Tam Cung Lục Viện Thất Thập Nhị Phi

Chương 96: Thân thế (3)




Tôn Tam Phân nói:

“Việc này không trách nàng được... Nàng... Ta biết... Bí mật của nàng... Nàng không giết ta... Đó mới là kỳ quái... Ta chỉ lo lắng nàng sẽ làm... Chuyện bất lợi với công tử...”

Ta cười lạnh nói:

“Hiện giờ nàng ta không có tâm tình này!”

Nhưng trong lòng ta có chút kỳ quái, bí mật Tuyên Long hoàng đế ta cũng biết rõ, vì sao Tinh Hậu không hạ thủ với ta?

Tôn Tam Phân lại nói:

“Ta dùng thuốc tạm giữ... Độc tính, có thể tạm thời kéo dài được một số... Thời gian, tự biết người định không bằng trời định... Đột nhiên xảy ra bệnh làm cho ta suy sụp...”

Tôn Tam Phân kịch liệt ho khan.

Ta cuống quít gọi Tuệ Kiều, Tuệ Kiều lấy kim châm vào hai huyệt ở đinh đầu, trợ giúp hắn ổn định, lại. "

Tôn Tam Phân mỉm cười nhìn Tuệ Kiều, nói:

"Vị cô nương này... Y thuật tinh tuyệt... Chi tiếc lão hủ... Không có cơ hội luận bàn với cô nương... "

Tuệ Kiều rưng rưng nói:

"Chỉ tại y thuật Tuệ Kiều không tinh, không thể cứu được tính mệnh cho tiên sinh. "

"Những sự việc trên đời này, có một số việc sức người... Không thể làm được... "

Tôn Tam Phân chỉ giá sách nói:

"Ta đem... Y thuật của cả đời mình... Biên soạn thành một bộ sách... Cô nương nếu như... Không chê... Ta sẽ đem nó tặng... "

Tuệ Kiều rưng rưng gật đầu.

Lúc bước ra ngoài cửa thì trời đã hoàng hôn, một mình ta đi xung quanh Yên Chi Hồ, gió mát phất phơ, nhưng trong lòng ta đang loạn như ma.



Mặt trời ở phía tây đang chậm rãi chìm vào trong nước, trước mắt ta như hiện lên hình bóng của Hâm Đức hoàng đế. Sự liên tưởng đột ngột này, sinh ra một sự căm hận chưa từng có trong lòng ta.

Ánh nắng chiều như máu, làm cho hồ nước cũng như máu, thế giới này toàn là giả nhân giả nghĩa, tàn khốc như máu tanh mà thôi.

Một giọt nước mắt lạnh ngắt theo má ta chảy xuống, ta tỉnh táo nhận thức được rằng, ai mới là phụ thân chân chính, ai mới là người lo lắng cho ta.

Mặt trời lặn, mặt trăng lại lên, thiên địa toàn máu tanh lại biến thành trong sáng rực rỡ. Lúc này ta vẫn chìm trong cảm giác bi thống, trong không khí như phảng phất toàn mùi máu tanh, có một số việc vĩnh viễn không cách nào xóa đi được.

Thải Tuyết yên lặng đi tới bên người ta, nàng nhẹ nhàng phủ thêm cho ta áo lông cừu bên ngoài, nhẹ nhàng khuyên bảo, nói:

"Đêm khuya gió lạnh, trở về đi!"

Ta bỗng nhiên kéo nàng vào trong lòng, cố sức hôn lên đôi môi anh đào, bàn tay phải thì thô bạo luồn vào trong áo, xoa nắn bộ ngực của nàng.

Thải Tuyết im lặng cắn môi, không nói một câu nào.

Ta đột nhiên dừng lại, buồn bã buông nàng ra, nói:

"Xin lỗi... "

Thải Tuyết ôm lấy thân hình ta từ phía sau, nói:

"Muội biết trong lòng của công tử rất khó chịu... Vì sao không khóc... "

Ta ha hả cười đứng lên:

"
Ta khó chịu hay sao? Ta đâu có khó chịu?"

Thải Tuyết lệ rơi như mưa nhìn ta.
"Thải Tuyết, muội để cho huvnh ấy bình tĩnh lại một chút!"

Vân Na chậm rãi hướng chúng ta đi tới, hành động vừa rồi của ta đã bị nàng nhìn thấy hoàn toàn.


Nàng ôm Thải Tuyết đi về Phong Lâm các, đi được mấy bước nàng dừng lại, nói:

"Dận Không! Tôn tiên sinh... Đã qua đời... "

Ta chắc chắn không để Tôn Tam Phân ở lại Đại Tần, cho dù hắn sống hay là đã chết, ta cũng sẽ mang hắn về Đại Khang.

Sau khi Tôn Tam Phân mất được năm ngày, Ung vương Long Thiên Khải suất lĩnh các quan viên hòa đàm đến Tần đô, nơi đầu tiên hắn tới chính là Phong Lâm các của chúng ta.

Phong Lâm Các đã hoàn toàn sạch sẽ, ta đích thân nhặt từng một cái lá rụng, trên thế giới này ta không cho phép bi thương tồn tại, từ hôm nay trở đi, mỗi một bước ta đều phải đi tới ngôi vị hoàng đế.

Muốn trở thành một vương giả chân chính, thì phải học cách quên cừu hận, cho dù là Hâm Đức hoàng đế sát hại phụ mẫu ta đi nữa, thì chỉ cần có cừu hận sẽ ảnh hưởng tới phán đoán của ta, trong lúc vô ý toát ra cừu hận sẽ làm đối thủ cảnh giác.

Bây giờ ta ăn mặc rất khoa mỹ, khí chất cao quý, con người năm đó ở Khang Đô không thể nào so sánh nổi.

Ung vương chẳng có biến hóa gì, bản thân hắn chẳng bao giờ lo chính vụ, cho nên cũng không bao giờ nói tới chuyện hắn làm lụng vất vả vì nước, trông bên ngoài hắn trẻ hơn tuổi một chút.

"Hoàng chất!"

Ung vương nhanh chóng bước tới trước mặt ta, cầm thật chặt hai tay của ta, sự nhiệt tình của hắn làm cho ta tin tưởng, hắn không ghi hận chuyện ta vô lễ với hắn trên đường đến Tần.

"Hoàng thúc!"

Ta đương nhiên cũng giả dạng kích động vì lâu ngày không gặp nhau.

"Ngươi chịu khổ rồi... "

Tình cảm của Ung vương chân thành không dối trá, ta có chút nghi hoặc, không biết phán đoán của ta có vấn đề hay là hắn thực sự có tình cảm chú cháu với ta?

Ung vương giới thiệu với ta các quan viên đi theo, đa phần là ta đã gặp, nhưng có một số thì ta chưa bao giờ quen.

Chỉ cần Ung vương giới thiệu một lần, ta đã có thể chuẩn xác gọi tên đối phương, thậm chí tư liệu của bọn họ ta cũng biết rõ ràng.

Tuy nói ta tha hương, nhưng không khắc nào ngừng tìm hiểu về quan viên ở Đại Khang.


Ta cũng nhận ra lần này Ung vương tới cũng chẳng phải vì bày tỏ chuyện tình cảm, hắn nhận định cho chuyện muốn nói với ta.

Chuyện tiếp theo đã chứng minh suy đoán của ta.

Khi mọi người trở về, Ung vương hướng ta nói:

"Hoàng chất, có muốn biết tại sao lần này ta tự mình tới đây hay không?"

Ta mỉm cười nói:

"Bát hoàng thúc có chuyện gì cứ nói. "

Ung vương nói:

"Được, ở trước mặt ngươi ta chẳng có gì phải giấu diếm, phụ hoàng ngươi tuổi tác đã cao, không còn đủ năng lực xử lý chính sự. Lần này Khang Tần đại chiến thực sự là một quyết định không sáng suốt của hắn, việc sắc lập thái tử như tên đã lên dây, không thể không phát. "

Ta nhấp một ngụm trà, tỉ mỉ đánh giá Long Thiên Khải, hắn muốn thử ta hay còn ý niệm khác trong đầu?

Ung vương nói:

"Trong nước Đại Khang hiện giờ có hai người có khả năng trở thành thái tử, án theo lẽ thường mà nói, lập thái tử đương nhiên phải là trưởng tử. Cần vương Long Dận Lễ là người nhân đức không ai phản đối được, nhưng tính tình của hắn không quyết đoán, không hợp với người có lòng dạ hẹp hòi như phụ hoàng ngươi. Mặc dù có đám người Tả Trục Lưu kia làm chỗ dựa, thế nhưng hắn tới giờ vẫn không được sắc phong, thì có thể đoán, phụ hoàng ngươi không dự tính hắn làm người thừa kế. "

Ta không tỏ thái độ, chậm rãi buông chén trà, đợi Ung vương nhập đề.

Ung vương nói:

"Hưng vương Long Dận Thao hai năm qua địa vị thăng tiến rất nhanh, nghiễm nhiên trở thành người có thể cùng ngồi với Cần vương, tính tình của hắn tàn bạo, xử sự quả đoán, rất có phong cách của phụ hoàng ngươi, nên được hắn yêu thích. Hai năm qua Hâm Đức hoàng đế đã nhiều lần muốn lập Hưng vương làm thái tử, thế nhưng chuyện phế trưởng lập thứ không hợp. Hơn nữa phụ hoàng ngươi cũng không muốn sớm bị tước quyền, cho nên chuyện cứ kéo dài tới ngày hôm nay. "