Yến Khải Nguyệt đột nhiên hét lên một tiếng, hai tay nắm lấy tóc của mình, khàn giọng nói:
“Ngươi... Cho rằng... Ta sẽ... Sợ nàng ư? Nếu không phải nàng... Thì hoàng huynh của ta... Làm sao lại chết.. Sớm như vậy, nếu không phải nàng... Thái tử tại sao lại bị cách chức?”
Tâm tình của nàng kích động, liên tiếp nói ra mấy câu, máu tươi từ trong miệng cứ trào ra
Yến Lâm khóc lớn nói:
“Cô cô, người không nên nói nữa...”
Yến Khải Nguyệt cắn răng nghiến lợi nói:
“Đó là... Mẫu thân của ngươi... Chết ở... Trong tay nữ nhân độc ác này...”
Yến Lâm khiếp sợ, nàng liều mạng loạng choạng bịt hai tai nói:
“Không có khả năng... Người gạt ta, người gạt ta!”
Yến Khải Nguyệt thê thảm cười nói:
“Ta... Vì sao lại... Lừa ngươi... Trong thiên hạ... Ai chẳng biết Tần Thục phi là bị Hạng Tinh giết chết...”
Nàng thở dốc một lát rồi tiếp tục nói:
“Chỉ có ngươi không biết gì... Một mình ngươi... Mà thôi...”
Yến Lâm khóc ồ lên, Yến Khải Nguyệt hướng ta nói:
“Ngươi... Lại gần đây... Ta nói cho ngươi biết... Chủ mưu ở đằng sau...”
Ta tiến đến bên người nàng, nàng đột nhiên ôm lấy cổ ta, cắn một cái vào gáy. Ta kinh sợ đẩy nàng ra, nhưng mà cổ mình đã chảy máu.
Yến Khải Nguyệt cười lên điên cuồng, thanh âm dần dần yếu ớt, ta nhìn lên, thì nàng đã chết.
Yến Lâm bi thống, gục lên người của Yến Khải Nguyệt khóc ầm lên, ta dùng khăn lụa che miệng vết thương trên cổ lại, đứng dậy, không biết vì sao Yến Khải Nguyệt này lại hận ta tới như vậy.
Mọi người ở bên ngoài thấy vậy thì chạy vào, trông thấy tình cảnh này không khỏi thổn thức.
Ta thừa dịp không có người chú ý đi ra ngoài doanh trướng, Tiêu Trấn Kỳ và Đường Muội hai người thấy ta, cuống quít tới hỏi han tình hình cụ thể.
Ta và hai người bọn họ đi tới một chỗ yên lặng không người, sau đó mới nói lại cho họ đầu đuôi tình hình.
Tiêu Trấn Kỳ hít một hơi khí lạnh nói:
“Yến Hưng Khải lại âm hiểm như vậy sao?”
Đường Muội mê hoặc nói:
“Hắn phá hư hôn sự giữa Đại Tần và Cao Ly có mục đích gì?”
Tiêu Trấn Kỳ nói:
“Phá hoại hôn sự này chỉ có lợi cho Đông Hồ, không lẽ hắn đã có hẹn ước với Đông Hồ?”
Ta gật đầu nói:
“Bây giờ có thể thấy dã tâm của Yến Hưng Khải không chỉ là dồn Bạch Quỹ vào khốn cảnh, ta hầu như có thể kết luận, người hắn muốn đối phó còn thêm Tinh Hậu nữa.”
Đường Muội nói:
“Chúng ta làm sao bây giờ?”
Ta ngẩng đầu nhìn bầu trời hồi lâu mới nói:
“Với tình thế trước mắt, chúng ta phải hoàn thành sứ mệnh của Tinh Hậu, nói cách khác, nếu không thì ta không còn cơ hội trở lại Tần đô.”
Tiêu Trấn Kỳ thấp giọng nói:
“Công tử có nghĩ tới, nếu như chúng ta phá hỏng hôn sự của Đại Tần và Cao Ly, thì vô hình trung đã trở thành đồng lõa của Yến Hưng Khải!”
Ta thâm ý cười nói:
“Vậy thì sao? Vận mệnh của Đại Tần đâu có quan hệ gì tới chúng ta? Hơn nữa... Ta quyết không thể đem Cửu công chúa đẩy vào trong hố lửa được!”
Ta tiếp nhận cây đuốc do Lý Hùng Tín đưa, châm lửa hỏa tiêu Yến Khải Nguyệt, Yến Lâm xoay người sang chỗ khác, không đành lòng nhìn nữa, thân thể Yến Khải Nguyệt dần dần chìm trong biển lửa.
Cái chết của nàng cũng không khiến ta thả lỏng, khẳng định trong đội ngũ còn có gian tế khác của Yến Hưng Khải, cách Tùng Giang Thành không xa, ta quyết không cho địch cơ hội lợi dụng nào nữa.
Hoàng hôn ngày hôm sau, chúng ta cuối cùng cũng tới Bắc cương đệ nhất cảng Tùng Giang Thành, Từ Hổ Thiện suất lĩnh quân đội vận lương tiếp tục bắc thượng, ta và Lý Hùng Tín cùng hơn 100 người hộ tống Yến Lâm vào Tùng Giang thành.
Quan thủ thành là Quản Bình Triều suất lĩnh văn võ bá quan đợi ở cổng thành từ sớm, khi thấy tọa giá của Yến Lâm đi qua, hắn cuống quít tới hành lễ.
Quản Bình Triều nói:
“Hạ quan đã sớm chuẩn bị dịch quán cho công chúa, mời công chúa vào thành nghỉ tạm.”
Xa mã dưới sự hộ vệ tiến nhập trong thành, nơi này là đệ nhất cảng, có nhiều quân đồn trú, vô cùng có kỷ cương.
Đi tới trạm dịch, sau khi thay y phục xong Quản Bình Triều lại tới bái yết.
Ta mời hắn vào trong phòng, Quản Bình Triều an ủi chúng ta vì gặp phải nguy hiểm mấy ngày qua, sau đó cảm thán chuyện Yến Khải Nguyệt chết, rồi mới nhập chủ đề chính.
“Bình Vương điện hạ, hạ quan đã thu tuyển được 20 thiếu nữ cùng công chúa đi Cao Ly, hơn nữa những lễ vật bị tổn hại cũng đang cho thu xếp, buổi trưa ngày mai là có thể hoàn thành.”
Ta gật đầu, Quản Bình Triều suy nghĩ cực kỳ chu đáo, dù sao lần đại hôn này cũng đại biểu cho hình tượng của Tần quốc, không thể mất mặt trước Cao Ly được.
Quản Bình Triều nói:
“Hạ quan đã chuẩn bị hoàn tất, chỉ đợi Nghênh Thân đội tới (đội đón dâu). Bình vương tối nay có thể yên tâm, hạ quan thiết tiệc ở dịch trạm, kính mời Bình vương xa giá.”
Lúc này ngoài cửa truyền tới một thanh âm sợ hãi, nói:
“Bình Vương điện hạ, công chúa mời ngài qua đó.”
Ta theo tiếng nhìn lại, thấy một mỹ tỳ đứng ở trước cửa, trông rất sợ hãi, có thể đoán được đây là cung nữ là Quản Bình Triều tuyển để đi theo Yến Lâm. Diện mạo của nàng không có gì phải bàn, nhưng mà khí chất lại khác xa cung nữ tới một trời một vực.
Ta hướng Quản Bình Triều nói:
“Các người không cần chờ ta.”
Sau khi đi ra ngoài cửa, chợt nhớ tới một chuyện, xoay người lại nói:
“Ngươi sai người làm cho công chúa một chút đồ ăn, ta sẽ đích thân mang sang.”
Quản Bình Triều cuống quít đáp ứng.
Biệt viện của Yến Lâm chỉ cách chỗ ta có một bức tường, Lý Hùng Tín an bài bốn thủ hạ ở đây canh phòng, chúng thấy ta hoảng vội vàng hành lễ. Ta gật đầu, ngẩng đầu tiêu sái bước vào trong phòng.
Yến Lâm đang đứng ở dưới gốc cây mai vàng trong viện, trong đôi mắt đẹp tràn ngập u buồn, từ sau khi Yến Khải Nguyệt chết, tâm tình của nàng càng trở nên buồn bã.
“Công chúa!”
Ta nhẹ giọng nói.
Yến Lâm thân thể mềm mại run rẩy, nàng xoay người lại nhìn ta một cái nói:
“Chàng vì sao lâu như vậy không tới thăm thiếp?”
Ánh mắt của ta nhìn vào hướng cửa phòng, Yến Lâm hiểu ý đi vào, ta cũng đi theo sau.
Vừa vào trong phòng, Yến Lâm đã nhào vào trong lòng ta, nói:
“Dận Không! Dẫn thiếp đi... Thiếp rất sợ...”
Hai tay của ta ôm lấy khuôn mặt của nàng, nhẹ nhàng hôn những giọt nước mắt, nói:
“Ta nhất định sẽ mang nàng đi, nhưng không phải lúc này!”
Yến Lâm ôm cổ của ta:
“Thiếp sắp không chịu nổi nữa rồi, nếu như cứ tiếp tục như vậy, thiếp sẽ chết...”
Tay đưa tay vào trong y phục của nàng, vuốt ve bộ ngực đẫy đà, nói:
“Ngày mai ta sẽ mang nàng rời khỏi chỗ này, rời xa toàn bộ chết chóc và bất hạnh.”
Yến Lâm kéo quần áo của ta, gần như điên cuồng kéo ta lên giường, chúng ta triền miên cho tới khi cạn kiệt sức lực, làm thỏa mãn sự sung sướng của đối phương. Yến Lâm trong sự sung sướng run rẩy, thân thể mềm mại của nàng nằm sấp trên ngực của ta, cố sức ôm chặt ta.
Ta nâng khuôn mặt của nàng lên nhìn vào trong đó. Đôi mắt của Yến Lâm dần trở nên ướt át, hai giọt nước mắt rơi xuống trên ngực của ta, nàng bỗng nhiên hạ đôi môi anh đào cắn một cái.
Ta đau tới mức suýt nữa kêu to, ngực bị cắn chảy máu, Yến Lâm lúc này mới rời miệng, cái lưỡi thom tho liếm những vết máu chảy ra, trong sự đau khổ cũng mang theo vài phần thích thú.
“Ta muốn chàng vĩnh viễn cũng không thể nào quên những chuyện hôm nay.”
Nước mắt của Yến Lâm không tự chủ được chảy ra.
Ta xoay người đặt nàng ở dưới thân, máu trên ngực của ta dính vào ngực của nàng, nói:
“Ta sẽ không quên...”
Tùng giang cảng được xây dựng ở Thương Hải Loan, là càng lớn nhất ở phía Bắc của Tần quốc. Ở đây có binh lính thủy quân đồn trú, đồng thời được trải qua nhiều lần xây dựng và mở rộng, quy mô của nó rất hoành tráng.
Đại môn từ từ mở ra, chúng ta nuối đuôi nhau tiến vào, trên mặt đất trải thảm đó kéo dài, trên mặt nước ở phía trước có hơn 10 chiếc chiến thuyền, chiến thuyền được xếp theo hình Nhạn, đây cũng là trận thế khi có tin vui của Thủy quân.
Ngoài xa có 5 chiếc thuyền lớn đứng đợi, đây chính là Nghênh Thân Thuyền của Cao Ly, chúng ta dựa theo nghi thức, đưa Yến Lâm sang bên đó.
Ngoại trừ hai mươi mỹ tỳ đi theo, ta và Đường Muội, Tiêu Trấn Kỳ, Lý Hùng Tín tự mình hộ tống Yến Lâm.
Quản Bình Triều cũng đi lên thuyền lớn, ta đứng đầu thuyền, thuyền chậm rãi đi tới chỗ đối phương. Đứng ngạo nghễ giữa gió lạnh thấu xương, nhưng mà ta với Yến Lâm thì lại chẳng cảm thấy gì.
Đường Muội đi tới phía sau của ta nói: “Công tử chuẩn bị xong chưa?” Ta xoay người cười cười:
“Từ khi rời khỏi Tần đô, ta lúc nào cũng ở trong trạng thái chuẩn bị.”
Đường Muội cố sức nắm chặt trường đao trong tay, tràn ngập lòng tin nói:
“Thuộc hạ tin tưởng công tử nhất định sẽ thực hiện được dự định.”
Cách Nghênh Thân thuyền của đối phương chừng trăm trượng, thì các thuyền khác dừng lại, chỉ có mỗi chiếc thuyền của ta vẫn tiếp tục tiến lên.
Quyển 1: Tiềm Long