Gia Cát Tiểu Liên nói:
“Với tốc độ hiện nay của chúng ta, thì rất khó thoát khỏi sự truy đuổi của Thần Thú Doanh, biện pháp tốt nhất chính là lợi dụng địa hình tiêu diệt toàn bộ bọn họ!”
Chúng ta vô cùng kinh hãi nhìn hắn, thần thú doanh nhân số đông đảo, còn có chó săn tương trợ. Nếu như cứng đối cứng, thì phần thắng của chúng ta rất nhỏ.
Gia Cát Tiểu Liên cười nói:
“Ta không thể chính diện đánh nhau với chúng được.”
Hắn hướng Cự Linh nói:
“Đem Phích lịch đạn ra đây.”
Cự Linh lấy một viên đạn màu đen từ trong áo da của mình, sau đó lại lấy ra một cái cung bằng thép.
Gia Cát Tiểu Liên nói:
“Đợi cho bọn họ đi tới trên sườn dốc có tuyết phủ, chúng ta bắn Phích lịch đạn nên đỉnh sườn núi, đạn nổ sẽ tạo thành một trận tuyết lở long trời lở đất.”
Ta lập tức hiểu được lời mà Gia Cát Tiểu Liên nói, hóa ra lúc nãy hắn đang đứng quan sát hiểm địa, đây chính là nơi duy nhất có thể tránh được tuyết lở lan đến.
Chúng ta đi vào trong cái hồ của núi đá, Tiêu Trấn Kỳ muốn thử sức với cây cung, nhíu mày nói:
“Sợ rằng độ mạnh của cái cung này thiếu, không bắn được tới đỉnh núi.”
Hắn nhanh chóng gỡ Trường Cung từ phía sau xuống, dùng chùy thủ cắt đứt dây cung, rồi lại nối thêm hai đoạn.
Bên tai mơ hồ nghe được có tiếng chó sủa, hơn hai trăm tên lính của thần thú doanh đã xuất hiện ở trong cánh đồng tuyết.
Gia Cát Tiểu Liên dùng kính viễn vọng tỉ mỉ quan sát hành động của đối phương, đợi khi toàn bộ người của đối phương tiến vào trong sườn tuyết, hắn thấp giọng nói:
“Bắn!”
Tiêu Trấn Kỳ toàn lực bắn cung, cái cung bằng thép này bị hắn kéo cong lên, Tiêu Trấn Kỳ hét lớn một tiếng, sáu chiếc dây cung bằng gân bò được kéo ra, tay phải của hắn bỗng nhiên buông lỏng, phích lịch đạn nhanh như tia chớp hướng đỉnh núi vọt tới.
Ánh mắt của mọi người đều nhìn vào phía trên sườn dốc, chẳng biết từ khi nào bầu trời lại kéo tới một đám mây đen, ánh sáng trở nên âm u, Phích lịch đạn biến mất trong đỉnh núi tuyết.
Hô hấp của ta như ngừng lại, yên lặng đợi thời khắc kích động tới. Trên đỉnh sườn dốc bỗng nhiên vang lên một tiếng nổ, rồi những tiếng đì đùng kéo tới, mặt đất dưới chân rung chuyển ầm ầm.
Chúng ta theo bản năng đứng sát vào nhau, giữ chặt cho khỏi ngã.
Trên sườn dốc tuyết bay bụi mù, đó là hiện tượng của những tảng băng bị nổ vỡ, toàn bộ ngọn núi nhất thời bị phủ thêm một tầng sương mù dày đặc, ánh nắng cũng không thể chiếu xuống dưới.
Mặt trời lại hiện ra từ trong đám mây đen, thanh âm núi vỡ không ngừng vang lên bên tai, nhanh chóng lao xuống phía dưới.
Chúng không gặp phải trở ngại gì ở trên đường, tốc độ lao rất nhanh, dưới ánh mặt trời chiết xạ tạo thành những quang mang thê lương.
Tuyết lở giống như nước chảy trên sông dài, chạy chồm gầm thét cuốn tới chân núi.
Thần thú doanh nhất thời hoảng loạn cả lên, hơn hai trăm tên lính liều lĩnh bỏ chạy xuống dưới chân núi, nhưng bọn họ còn chưa chạy được vài bước, thì vô số tảng băng lớn đã gào thét lao tới, cuốn tất cả các đội ngũ ở đây mang đi.
Đây là trận chiến không có thuốc súng, mà chỉ có sức mạnh của thiên nhiên biểu hiện ra sự mỹ lệ và tàn nhẫn, vừa đáng sợ, vừa tráng lệ tuyệt luân!
Hơn hai trăm tên lính giống như lá rụng trong gió thu, tuyết lở còn chưa có tới trước mặt bọn họ, thì luồng không khí ập tới đã cuốn họ bay toán loạn.
Tuệ Kiều không đành lòng nhìn nhắm mắt lại, khuôn mặt của nàng áp sát vào lưng của ta.
Tuyết lở kéo dài trong nửa giờ mới kết thúc, nó cũng không tính là lớn, thế nhưng hơn hai trăm binh sĩ thần thú doanh ở trước nó lại vô cùng nhỏ bé.
Tuyết lở qua đi, cánh đồng tuyết chẳng có chút dấu vết nào, mấy trăm sinh mệnh vô thanh vô tức biến mất, dường như là chưa từng xuất hiện.
Ta là người đầu tiên khôi phục này tình hình từ trong sự khiếp sợ, tất cả đều đã là quá khứ chúng ta phải nhanh chóng đi qua cánh đồng tuyết này.
❤t r u y e n c u a t u i n e t
Sức gió dần dần yếu bớt, toàn bộ cánh đồng tuyết trống trải dị thường, chúng ta lội tuyết tiếp tục hành trình.
Có lẽ là do cảnh tượng tàn khốc xảy ra trước mắt, nên trong suốt một đoạn hành trình dài, chúng ta không ai nói gì, tất cả đều trầm mặc.
Khi ánh mặt trời chậm rãi hạ xuống chân núi một vầng trăng non mọc lên, ánh sáng âm u trong trẻo bao phủ toàn bộ cánh đồng tuyết.
Khải Lạp Nhĩ Tuyết Sơn ở dưới ánh trăng phảng phất như một bóng người to lớn ngủ say, ánh trăng chiếu rõ mọi vật, nhìn mỹ lệ vô cùng.
Đi qua một hành lang băng dài và lạnh, những tia sáng rực rỡ làm cho ta phải nhắm hai mắt lại, khi mở ra, thì thấy phía trước có một mặt hô như một chiếc kính, bởi vì mặt hồ đã sớm bị đóng băng, ánh trăng trong suốt bị phản xạ, phảng phất như tuyết ở trong u cốc được khảm một khối kim cương mỹ lệ.
“Tạp Kỳ Nhã!”
Hoàn Nhan Vân Na vui mừng nói, nàng lập tức giải thích:
“Tạp Kỳ Nhã chính là thiên không chi hồ, nếu như đi qua nó, thì đối diện chính là đỉnh núi Khải Lạp Nhĩ Sơn.”
Dực Hổ hưng phấn lớn tiếng vui mừng nở nụ cười:
“Chúng ta sắp đến đỉnh núi!”
Hoàn Nhan Vân Na gật đầu nói:
“Trước khi trời sáng, chúng ta có thể tới được đỉnh núi Khải Lạp Nhĩ Sơn.”
Băng trên mặt hồ rất dày, có thể chịu được trọng lượng của chúng ta, Dực Hổ và Lang Thứ hưng phấn nhảy nhót trên mặt băng.
Ta có chút kỳ quái hỏi:
“Trên đỉnh tuyết sơn này, tại sao lại có hồ nước?”
Hoàn Nhan Vân Na giải thích:
“Tạp Kỳ Nhã cấu thành rất kỳ quái, mỗi khi tới mùa hạ, ánh sáng mặt trời sẽ kéo dài, từ đáy hồ sẽ có một sức sóng bốc lên, làm tan chảy băng, hòa tan toàn bộ hồ nước, thời gian còn lại thì toàn bộ bị đóng băng.”
Ta cười nói:
“Nếu như vậy thì chỉ cần qua hai tháng nữa, ở đây sẽ là cảnh tượng sóng nước dập giờn?”
Hoàn Nhan Vân Na gật đầu:
“Chỉ tiếc lần này ngươi không có cơ hội thấy được.”
Tiêu Trấn Kỳ bỗng nhiên cúi người, đưa tay sờ vào mặt băng, thần tình trờ nên ngưng trọng dị thường:
“Đi mau! Có cái gì đó đang chạy tới hướng chúng ta!”
Chúng ta tuy rằng không biết hắn chỉ cái gì, thế nhưng ai nấy đều cảm nhận được tình thế gấp gáp, cước bộ trở nên nhanh hơn vọt tới bờ hồ bên kia.
Khi mới đi tới giữa hồ, thì từ xa truyền lại những tiếng sấm nổ ì ùng, mặt băng dưới chân chấn động kịch liệt.
Sau khi xoay người lại, thì thấy từ phía cốc khẩu có một đạo màu trắng đang kéo tới.
Hoàn Nhan Vân Na tuy rằng xưa nay trấn tĩnh, nhưng lúc này mặt cũng không còn chút máu:
“Đàn trâu rừng...”
Tiêu Trấn Kỳ hét lớn:
“Chạy mau!”
Ta lắc đầu nói:
“Không còn kịp rồi!”
Tốc độ của đàn trâu rừng đã đạt tới cực hạn, chúng ta còn chưa tới bờ bên kia thì đã bị nó đuổi kịp.
Ta lớn tiếng nói:
“Dùng phích lịch đạn cho nổ tung mặt hồ!”
Gia Cát Tiểu Liên gật đầu, đem Phích lịch đạn giao cho Cự Linh.