Nụ cười của ta vẫn như cũ:
“Nếu như bỏ đi lập trường của hai nước, Đại Hãn chính là huynh đệ tốt nhất của Dận Không!”
Thác Bạt Thuần Chiếu nhìn ngọn lừa trại trước mặt chủng ta, nói:
“Đứng ờ lập trường hai nước, ngươi là đôi thủ mạnh nhất trong cuộc đòi của ta.”
Ta ngửa đầu uống một hóp rượu lỏn, một dòng nhiệt lưu chảy thăng vào bụng ta:
“Ta không coi đại hãn là đôi thủ, chí ít hiện giò' thì không!”
Thác Bạt Thuần Chiếu dường như đã hiếm hàm nghía của câu nói, hắn thấp giọng nói:
“Nếu như ta thành công bình định được Đông Hồ, ngươi thành công bình định phương nam, có lẽ tinh cảm của chủng ta cũng tói hồi kết.”
Ta mim cười nói:
“Ta chưa bao giò' nghi xa như Đại Hãn cả, ta quý trọng tất cả nhừng gì có ờ trước mặt, ta chi biết rằng đêm nay đại hãn là bằng hừu của ta, còn ngày mai, ta chưa từng suy nghi tói...”
Thác Bạt Thuần Chiếu thấp giọng nói:
“Ta và ngươi quả nhiên là khác nhau!”
Ánh mắt của hắn miên man bất định, trầm mặc hồi lâu rồi nói:
"Nếu như ta liên thủ vói các nước Hán, Tân, Tề, Hàn gây khó khăn cho ngươi, ngươi sẽ làm như thếTa ha ha phá lên cười, Thác Bạt Thuần Chiếu đã nói như vậy, thì đã chứng minh hắn từng có ý định như thế. Ta bình tình đáp:
"Các nước Hán, Tân, Tề, Hàn có dự tính riêng của họ, nếu như Đại Hãn vói một quốc gia còn dề, chứ liên thủ vói cả bôn nước thì thực sự là khó hon lên tròi."
Thác Bạt Thuần Chiếu mim cười nói:
"Hiện giờ, thái tử điện hạ đã có được Yên quốc, lại nuốt được nước Tần, các quốc gia ờ phía nam aTai cũng bất an, trong thòi gian này có lẽ họ sẽ cảm nhận được môi thủ chung là như thế nào."
Ta cô' ý giả bộ lo lắng, nói:
"Nếu như thực sự có ngày đó, ta sẽ cầu viện Đông Ho!"
Thác Bạt Thuần Chiếu ngơ ngác.
Ta mim cười nói:
"Đôi phó vói bôn quốc gia ờ phía nam, ta sẽ tận dụng Trường giang hiếm địa làm căn cứ, trong một thòi gian ngắn họ sẽ không cách nào vượt được Trường Giang. Cho nên chủ lực phòng thủ của ta sẽ tập trung ờ phương bắc. Đông Ho tuy đã bại trận, thế nhưng nếu như ta liên thủ vói họ chông lại Đại Hãn, Hoàn Nhan Liệt Thái sẽ không bao giò' bỏ qua cơ hội tốt như thế này."
Thác Bạt Thuần Chiếu ha ha phá lên cười, ta cũng cười theo hắn, cười tói mức chảy cả nước mắt.
Thác Bạt Thuần Chiếu nói:
"Cố nhân thường nói lý luận suông, không ngờ chủng lại diễn ra ở trên người của chủng ta"
Ta gật đầu cười nói:
"Đại hãn và ta đúng là có sờ thích giông nhau!"
Chủng ta lại uống cạn một túi rượu ngon, trăng sáng đã treo cao trên đầu, bãi cỏ bập bồng đã được phủ thêm một lóp sương, ánh mắt của chủng ta đồng thòi chuyến tử ánh lửa trại lên vầng trăng trên
Thác Bạt Thuần Chiếu dùng thanh âm trầm thấp nói:
"Có biết chuyện làm ta vô cùng hối hận ở kiếp này của ta là gì không?"
Ta thầm nghi trong lòng:
"Chng phải ngươi hối hận vì không giết được ta ở Ô Khô' Tổ thành hay sao?"
Thác Bạt Thuần Chiếu nói:
"Chính là đem Lục Hải Nguyên trả lại cho ngươi, nếu như tất cả có thế bắt đầu lại từ đầu, ta tuyệt đôi không buông bỏ."
Ta cũng hiếu nguyên nhân làm cho hắn hôi hận, Lục Hải Nguyên chính là cơ sò' tạo nên đại nghiệp của ta hiện giờ, biến ta từ một hoàng tử không có tiếng tăm gì trờ thành một vương giả hùng bá phía bắc Trường Giang.
Hiện giờ ta đã trò' thành một nhân vật duy nhất có địa vị sánh ngang vói hắn, có lẽ hắn hôi hận vì đã sáng tạo cho ta cơ hội.
Ta thâm tinh sờ bãi cỏ dưói chân minh:
'Khi ta còn sông, ta tuyệt đôi không đế Lục Hải Nguyên roi vào tay người khác. "
Đây chính là lòi tâm huyết, cũng là lòi biếu lộ ý định của minh vói Thác Bạt Thuần Chiếu.
Thác Bạt Thuần Chiếu gật đầu, hắn thấp giọng nói:
“Lục Hải Nguyên và Đoạn Sa Thành cái nào trọng yếu hon vói ngươi?”
Ta mim cười nói:
“An Dung và Tư Nam ai sẽ là người trọng yếu hon?”
Thác Bạt Thuần Chiếu đương nhiên hiếu ý của ta, hắn sẽ không bao giò' đế thê tử và con trai hắn roi vào tay người khác. Ta cũng không bao giờ buông bỏ Lục Hải Nguyên và Đoạn Sa Thành mà trả lại cho hắn. Sắc mặt của hắn càng lúc càng xám lại, đêm nay giao phong vói ta, hắn không chiếm được bất cứ tiện nghi gì cả.
Ta cũng không muôn cùng Thác Bạt Thuần Chiếu roi vào cục diện bế tắc quá sớm, mim cười nói: “Khang - Tần liên quân, vốn phải tiếp tục truy kích lên phía bắc của Đông Ho, nhưng hiện giờ không cần phải vậy nừa, ngày mai họn họ sẽ ròi khỏi Uy Khâu.”
Thác Bạt Thuần Chiếu không có hứng thú gì lớn vói Uy khâu, chi thản nhiên gật đầu.
Ta bổ sung:
“Căn cứ tin tinh báo của ta, chiến sự vói Đông Ho chủng ta bắt được 5 vạn dê bò, toàn bộ được nuôi ờ trong mục trường phía nam của Uy khâu. Đồng thòi noi đó còn có 12 vạn thạch quân lương, được tích trừ ờ kho phía đông của Uy Khâu. Nhừng vật tư như thế này, mong rằng nó có thế trợ giúp ngươi sớm ngày đánh bại được Hắc Sa thành.”
Thác Bạt Thuần Chiếu hai mắt sáng ngòi, hắn đương nhiên biết ta đã bắt đầu nhượng bộ.
Thác Bạt Thuần Chiếu vẫn chưa từ bỏ ý định nói:
“Không bằng ta lấy Ốc Tháp Ly và Uy Khâu hai thành đốỉ lấy Đoạn Sa Thành?”
Ta nờ nụ cười:
“Đại hãn không cần như vậy, sao ta lại không biết xấu hố mà chiếm tiện nghi của người cơ chứ?”
Thác Bạt Thuần Chiếu thấy ta không động tâm, biết là ta không từ bỏ chồ có vị trí chiến lược như Đoạn Sa Thành, cho nên đành phải thò' dài một hoi nói:
“Kỵ binh của ta tuy mạnh, nhưng mà thủy quân lại bạc nhược, nghe nói Khang - Tần liên quân đã bắt được hon 20 chiến hạm lớn của Đông Hồ...”
Hắn thấy minh không được thành, nay lại bắt đầu muôn vật, trong lòng ta cười thầm, nếu đế cho Xích Lỗ Ôn, Tiền Tứ Hải thấy chúng ta mặc cả thế này, có lẽ họ sẽ cho rằng chúng ta cũng giông như họ.
Trong lòng ta rõ ràng, hai mưoi chiến thuyền này sẽ không dùng đế đôi phó vói Đông Ho, sau này nếu Thác Bạt Thuần Chiếu thay đốỉ thái độ, hắn sê dùng nó mà xuôi nam.
Thế nhưng ta cũng không muôn cự tuyệt lòi thinh cầu thứ hai của hắn, nên gật đầu nói:
“Đại hãn yên tâm, ta sẽ cho người mang 20 chiến thuyền tới.”
Thác Bạt Thuần Chiếu cười ha ha, vỗ vỗ cánh tay ta nói:
“Quả nhiên sảng khoái!”
Ta nhưng cười nói:
“Nhưng mà ta cũng có một điều kiện!”
Thác Bạt Thuần Chiếu ngơ ngác, từ biếu tinh của hắn, hắn nghi rằng ta sẽ ra cho hắn một vân đề khó.
Ta kề sát vào hắn nói:
“Ta muôn Đại Hãn thành toàn cho hôn sự của ta.”
Ta kề sát vào hắn nói:
“Ta muôn Đại Hãn thành toàn cho hôn sự của ta.”
Thác Bạt Thuần Chiếu ha ha phá lên cười:
“Ta còn tường chuyện gì, không biết thái tử điện hạ coi trọng con gái nhà ai?”
“Là con gái út của Bác Thiếp Nhì - Tác Mạt Nhi!”
Thác Bạt Thuần Chiếu chân mày hoi nhíu lại. Hắn và Bác Thiếp Nhì xưa nay không họp, đương nhiên sẽ lo lắng tói hậu quả khi ta vói Bác Nhì Thiếp làm thông gia.
Thác Bạt Thuần Chiếu nói:
“Ngươi nhắc tói ta mói nhớ, hình như An Dung đã đề cập tói chuyện này, nhưng mà bị Bác Thiếp Nhì tướng quân cự tuyệt, khiến cho An Dung rất mất mặt mũi, sau đó nàng còn trút giận lên đầu ta.”
Ta quỷ bí cười nói:
Thực không dám dấu diếm, ta và Tác Mạt Nhi đã tự ước định chung thân từ lâu, cho dù có được sự đồng ý hay không, chủng ta cũng không đế ý tói. Đại Hãn nếu giúp ta việc này, thì cũng chi coi như là tiếp thêm một bậc thang mà thổi."
Thác Bạt Thuần Chiếu phá lên cười, hắn nhẹ đấm một quyền lên ngực của ta, nói:
"Ngươi quả nhiên lọi hại, quả nhiên lợi hại! "
Chủng ta nhìn nhau cười to, tiếng cười theo gió truyền đi khắp thảo nguyên...
Khi ta và Thác Bạt Thuần Chiếu đã đạt thành hiệp nghị, thi nhừng chuyện khác không còn quan trọng nừa, hiệp ước cụ thê do Hoàng Đoan Phòng và Bắc Ho thừa tướng Huyền Độc đồng thòi soạn thảoệ
Thác Bạt Thuần Chiếu đôi vói ta tràn ngập cảnh giác, tói trưa ngày thứ 3, hắn ròi khỏi Lục Hải Nguyên trở về Ô Khô' Tổ thành.
Ta ròi khỏi doanh trại trở về mục trường của minh.
Lần đàm phán này có thế nói là chủng ta có được toàn thắng, sự vui mừng hiện rõ lên mặt của thủ hạ, nhưng mà ta cũng không lạc quan quá nhiều. Vân đề mấu chô't bây giờ chính là, thòi gian Thác Bạt Thuần Chiếu đánh bại được Hắc Sa thành càng lâu, đôi vói ta càng có lọi.
Đêm khuya, khi ta đang đau đầu suy nghi, thì của trướng lay động, Sỡ nhi mang bừa ăn khuya tói. Ta bỏ bản đồ xuống, đứng dậy ân cần nói:
"Sao còn chưa ngủ?"
Sở nhi oán trách liếc mắt nhìn ta nói:
"Huynh đã nhiều ngày thức tói nửa đêm, còn bảo muội ngủ được hay sao?"
Ta tiếp nhận bừa ăn khuya, khen:
"Thơm quá!"
Sở nhi cười khanh khách nhìn tăn, ánh mắt của nàng chuyến sang bản đồ trên bàn, nói:
"Có phải huynh đang suy nghi chuyện của Bắc Ho?"
Ta gật đầu nói:
"Thác Bạt Thuần Chiếu tuy rằng đã tán thành hiệp nghị, thế nhưng trong lòng hắn sẽ không chấp nhận kết quả như thế này, một khi thòi cơ tói, hắn sẽ xuất thủ vói chủng ta."
Sỡ nhi nói:
Trong một thòi gian ngắn, hắn sẽ không cách nào rút thân ra khỏi chiến tranh vói Đông Ho."
Ta cười nói:
“Đứng là như thê' trong lòng hắn luôn luôn mong muôn người Ho thống nhất, đây cũng là thòi gian tốt cho ta.”
Sỡ nhi nói:
“Nếu như hắn buông bỏ Đông Ho, tiến nhập phía nam, thì tinh cảnh của chủng ta hung hiếm dị thường.”
Ta lăc đau nói:
“Hắn có quyết tâm thống nhất Ho quốc quá sâu, cho nên trong một thòi gian ngắn không cách nào thay đốỉ được”
Sỡ nhi bóp bả vai cho ta, nói:
“Huynh cũng giông như vậy, trong lòng lúc nào cũng chi muôn nhất thống Trung nguyên.”
Ta cười ha ha nói:
“Hiện giờ ta đang nghi tới, Hán, Tề, Tân liên minh nhưng thực ai cũng có suy nghi riêng của minh.”
Sỡ nhi u oán than thở:
“Đâu chi có bọn họ, con người vốn ích kỷ mà.”
Ta bàn tay của nàng, thâm tinh nói:
“Cảm tạ nàng, Sở nhi!”
Sỡ nhi nhẹ giọng cười nói:
“Chủng ta làm phu thê nhiều năm như vậy, nhưng muội chưa thấy huynh nói câu này bao giờ!”
Ta kéo nàng ngồi lên đùi minh, nói:
“Nếu như không có muội ủng hộ, sao ta có thế chuyên tâm lo chuyện đại sự thiên hạ?”
Sở nhi thâm tinh nhìn vào hai mắt của ta, ôn nhu nói:
“Ơ trong lòng muội, huynh vinh viền là ta anh hùng, cho dù phải làm chuyện gì cho huynh, muội cũng cam tâm tinh nguyện. Đừng cản muội làm chuyện gì cho huynh, chi cần sau này khi huynh nhất thống thiên hạ vẫn còn coi muội là bạn đòi, vậy là Sở nhi cảm thấy đủ rồi.”
Ta nặng nề gật đầu.
Ánh mắt của Sở nhi một lần nừa nhìn vào bản đồ, nàng bàn tay nhỏ nhắn của nàng chi vào vạch đỏ trên đó, nói:
“Vạch đỏ này là cái gì?”
“Muội còn nhớ ta đã đề cập tói trường thành không?” Sỡ nhi gật đầu nói:
“Huynh đã nhiều lần nói là giao cho Gia Cát tiên sinh thiết kết, hình như là mấy năm trước đã bắt đầu xây dựng một sô' đoạn ở trong nước.”
Ta thấp giọng nói:
“Ta dự định xây dựng nó từ Vọng Hải thành kéo dài tói Ngọc Môn quan, liên hệ tất cả các ngọn núi vói nhau, hình thành một bức tường đồng vách sắt không ai có thế vượt qua được!”
Trong hai mắt Sỡ nhi tỏa ra thần thái rạng rờ, kích động nói:
"Nếu như chuyện to lớn này mà hoàn thành, bách tính Trung Nguyên không bao giò' phải chịu... Ho Lỗ quấy rầy nừa."
Ta gật đầu nói:
"Xây dựng trường thành không thế một ngày mà thành công được, hiện giò' chủng ta phải tập trung phòng ngự trọng điếm ờ phía bắc Tần quốc và biên giói giáp vói Đông Ho. Ta đã bảo Gia Cát tiên sinh tính toán, nếu như thuận lợi, thì trong vòng 3 năm, là có thế xây dựng được đoạn trường thành ờ đây."
Sỡ nhi cười nói:
“Chi cần khi chủng ta xây dựng hoàn tất, Thác Bạt Thuần Chiếu sẽ lập tức biết dụng ý của huynh.”
Ta khinh thường nói:
“Sợ gì hắn, hiện giò' hắn vẫn đang tập trung chiến đấu vói Đông Ho, hi vọng sớm ngày công được Hắc Sa thành, thống nhất toàn bộ thảo nguyên. Trong khi đó ta lợi dụng thòi gian này nghi ngoi lấy sức, lấy khỏe mạnh mà đôi vói mệt mỏi, nếu hắn thực sự mà tới, thì củng chưa chắc là địch thủ của chủng ta.”
Ngoài trướng đột nhiên vang lên thanh âm của Đường Muội:
“Công tử, ngườTan giấc chưa?”
Ta buông Sỡ nhi ra, lớn tiếng nói:
“Vần chưa, vào đi!”
Đường Muội và Gia Cát Tiếu Liên tưoi cười rạng rờ đi đến.
Ta cười nói:
“Các ngươi mặt mày hớn hò' như vậy, không biết là có chuyện gì vui?”
Đường Muội cười nói:
“Công từ nghe xong nhất định sẽ cao hứng hon chúng thuộc hạ nhiều, Tân quồc đột nhiên phát động chiến tranh vói nước Hán!”
“Cái gì?”
Đường Muội đem quân trạng khấn cấp dâng lên, nói:
'Tiêu Tín vừa mói đưa quân báo khấn cấp tói, mòi công tử xem qua! "
Xem xong quân báo, ta cười to thoải mái, Tân quồc lúc này phát động chiến tranh thật họp ý ta. Đây là một trong nhừng hành vi ngu xuẩn của Tân vương, hành động này sẽ khiến cho quan hệ của các nước ờ phía nam trở nên căng thng, khả năng bọn họ liên họp lại đôi phó vói ta sẽ nhỏ hon.
Gia Cát Tiếu Liên nhìn bừa ăn trên bàn, mim cười nói:
Công từ đúng là có lộc ăn.
Ta cười nói:
"Sở nhi, mau đi chuẩn bị thêm rượu và thức ăn, ta và mọi người sẽ phải uống mừng."
Sò' nhi mim cười gật đầu, xoay người ròi đi.
Ta và Gia Cát Tiêu Liên đi tói trước bản đồ, nói:
"Gia Cát tiên sinh, việc xây dựng trường thành, ta nhanh chóng bắt đầu."
Gia Cát Tiếu Liên cười nói:
"Có lẽ công tử nên chò' ta nói xong hai chuyện."
Ta vồ vồ đầu vai hắn nói:
"Mời nói!"
Gia Cát Tiều Liên nói:
"Công tử đã đáp ứng cho Bắc Ho 20 chiến hạm, ta đã nghi ra phương pháp ứng đôi, chi cần cải biến một chút, thì 20 chiến hạm này sẽ trở thành phần mộ của thủy quân Bắc Ho."
Ta cười ha ha lên.
Gia Cát Tiếu Liên lại nói:
"Còn một đại sự là chuyện xây dựng tân cung."
Hắn mò' một bức ứìiết kế do chính tay hắn làm, nói:
"Tân cung ta đã thiết kế hoàn thành, địa điếm cũng đã chọn xong, chi chò' công tử phê chuẩn, nhưng mà.. Ễ"
Hắn mò' một bức ứìiết kế do chính tay hắn làm, nói:
"Tân cung ta đã thiết kế hoàn thành, địa điếm cũng đã chọn xong, chi chò' công tử phê chuẩn, nhưng mà.. Ễ"
Hắn nhìn bản đồ trên bàn, nói:
"Nếu như xây dựng trường thành, thì việc xây dựng tân cung phải chậm lại một chút. “”
Ta đương nhiên hiếu ý của hắn, mim cười nói:
“Chuyện có nặng nhẹ, trong hai việc thì xây dựng trường thành trọng yếu hon nhiều.”
Ta cuộn bức ứìiết kế tân cung lại, đế nó sang một bên.
Gia Cát Tiếu Liên gật đầu nói:
“Công tử có lưu ý tói hiện tượng thiên văn của ngày hôm nay không?”
Ta cười nói:
"Ta có quan sát thiên văn cả đêm cũng chng bằng Gia Cát tiên sinh nhìn liếc mắt."
Gia Cát Tiều Liên nói:
"Quang mang của ngôi sao đế vương vạn trượng, nhừng ngôi sao khác không còn sáng nừa."Ta ngơ ngác, ngưng mắt nhìn Gia Cát Tiếu Liên, muôn từ trong đôi mắt thâm thúy này tim ra hầm nghía chân chính.
Ta đột nhiên trầm mặc, qua hồi lâu mói nói:
“Hai ngày nay ta vẫn đang lo lắng chuyên này, có một số việc kiếu gì cũng phải đôi mặt...”
Không đợi Hoàng Đoan Phòng và Huyền Độc chính thức ký hòa ước, ta và các vị ái thê dưói sự hộ tông của Đường Muội, A Đông ròi khỏi Tuyên Thành tói Khang Đô.
Từ khi ta chấp chường Đại Khang, kinh tế của đất nước không ngừng tăng trường, nhừng việc này đều là do Trần Tử Tô, Hứa Vũ Thần và thủ hạ của ta có cách nội trị tốt.
Về phần đôi ngoại, ta không mất một người nào chiếm được Yên quốc, sau đó lợi dụng liên quân Khang - Tần kháng Hồ, không chế quân sự của Tần quốc.
Trong trận chiến tranh này, binh sĩ bên ta tôn thất rất ít, chi trong giai đoạn cuôi mói chính thức gia nhập đội quân đánh đuôi quân Đông Ho. Việc này cũng chăng làm tôn thương gì tói nguyên khí của Đại Khang, Yên quốc đã bị ta chiếm, phương diện quân sự của Tần quốc đã hoàn toàn ngả theo Đại Khang, toàn bộ biên giói phía bắc đã roi vào trong tay của ta, đã tói lúc ta phải xưng đế.
Mặc dù chi là đầu thu, thế nhưng ta đã cảm thấy không khí trong trẻo và có hoi lạnh, ta và Đường Muội, A Đông ba người đi thành hàng ngang trước đội ngù, Đường Muội nói:
“Công tử, phía trước chính là Khang Đô!”
Ta từ trong trầm tư tinh lại, nhìn thành quách ở phía xa xa, từ khi ta nắm quyền, tường thành Khang đô đã được tu sửa như mói, độ cao của thành trì đã cao hon ngày xưa một trượng.
Ta chợt nhớ tói Vọng Giang Thành, tường thành của noi đó mói đúng là nhìn được cả thiên hạ.
Đường Muội lại nói:
“Công tử hôm nay có muôn tói nông trang hay không?”
Ta lắc lắc đầu, hiện giờ không còn giông như ngày xưa nừa, ta không cần phải lợi dụng nông trang đế che giấu hành tung của minh.
A Đông cao giọng nói:
“Phía trước có phải là đội ngũ nghênh tiếp không?”
Ta đưa mắt nhìn lại, đã thấy trên con đường lớn có hon ngàn người chinh tề tói nghênh tiếp. Xem ra tin tức ta trò' lại Khang đô đã lọt vào trong tai của quan lại ờ đây.
Hứa Vũ Thần dần đám quần thần đi tói, ta còn chưa tói nơi, đám người đã đồng loạt quỳ xuống, cùng nhau kêu lên:
“Tham kiến thái tử thiên tuế, tham kiến ương phi thiên tuêl”
Ta hoi nhíu mày, ta luôn có phản cảm vói các từ thiên tuế, vạn tuế, lúc trước khi Hâm Đức hoàng đế còn sông, từ vạn tuế này đã làm cho ta cảm thấy buồn cười.
“Các vị đại nhân binh thân!”
Thanh âm của ta tràn ngập hào hùng và bình tình, bao quát cả khí thế của thiên hạ.
Đội ngũ nôi đuôi nhau tiến vào Khang Đô, Hứa Vũ Thần tổ chức người đón tiếp có thứ tự, bách tính nghe tin tức ta đến Khang Đô, tất cả đều ờ hai bên đường quỳ hô vạn tuế, thanh âm dường như truyền đi khắp phô' lớn ngõ nhỏ cưa Khang đô. Lúc đầu ta thực sự chán ghét từ này, nhưng khi nghe mãi cũng thành thói quen, Đường Muội và A Đông im lặng đi lui về phía sau, cách ta một khoảng, trong đám người đông đúc này, ta đột nhiên cảm thấy minh thực sự cô đon.
Sau khi vào cung, ta đi tói Cân Chính Điện, Hứa Vũ Thần, Trần Tử Tô, Xa Hạo đã cung kính chò ò noi đó.
Ba người thấy ta đi vào trong điện, định quỳ lạy, thì ta khoát tay áo nói:
“Ơ đây không có người ngoài, không cần phải lúc nào cũng lề nghía như vậy, tùy tiện ngồi đi.”
Ba người thấy ta nói như vậy, mói ngồi xuống một bên.
Ta bảo thái giám ròi đi, lại bảo Dịch An khép cừa phòng lại, thấp giọng nói:
“Phụ hoàng thếnào?”
Xa Hạo ngầm hiếu hồi đáp:
“Vần luôn mơ màng ngủ.”
Ta cố ý thò' dài một hoi nói:
"Không biết hắn có thế cam cự được tói ngày mai không?"
Ánh mắt của ba người lập tức sáng ngòi, họ hiếu được hàm nghía chân chính của ta, ta đã quyết định đem tin Hâm Đức hoàng đế chết truyền khắp thiên hạ, cũng có nghía là ta có ý đị
Trần Tử Tổ mim cười nói:
"Hai ngày trước ta và Hứa tướng quốc đã thương lượng chuyện này."
Ta mim cười nói:
"Nói cách khác, các ngươi đã chuẩn bị thỏa đáng?"
Trần thử tô nói
"Công tử nhất định sẽ thỏa mãn."
Ta gật đầu, Trần Tử Tô làm việc từ trước đến nay ta đều rất yên tâm, ta đem câu chuyện giừa ta và Thác Bạt Thuần Chiếu nói lại một lần.
Hứa Vũ Thần nói:
'Thác Bạt Thuần Chiếu đúng như điện hạ nói, hắn một lòng muôn nhất thống thảo nguyên, đây là một cơ hội khó mà có được của Đại Khang chủng ta, nhưng mà người này cũng không phải là một nhân vật tầm thường, điện hạ không thế bỏ qua hắn được. "
Trần Tử Tổ phụ họa gật đầu.
Ta cười nói:
Hứa đại nhân nói đúng như cách nghi của ta, ta đã quyết định mau chóng xây dựng trường thành ờ phía bắc Tần quốc ngăn trò' người Ho ờ bên ngoài của tường thành."
Trần Tử Tô nói:
"Công từ nói thật hay, phía bắc Tần quốc chính là phòng tuyến yếu nhất đôi vói Trung Nguyên, xây dựng tường thành ờ noi đó, sê đề cao năng lực phòng thủ của Tần quốc."Hứa Vũ Thần có chút lo lắng nói:
"Cái kế hoạch này mặc dù tô't, nhưng mà xây dựng trường thành chắc chắn sẽ dùng tói một lượng nhân lực, vật lực rất lỏn, trong khi chủ nhân còn phải chủ ý tói các nước phía Nam, hiện giờ Tân quốc đã khai chiến vói nước Hàn, chính là một cơ hội tốt cho chủng ta xuất thủ."
Ta gật đầu nói:
"Hứa đại nhân lo lắng vô cùng chu đáo, chuyện hai nước Tần - Hán đọi Tiêu Tín trở về rồi bàn tiếp."
Tiêu Tín săp về sao ẻ' Trần Tử Tô ngạc nhiên nói.
Ta cưòi nói:
"Ta đăng cơ là một chuyện vô cùng lỏn, sao có thế thiếu hắn được?"
Từ sau khi Hâm Đức hoàng đế chết, hoàng cung Đại Khang đã thay đốỉ nhiều chỗ theo ý của ta, ta đã hạ lệnh cho dờ bỏ nhừng bộ phận thừa của hoàng cung, xây nó thành Ngự Hoa viên. Hoàng cung trò' nên sáng sủa hon trước rất nhiều, không còn áp lực như ngày xưa nừa.
Ta và Xa Hạo đi tói Dường Tâm Điện, ở đây có bài vị của phụ thân ta, đồng thòi cũng có di thế của Hâm Đức hoàng đế.
Ta ngưng mắt nhìn Hâm Đức hoàng đế nằm ờ trong quan tài băng, do bảo tồn đúng cách, thi thế của hắn trông vẫn rất sông động. Ta nhẹ nhàng vuô't ve tảng băng, bây giờ trong lòng ta chng còn hận cũng không oán hắn nừa.
Xa Hạo thấp giọng nói:
"Chủ nhân, khi nào tuyên bô' tin tức Hâm Đức hoàng đế băng hà? “” Sáng sớm ngày mai!"
Khi ánh bình minh mói nhủ, bầu tròi vẫn còn màu than trì, thì tiếng khóc đã phá vờ hoàng cung: "Bệ hạ băng hà..."
Ta mặc bộ đồ tang, sắc mặt nghiêm túc và trang trọng, Sò' nhi và Lục Châu rưng rưng sửa sang lại ông tay áo cho ta.
Đa Long mặc đồ tang, đi tói phía sau của ta, thấp giọng nói:
"Sau khi tin tức bệ hạ băng hà truyền ra, có mấy phi tử muôn nhìn mặt bệ hạ."
Ta lạnh lùng nói:
"Nếu như các nàng có tinh cảm thâm sâu vói bệ hạ, vậy thì thỏa mãn tâm nguyện của họ đi!"
Ta gật đầu, dần các vị ái thê đi tói Quảng Đức điện, ở đây đã bô' trí linh đường của Hâm Đức hoàng đế, hoàng tộc và thần từ trong triều có thế tiến vào bên trong đế viếng, các quan viên cấp thấp thì đứng ờ bên ngoài, tất cả đều đang quỳ xuống.
Ta quỳ gôi trước linh cừu, nhưng mà trong lòng vẫn nghi tói cảnh tôi hôm qua, ta đã đặt bài vị của phụ thân ta lên trên di thế của Hâm Đức hoàng đế, ngàn vạn bách tính than khóc, nhưng không biết là họ đang khóc cho Hâm Đức hoàng đế, hay là cho phụ thân của ta. Dực Vương Lâm Bi Phong mặc áo tang, buồn bã đi đến, bái tế Hâm Đức hoàng đế. Khi hắn đi tói bên cạnh ta thì thấp giọng nói:
'Thái tử điện hạ xin hãy nén bi thương, ngàn vạn lần đừng làm tôn hại tói sức khỏe của minh."
Ta yên lặng gật đầu, ánh mắt của Dực vương nhìn vào con gái của minh, hắn cắn môi, ánh mắt càng trờ nên kiên nghị, ờ trước mặt mọi người, cha con hắn không cách nào thế hiện nồi nhớ nhung.
Lâm Bi Phong thấp giọng hướng ta nói:
“Ta đã thông báo cho Dận Thao, trước khi bệ hạ an táng, có lẽ hắn sẽ tói Khang Đô kịp.”
Nếu như không có sự nhắc nhò' của hắn, ta suýt chút nừa đã quên mất sự tồn tại của Long Dận Thao, hắn ờ Sở Cơ đã nhiều năm, ta tuy rằng hạ lệnh cho hắn không được ròi khỏi thành. Thế nhưng việc Hâm Đức hoàng đế băng hà là chuyện lỏn, cũng cần phải bảo hắn tói, nếu không ta sẽ bị người khác mắng, Lâm Bi Phong lo lắng rất là chu đáo.
Ta thấp giọng nói:
“Chuyện này phải làm phiền nhạc phụ đại nhân, nhưng mà sau khi phụ hoàng hạ táng, ta muôn Long Dận Thao lập tức ròi đi, không nên đế phát sinh chuyện gì khác.”
Lâm Bi Phong gật đầu nói:
Ta hiêu rồi.
Ung vương mặc quần áo tang gào khóc đi đến, không nghi tói công phu giả khóc của hắn lại xuất sắc tói vậy.
Ta hướng Ung vương nháy mắt, hắn ầm hiếu đi tói bên người ta, vẫn đang giả bộ bi thống vạn phần, khóc thút thít nói:
“Không nghi tói bệ hạ lại phải quy tiên...”
Ta cắt ngang câu nói của hắn:
“Hoàng thúc, ta có chuyện muôn nhờ cậy người!”
Ung vương lập tức dừng tiếng khóc, bòi vì hắn chng chảy được giọt nước mắt nào cả:
“Thái tử điện hạ xin cứ việc phân phó.”
Ta thấp giọng nói:
“Mấy ngày tói nhân số của hoàng thất tói phúng viếng sẽ rất đông, ta không muôn có bất cứ chuyện gì xảy ra.”
Ung vương liên tục gật đầu nói:
“Chuyện của tôn thất, ta sê lưu ý, thái tử yên tâm, ta đảm bảo sẽ không có gì sai sót.”
Ta lại nói:
“Việc cảnh giói trong cung, ta đã hoàn toàn giao cho Xa thống lình, có chuyện gì, hoàng thúc nên nói vói hắn một câu.”
Ung vương vội vàng gật đầu.
“Hạ vương ờ Du Lâm cũng đã một thời gian, hắn thân là hoàng thúc, cũng nên tham gia tang lề của bệ hạ, người nên cho người đi mòi hắn về.”
Ung vương mim cười, hắn đương nhiên hiếu là ta muôn xá tội cho Hạ vương.
Ba ngày sau, Vân Na, Tiêu Tín cũng lần lượt tói Khang Đô, biêu chiều, họ theo ta tói phòng bí mật trong Quảng Đức điện đế nghị sự.
Mấy ngày bôn ba đã làm cho Vân Na mệt mỏi, ta thâm tinh ngưng mắt nhìn đôi mắt màu lam của nàng, thương tiếc nói:
“Nàng đã mệt rồi, mau mau ngồi xuống đi.”
Vân Na mim cười ngồi xuống cạnh ta, từ trong tay Dịch An tiếp nhận chén trà, uống hai hóp rồi mói
'Muội đã dựa theo sự phân phó của huynh, đem Uy Khâu trả cho Bắc Ho, quân đội của chủng ta rút lui khỏi biên giói."
Ta gật đầu nói:
'Mấy ngày nừa Gia Cát tiên sinh sẽ tói Vọng Sa Thành đế bắt đầu công việc xây dựng trường thành." Vân Na nói:
“Vọng Sa thành muội giao cho Dực Hổ quản lý.”
Ta nờ nụ cười:
“Muội không sợ thủ hạ nói muội công tư lần lộn ư?”
Vân Na cười nói:
“Hài tử này đã lập rất nhiều chiến công, hai năm qua cũng đã trường thành hon rất nhiều, không còn là... Thiếu niên lồ mãng của ngày xưa nừa, muội tin rằng sẽ không có ai dị nghị gì cả.”
Lúc này Tiêu Tín, Trần Tử Tổ, Hứa Vũ Thần, Dực Vương cùng nhau đi tói noi này.
Sau khi bọn họ bái kiến ta, lại đến chào Hoàn Nhan Vân Na, Vân Na chi huy đại quân đánh đuôi Đông Ho, không chế toàn bộ quân sự của Tần quốc, địa vị của nàng vô cùng vừng chắc trong lòng của chúng thần.
Ta cười nói:
“Tất cả đều ngồi xuống đi, nhừng người phụ tá đắc lực của ta hôm nay đều đã trờ về, trong lòng ta yên tâm hon rất nhiều.”
Tiêu Tín mim cười nói:
“Thái tử điện hạ chắc là muôn đăng cơ!”
Ta cười nhạt một tiếng nói:
“Điều đó còn phải chờ phụ hoàng của ta hạ táng đã.”
Hứa Vũ Thần nói:
'Thái tử điện hạ, Quổc quân Trung Sơn quốc Trương Trí Thành tự minh đến Khang Đô phúng viếng, dự tính ngày mai có thế đến. Nước Hàn, Tề quốc, Hán quốc cũng phái Sừ Tiết trong mấy ngày nừa sẽ lục tục kéo tói Khang đô."
Dực Vương cười nói:
"Trương Trí Thành tự minh đến phúng viếng, không biết là trong đầu của hắn có chủ ý gì nừa?"
Tiêu Tín nói:
"Trung Sơn quồc từ trước đến nay đều dựa vào Tần quốc và Hán quốc, hiện tại Tần quốc đã roi vào trong tay của chúng ta, hắn cho dù có ngu xuẩn hon nừa, cũng có thế nhận ra sự phát triến của tinh hình."
Trần Tử Tổ vuô't râu nói:
"Trương Trí Thành lần này đến đây, khăng định là muôn bảy tỏ vói công tử."
Ta khinh thường nói:
"Trung Sơn quồc từ lâu đã trờ thành vật trong tay của ta, ngoại từ đường quy phục, chng nhè hắn còn cách nào khác hay sao."
Vân Na gật đầu nói:
"Trương Trí Thành chủ động đến đây thì cũng là một chuyện tốt, nếu như hắn nguyện ý quy phụ cũng tránh khỏi việc động binh."
1 rân 1 ừ 1 ô hướng 1 lêu 1 in nói:
Tiêu tướng quân vừa từ biên giói phía nam của Yên quồc trờ về, chiến sự của Tân - Hán ra sao rồi?"
Tiêu Tín nói:
"Chiến tranh vừa mói bắt đầu, nhưng mà Tân vương này vô cùng ngu xuẩn, hắn khai chiến vói Hán quốc chăng phải là tự chui đầu vào rọ hay sao."
Ta mim cười nhìn về phía Tiêu Tín nói:
Tiêu Tín, ngươi có đề nghị giể'
Tiêu Tín nói:
Thuộc hạ nghe nói, nguyên nhân của trận chiến này là do có tin đồn, bảo tàng mâu thị nằm trong biên giói nước Hán, Hán quồc muôn phân chia chén canh này, nhưng lại bỏ qua mất Tân quốc."
Tiêu Tín nói:
'Thuộc hạ nghe nói, nguyên nhân của trận chiến này là do có tin đồn, bảo tàng mâu thị nằm trong biên giói nước Hán, Hán quồc muôn phân chia chén canh này, nhưng lại bỏ qua mất Tân quốc."
Trần Tử Tô nói:
"Hiện tại Tân quốc hận nhất là Hán quốc, liên minh phía nam đã bị trận chiến này làm đảo lộn hoàn toàn."
T iêu t ín gật đau nói:
“Đại Khang cùng Tân quồc xưa nay có môi thù truyền khiếp, thế nhưng nhiều năm trước, Tân quôc luôn dựa vào địa lợi kháng cự lại vói Đại Khang, chủng ta không làm sao chinh phục được, đây đúng là cơ hội ngàn năm có một vói chủng ta.”