hận không thể làm cho người kia chết ngay tại chỗ, hút khô hết thảy lực lượng cùng dũng khí của đối phương!

Một chút thanh tỉnh cuối cùng lóe lên, làm cho ta thoát ra khỏi cơn điên, lại đẩy mạnh hắn ra. Quay đầu nhìn lại, khuôn mặt kia vẫn tĩnh lặng như nước, tựa như chưa có từng có chuyện khi nãy, nhưng khi nhìn tới đôi môi rách bươm rướm máu, ta lại càng thấy hắn diễm lệ mê người. Ánh mắt kia dường như long lanh sáng một cách khác thường, hắn chăm chú nhìn ta, mỉm cười mơ hồ nói: “Mộng của ta, chính là ngươi”.

Ta vò đầu bứt tóc, như muốn xé nát bản thân, thống khổ không nói lên lời, tựa như một phần da thịt cùng một phần linh hồn của ta đã bị tước đi, lưu lại trên người hắn.

Tựa như một con ma men chìm trong rượu, ta lảo đảo kéo lê thân mình đến cạnh cửa, không dám quay đầu nhìn hắn, chỉ có thể điên loạn lao đi trong đêm tối. Thời điểm xuất môn, dường như có một lưỡi dao bén nhọn vô hình chém ta thành hai nửa. Ta ngửa đầu, rên lên một tiếng bi thương, tựa như con sói cô đơn dưới ánh trăng trong cái giá lạnh của vùng hoang dã …

Trời hửng sáng, ta một mình dẫn ngựa rời khỏi Vương phủ, bỏ lại một mình Hữu Sinh trong dãy phòng âm u cô tịch.