Tam Cung Lục Viện Thất Thập Nhị Phi

Chương 94: Thân thế (1)




Ta và Yến Hưng Khải hư tình giả ý hàn huyên một phen, sau đó Yến Hưng Khải mới chịu thổ lộ mục đích thực sự lần này:

“Huynh đệ, Khang quốc Hâm Đức hoàng đế đã đáp ứng nghị hòa, nghe nói sứ thần lần này được phái tới là Ung vương.”

Tin tức của Yến Hưng Khải quả nhiên linh thông, chuyện của Đại Khang hắn còn nắm giữ được, trong khi ta còn chưa biết tin gì.

Yến Hưng Khải nói:

“Thái hậu hôm nay triệu ta vào cung thương lượng việc này, vi huynh dốc hết sức tán thành việc hoà đàm, nếu như trận chiến tranh này tiếp tục, thì sẽ chẳng có chỗ tốt nào với cả hai nước Khang, Tần.”

Ta mỉm cười nói:

“Đại ca nghĩ gì khi Hán Thành Đế xuất binh?”

Yến Hưng Khải than thở:

“Ta cực lực phản đối chuyện này, thái hậu muốn dùng lực lượng nhà mẹ đẻ là Đại Hán hợp lực đánh bại Đại Khang, nhưng làm gì có ai không biết tính toán của Hán Thành đế cơ chứ. Lúc mới bắt đầu cuộc chiến thì hắn tọa sơn quan hổ đấu, sau khi chiến cuộc lâm vào bế tắc, hắn mới ra tay. Trung Sơn quốc rục rịch, là do có Hán quốc ở sau lưng làm chỗ dựa, nếu như Hán quốc phát binh, chỉ sợ là rước hổ vào nhà, bản đồ Đại Tần không biết lại thiếu đi bao nhiêu lãnh thổ nữa đây.”

Trong lòng ta cười thầm, Yến Hưng Khải sợ rằng chỉ lo lắng cho lợi ích bản thân mà thôi, nếu như đại hán xuất binh, thì Tinh Hậu chắc chắn sẽ mượn lực Đại Hán nhổ khối u ác tính này.

Nhưng mà cũng may cho hắn, từ khi Tinh Hậu trải qua chuyện Bạch Quỹ, đã trở nên lý trí hơn rất nhiều, đồng thời lo lắng cho sự an toàn của con trai nàng, nên nàng mới không dám mạo hiểm.

Yến Hưng Khải nói vài câu nữa, sau đó mới cáo từ rời đi, việc hòa đàm hắn tiết lộ sớm với ta như vậy, còn có một mục đích nữa là nhân cơ hội kéo gần quan hệ của chúng ta.

Sáng sớm hôm sau, tin tức hai nước hòa đàm chính thức được xác nhận, Đại Khang phái Ung vương Long Thiên Khải làm Sử Tiết, tới Tần đô hoà đàm, thuận tiện nghênh tiếp ta trở về Đại Khang.

Chuyện này có chút kỳ quái, Ung vương vốn nhu nhược vô năng, sao có thể đảm nhiệm trọng trách nghị hòa, càng làm cho ta nghi hoặc hơn là, lần này Ung vương lại chủ động tới chỗ ta chờ lệnh.

Địa vị của ta được đề cao chưa từng có, hiện giờ không ai coi ta là một chất tử. Cho dù là Vương khanh quy tộc hay bách tính húi cua, ai nấy đều bị trận chiến tranh này ảnh hưởng, sự xuất hiện của ta cũng chính là nguyện vọng của họ.

Cục diện lạc quan trước mắt cũng không làm ta lâm vào chủ quan, Ung vương Long Thiên Khải một ngày còn chưa tới Tần đô, thì ta một ngày cũng không thể phớt lờ.

Ta miễn tiếp khách, càng gần thời gian mấu chốt, thì càng phải cần bình tĩnh lạnh lùng.

Bãi cỏ trước Già Lam Sơn oanh ca bướm lượn, bước vào đây giống như lạc lối vào một thế ngoại đào viên, khiến con người có thể quên mất buồn bã. Hai bên trúc mọc thành hàng, cỏ xanh miên man, thanh tuyền chảy róc rách như một bản hòa ca.



Ta đi dọc theo bậc đá, trong đầu lại hiện lên nụ cười của U U, rồi nhớ lại đêm đó khi ta phục kích nàng, rồi cõng nàng một đêm đi tới Mộ Vân Trai. Yêu nữ có tính cách cổ quái này, không biết đang ở phương nào.

Ta chợt nhớ tới mục đích hôm nay của mình là tới đón Dao Như, sao có thể nhớ tới U U được chứ, trong lòng ta cười khổ.

Sơn môn của Mộ Vân Trai đóng chặt, cỏ dại và lá rụng che kín mặt đất.

Ta nhẹ nhàng đập cửa nhưng không thấy có người đáp lại. Ta nhíu mày.

Ta tăng thêm lực lượng, tiếng đập cửa vang đi rất xa, sau một lúc lâu, có một lão ni lưng còng run rẩy đi tới, lão ni này dùng đôi mắt vẩn đục đánh giá ta một lượt, sau đó mới dùng thanh âm khàn khàn nói:

“Ngươi... Là...”

Ta mỉm cười nói:

“Đại sư, vãn bối Dận Không đặc biệt tới bái kiến Thu Nguyệt Hàn tiền bối.”

Lão ni thì thào nói:

“Dận Không... A! Người hình như có nhắc tới một người như vậy, được rồi... Ngươi chờ ta một chút, người có một phong thư đưa cho ngươi...”

Ta ngạc nhiên nói:

“Tiền bối ấy không ở chỗ này sao?”

Lão ni lắc đầu nói:

“Không... Ba tháng trước người đã mang theo hai đồ nhi tới Đại Khang rồi...”

Lão ni này đi cực kỳ chậm, ta đợi mất một nén hương mới nhận được phong thư do Thu Nguyệt Hàn để lại cho ta. Sau khi đưa cho ta xong, lão ni đóng sơn môn lại.

Ta cười khổ lắc đầu, mở phong thư thấy những hành chữ nhỏ đẹp hiện lên, quả nhiên là do Thu Nguyệt Hàn tự tay viết, trong thơ nàng có nhắc tới chuyện đột nhiên có việc gấp, phải đi Đại Khang, phải chừng hơn nửa năm mới trở về.
Bởi vì nàng đã đáp ứng ta chiếu cố sự an nguy của Dao Như, nên mới đem Dao Như cùng đi, nếu như trong nửa năm ta có thể về Khang Đô, thì tới Từ Tể am ở ngoại thành tìm nàng.

Nhìn thời gian của bức thư, quả nhiên giống như lão ni đã nói, các nàng đã đi được hơn 3 tháng rồi. Nếu như ta thuận lợi trở về Đại Khang, các nàng chắc chắn chưa rời đi.

Mặc dù ta có chút thất vọng, thế nhưng biết Dao Như không sao, cũng yên lòng phân nửa.

Trở lại Phong Lâm Các, sự thất vọng của ta bị niềm vui thay thế, nhóm người Tiêu Trấn Kỳ, Vân Na, Tuệ Kiều đang ngồi.

Ta tiến lên ôm lấy hai nàng vào trong lòng, hôn lên mặt của mỗi nàng một cái.

Vân Na thì không có gì, nhưng Tuệ Kiều lại e thẹn vô hạn, cố sức đấm ta một cái nói:

“Đúng là không có nghiêm chỉnh gì hết, trước mặt người khác còn khi dễ muội...”

Ta thấp giọng nói:

“Được, đây chính là muội nói đó nhé, nếu như khi nào chỉ có ta và muội, ta cần phải...”

Vân Na nũng nịu cười nói:

“Mau buông ra đi, cẩn thận làm gương xấu cho tiểu hài tử.”

Lúc này, ta mới thả các nàng ra, Dực Hổ cười nói:

“Đệ chẳng nhìn thấy cái gì cả.”

Mọi người cùng nhau cười lên ha hả.

Đột nhiên ta nghĩ tới bệnh tình của Tôn Tam Phân, nên cuống quít hướng Tuệ Kiều nói:

“Tuệ Kiều, muội tới thật đúng lúc, ta đang có chuyện cần muội giúp.”

Tuệ Kiều nói:

“Có phải bệnh tình của Tôn tiên sinh?”

Ta gật đầu, xem ra khi nàng tới Phong Lâm các đã xem qua bệnh tình của Tôn Tam Phân rồi.

“Muội lúc nãy có xem bệnh cho Tôn tiên sinh, người không chỉ đơn giản là trúng gió như vậy...”

Tuệ Kiều có điều gì muốn nói lại thôi.

Ta ngơ ngác, thấy biểu tình ngưng trọng của Tuệ Kiều, thì bệnh tình của Tôn Tam Phân vô cùng nghiêm trọng, ta cầm tay nàng cùng đi tới phòng của Tôn Tam Phân.

Đi vào trong phòng, ta thấp giọng nói:

“Đến tột cùng chuyện gì xảy ra?”

Tuệ Kiều nói:

“Trong cơ thể Tôn tiên sinh còn một loại kịch độc.”

“Cái gì?”

Ta kinh hô, trước khi ta đi, Tôn Tam Phân vẫn tốt, đến tột cùng là ai làm hại lão đây?

Tuệ Kiều nói:

“Căn cứ theo suy tính của muội, Tôn Tam Phân trúng độc trong một thời gian rất lâu rồi, độc tính bây giờ đã nhập vào phủ tạng, sợ rằng chỉ có ông trời mới có thể cứu được.”

Nàng nói câu này, có khác gì tuyên bố Tôn Tam Phân chắc chắn phải chết.

Ta buồn bã xoay người, ngồi bên giường bệnh, ta mang theo Tôn Tam Phân tới Đại Tần, nhưng mà lại không cách nào mang lão trở về, sự đau khổ trong lòng không cách nào diễn tả được bằng ngôn từ.